NHỮNG ĐỨA CON NHÀ HỌ LA

La Nhất Hải nhất thời không hiểu, Nhạc Nguy Nhiên lấy từ trong túi in tên bệnh viện ra một xấp bệnh án, lấy tờ chẩn đoán bệnh lý ở trên cùng nhất đưa cho anh, chỉ vào hàng chữ tiếng Anh của tên khối u, nói, “Khối u này là lành tính, anh không mắc bệnh ung thư!”

La Nhất Hải nhìn nửa ngày, bụm miệng muốn cười như lại sợ nhầm lẫn, “Nhưng mà, cũng không có viết hai chữ lành tính mà?”

Nhạc Nguy Nhiên nâng mặt anh, “Anh ngốc à, anh tra thử xem là biết chứ gì. Thôi thôi đừng đừng tra nữa, chúng ta đến bệnh viện tìm bác sĩ!”

Hai người lập tức lái xe đến bệnh viện, lấy được một số khám bệnh bình thường, vị bác sĩ trẻ tuổi xem một chút rồi nói, “Đây quả thực là u lành tính, chỉ là hình chụp trước khi phẫu thuật khó phân biệt với u ác tính, hơn nữa cái này lớn bé cũng phải cắt bỏ. Số anh thật may, tỷ lệ này khá thấp.”

La Nhất Hải nghe được hai chữ “lành tính” đã bắt đầu gật đầu, nói cảm ơn, nói đi nói lại mấy chục lần.

Ra khỏi phòng khám, La Nhất Hải gọi điện thoại cho từng đứa em một. La Nhị Hà khóc ngay trong điện thoại, khóc xong rồi cười, lặp đi lặp lại mấy lần. La Tam Giang la, “Em nói mà, anh làm sao có thể mắc bệnh ung thư được!” La Tiểu Hồ thì ở bên kia đầu dây vui đến nhảy cẫng lên.

Buổi tối anh em nhà La gia tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, khỏi cần nói cũng biết vui vẻ cỡ nào. La Nhị Hà và La Tam Giang đều yên tâm mua vé xe trở về, La Tiểu Hồ cũng yên tâm học hành và lập nghiệp. La Nhất Hải rất vui mừng, còn muốn uống chút rượu, nhưng bị Nhạc Nguy Nhiên ngăn lại, nói lành tính cũng không được uống bây giờ.

La Nhất Hải khăng khăng bữa nay phải do anh trả tiền, mọi người cũng không giành với anh, ăn xong La Tiểu Hồ cầm bóp của anh đi thanh toán. Kết quả Nhạc Nguy Nhiên lại đi trước một bước, La Tiểu Hồ dường như cũng nhìn cậu ta thuận mắt hơn một chút, hai người ở quầy tiếp tân còn rì rầm cả nửa ngày, lúc quay lai cũng không thấy khó chịu gì.

Sau niềm vui khổng lồ mà chẩn đoán lành tính mang tới, La Nhất Hải lúc này lại nhớ đến chuyện “La nào đó”.

Lúc đó, trước nhất là anh nghĩ đến La Nhị Hà, nhưng cũng lập tức bị trực giác của mình phủ định.

Gặp lại sau sáu năm, câu hỏi đầu tiên của Nhạc Nguy Nhiên là về La Tiểu Hồ mà. Đừng nói sáu năm sau, dù là sáu năm trước, lúc ở La gia, người thân thiết nhất với Nhạc Nguy Nhiên cũng là La Tiểu Hồ.

Nhạc Nguy Nhiên – Thích đồng giới, thích Tiểu Hồ?!

La Nhất Hải chợt phát hiện, trước kia giữa hai người có những điều khiến anh nghi hoặc và mập mờ, trong nháy mắt đều có lời giải thích hợp lý.

Tạ sao Nhạc Nguy Nhiên bị bệnh, La Tiểu Hồ lại vội đến;

Tại sao La Tiểu Hồ đánh Nhạc Nguy Nhiên, bảo cậu ta “Thiếu tôi” gì đó;

Tại sao La Tiểu Hồ nói Nhạc Nguy Nhiên có âm mưu;

Tại sao Nhạc Nguy Nhiên giữ lại những đồ vật ở La gia;

Tại sao lúc ở La gia cậu ta lại lén giúp mình làm việc;

Thậm chí là tại sao Nhạc Nguy Nhiên đột nhiên lại quan tâm mình đến vậy?

La Nhất Hải rối như tơ vò.

Không biết phải đối diện với Nhạc Nguy Nhiên thế nào – Đối với La Nhất Hải mà nói, cậu ta thích người cùng giới thật sự là cú sốc, anh chưa hề tiếp xúc những người như thế, La Nhất Hải trước sau không hề có bất kỳ hiểu biết gì về quần thể này.

Anh chỉ biết con đường này không dễ đi.

Nhưng Nhạc Nguy Nhiên vẫn là một người tốt, tuy khó tính nhưng rất đáng tin cậy, săn sóc lại một lòng, lẳng lặng thích Tiểu Hồ nhiều năm như thế, có thể được cậu ta thích hẳn là một chuyện –

Nhiều năm như thế? La Nhất Hải dường như nghĩ đến chuyện gì không đúng lắm.

Ăn xong cơm về nhà, Nhạc Nguy Nhiên dừng xe lại, La Nhất Hải lại chầm chạp không xuống xe, nói, “Nguy Nhiên, có một chuyện… anh, anh cứ hỏi thẳng nhé?”

Trên mặt Nhạc Nguy Nhiên trước sau vẫn mang ý cười, ừm một tiếng, “Chuyện gì vậy? Anh cứ hỏi đi.”

“Cậu, cậu có phải là thích đàn ông không.” La Nhất Hải nắm tay lại, không biết tại sao mình lại căng thẳng như thế.

Động tác gỡ dây an toàn của Nhạc Nguy Nhiên khựng lại một chút, sau đó tiếp tục, nhưng trước sau vẫn im lặng.

Mà loại im lặng này chính là đáp án.

La Nhất Hải hít sâu một hơi, “Thích đàn ông, cũng, cũng không có gì. Nhưng cậu thích Tiểu Hồ – Tiểu Hồ vẫn còn nhỏ lắm!”

Nhạc Nguy Nhiên đã có phản ứng, “Hả?”

La Nhất Hải có hơi nóng nảy, nói, “Anh không phải là nói hiện tại – À, bây giờ nó cũng chưa bao lớn, tuy là đã thành niên rồi. Nhưng mà, nhưng mà lúc cậu rời khỏi La gia, Tiểu Hồ mới có 15 thôi mà! Chuyện… chuyện này không đúng đâu! Tiểu Hồ lúc đó, còn chưa hiểu cái gì hết đâu!”

Nhạc Nguy Nhiên đột nhiên bật cười, hai tay vỗ vô lăng bộp bộp, một hồi gật đầu một hồi thì lắc đầu, rõ ràng trông rất tức giận, nhưng mặt thì cứ cười miết, cũng không biết là cười cái gì.

La Nhất Hải nói anh nhìn thấy cục tẩy kia của cậu rồi, lúc đó cậu cũng chưa bao lớn mà –

Nhạc Nguy Nhiên chợt la lên một tiếng, “La Nhất Hải! Anh có phải bị ngốc không!!!”

La Nhất Hải sợ giật cả mình, thấy mắt Nhạc Nguy Nhiên đã đỏ cả lên.

Nhạc Nguy Nhiên mở cửa xuống xe, ở ngoài xe bước qua bước lại, lau mặt, hít thở sâu, để cho mình bình tĩnh. Sau khi bình tĩnh thì trở vào xe, nói, “Thế gian này sao còn có một người đầu óc chậm chạp như anh chứ?! Đầu anh là khúc gỗ đấy à?! Tôi còn bảo mình cứ từ từ thôi – Bây giờ anh đã biết rồi, từ từ cái con khỉ! Thế giới có hủy diệt rồi tiến hóa lại một vòng thì đầu óc của anh cũng không tiến hóa!!!”

“Tôi mà không viết rõ ràng lên đầu mình chắc anh cũng nhìn không hiểu!!!”

Nhạc Nguy Nhiên gào xong một lượt, lại ra ngoài hít thở sâu, bình tĩnh, trở vào trong xe nhìn anh chằm chặp, ngoài cười nhưng trong không cười.

La Nhất Hải co rúc người không dám cử động, cũng không dám nói chuyện, mặc dù không hiểu lắm, nhưng ít nhất cũng biết rằng mình đã nhầm lẫn điều mấu chốt gì đó.

Nhạc Nguy Nhiên gật gật đầu, nói, “Đúng, tôi thích đàn ông. Mặc dù La Tiểu Hồ còn nhỏ, vậy anh không nhỏ nữa chứ?”

Đến phiên La Nhất Hải, “Hả?”

Chưa hả xong, liền bị Nhạc Nguy Nhiên ôm lấy mặt tiến gần hôn vào môi, âm cuối bị đối phương nuốt vào trong miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc