NHỮNG NĂM 70 ÔM ĐÙI NGƯỜI QUA ĐƯỜNG


Sau khi bước ra khỏi xe, cô ấy ngâm nga một giai điệu trong suốt cả quãng đường, mắt thấy đã gần tới khu dành cho những thanh niên tri thức, bước chân cô ấy cũng nhanh hơn.

Sau khi quay trở về phòng, ánh sáng màu cam phát ra từ cái đèn lồng đặt trên bàn lập tức bật lên.

Nhìn sang Từ Đông Đông vẫn mặc nguyên bộ đồ đó đi ngủ, đưa lưng về phía cô ấy, cô ta cuộn người ngủ thiếp đi.

Chắc do ngủ thiếp đi nên không đắp chăn.

Mạnh Kiều nhón chân, nhẹ nhàng đi tới đắp chăn cho cô nàng, mới phát hiện cô ta không ngủ, mà đang khóc thầm, nước mắt đầy trên mặt.

Cô ấy ngẩn người.

Ngồi vào mép giường, vòng tay qua vai cô nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Đông Đông, có chuyện gì rồi sao?”
Từ Đông Đông sụt sịt, lấy tay lau nước mắt rồi quay người: “Ngủ đi.”
Rõ ràng bình thường là một người kiêu ngạo, sao bây giờ lại khóc rồi?
Mạnh Kiều suy nghĩ, nữ phụ thích nam chính, đừng nói là tối nay cô ta thấy Tô Dao và Lục Nguyên ở chung một chỗ nên vậy chứ?
Trong lòng thầm thở dài.

Nhẹ giọng, nói: “Đông Đông à, cậu cứ ngủ một giấc thật ngon đi, khi tỉnh dậy mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Từ Đông Đông nhắm mắt, không lên tiếng.

Dựa theo phát triển hiện tại, nữ phụ đã bắt đầu hắc hóa.

Theo cốt truyện của tiểu thuyết là nữ chính cơ trí phản công lại nữ phụ độc ác, khiến cho nữ phụ thân bại danh liệt, và sẽ có kết thúc một cách bi thảm.

Vốn dĩ chỉ là một người qua đường, nhưng càng về sau cô ấy càng bị cuốn vào trong cốt truyện, vậy cốt truyện cũng có thể thay đổi sao?
Nửa đêm, cô ấy chợt tỉnh dậy.

Lúc mở mắt ra, cả căn phòng đều tối đen như mực, trên trời trăng sao thưa thớt, hết tiếng ếch nhái lại tới tiếng côn trùng kêu.

Trong một khoảnh khắc, cô ấy như đơ cả người.

Nhưng mà vẫn là ở đây, thập niên của những năm bảy mươi.

Không có Simmons*, cô ấy thì vẫn nằm trên cái giường cây đơn sơ được trải chiếu rơm, trên đầu là trần gỗ, mái thì lợp ngói.

Có miếng ngói bị nứt, nên ánh trăng len lỏi qua khe nứt lọt vào, rồi chiếu xuống chiếc chăn cô ấy đang đắp, một vòng tròn khẩu độ được hình thành.

Mạnh Kiều nở nụ cười nhạt, đưa tay lên, ánh sáng nhỏ rơi vào lòng bàn tay cô ấy, ngón tay hơi cong lại, hạ thấp giọng: “Mình bắt được ánh trăng nè.”
Đêm khuya.

Cô ấy không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của anh.

Nóng quá…
Ngày hôm sau, Từ Đông Đông đánh thức cô ấy dậy.

Có thể thấy Từ Đông Đông vẫn như mọi khi, chỉ là mắt có hơi sưng.


Ăn sáng xong, Mạnh Kiều thân mật kéo tay cô nàng, đi về phía các thanh niên tri thức đang tụ tập: “Đông Đông, cậu cảm thấy trong dàn thanh niên tri thức này, ai đẹp trai nhất?”
Từ Đông Đông nghi ngờ liếc nhìn cô ấy, sau đó nhìn về phía trước, lướt qua bao nhiêu người, cô ta cũng không thấy ai có thể bằng Lục Nguyên.

Nên thờ ơ, nói: “Không biết.”
Nhưng Mạnh Kiều thì khác, cô ấy liếc mắt nhìn đám đông, phát hiện một người nổi bật nhất, ai bảo cô ấy là nhan khống làm chi.

Nhỏ giọng nói: “Tớ phát hiện trong dàn này chỉ có Cố Bắc Bình là đẹp trai nhất.

Cậu nhìn cậu ta đi, cùng là người đến từ thành phố s, dáng người lại cao, lại còn rất trắng, thêm cặp kiếng, nhẹ nhàng tao nhã.

Cậu nhìn thử xem?”
Từ Đông Đông không cần nhìn cũng biết thừa.

Đẹp thì đẹp nhưng chả khác gì đàn bà, suốt ngày tỏ ra tao nhã, chả có nửa điểm giống đàn ông.

Cô nàng quay qua nhìn chằm chằm cô ấy, nói với giọng đầy ẩn ý: “Đừng nói là cậu thích cậu ta nha.”
Ai thích, Đông Đông, tôi đây là đang giới thiệu đối tượng cho cô nha.

Mạnh Kiều chỉ biết cười: “Không có, tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Lúc bọn họ đang tập hợp, thôn dân đứng xem cũng thấy Lục Nguyên đang đứng với Tô Dao, cả hai đứng không xa, không biết là đang nói cái gì, mà thấy cười rất vui.

Từ Đông Đông lén nhìn hai người qua đám đông, vẻ mặt u ám.

Mạnh Kiều thì không nhìn thấy Thẩm Yến.

Hôm nay có rất nhiều thôn dân tới đây, đếm sơ qua cũng gần như là cả làng.

Còn có Tiểu Tô Hào và mẹ Tô tới nữa.

Dù già hay trẻ, khi đi làm đều có điểm công, điểm công cũng được chia theo lượng lao động, được các cán bộ trong tổ sản xuất ghi từng điểm một.

Hôm nay đội trưởng Dương tới để phân công công việc, trong tương lai toàn bộ năng suất lao động tập trung vào việc trồng và thu hoạch.

Trước đó cô ấy có xin nghỉ ốm, lại không thường xuyên chú ý tới thông báo.

Nên cho tới hôm nay mới biết, đội sản xuất đang dần bước vào thời vụ trồng vội gặt vội.

Nếu thu hoạch sớm thì sẽ trồng được vụ mùa khác sớm hơn.

Vào những năm một ngàn chín trăm bảy mươi, năng suất lúa không cao như bây giờ, một mẫu đất có thể sản xuất được khoảng năm sáu trăm ký gạo.

Có hơn hai trăm mẫu ruộng lúa nước.

Toàn thể thôn dân đều được huy động tới.

Cô ấy được phân công đi cắt lúa.

Thanh niên năng suất hầu hết đều làm mấy việc chủ yếu như đi cắt hay vận chuyển lúa, còn ai yếu chút thì cho đi quật lúa và phơi lúa.


Cô ấy đi lấy lưỡi hái rồi đội mũ rơm vào, sau đó thì đeo bao tay, mang ủng, rồi cùng mọi người bắt đầu đi xuống ruộng.

Hai bên là những cánh đồng lúa bát ngát, trải dài cả con đường đá, những bông lúa óng ả, nặng trĩu xuống, gió vi vu thổi qua tạo thành những con sóng vàng nhấp nhô.

Cô ấy cảm thấy có hơi lạnh.

Trên mặt của họ không có chút gì là vui cả.

Đất trồng lúa có một phần nước, nếu bước xuống sẽ có cảm giác cứ như dẫm xuống bùn.

Không có máy móc, mọi thứ đều dựa vào năng lực của từng người.

Mọi người đứng thành một hàng bắt đầu cắt lúa, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được ai nhanh, ai chậm.

Mạnh Kiều chết lặng, cứ tưởng là có thể trốn được.

Đột nhiên trong số họ có người lớn tiếng nói, đề nghị mọi người thi nhau cắt lúa, ai ai cũng hào hứng gật đầu.

Trời, đứng bên cạnh cô ấy lại là thanh niên tri thức Cố Bắc Bình, anh ta mặc một cái áo sơ mi có kẻ sọc, còn gài nút trên cùng nữa, anh ta không ngại nóng à.

Cho tới giờ nhìn anh ta vẫn rất sạch sẽ, không có chút gì giống với đang làm nông cả.

Trong lòng cô ấy mừng thầm.

Có anh ta ở đây phụ trợ, thì hẳn sẽ không thua thiếu gì quá nhiều đâu ha.

Cô ấy cầm lưỡi hái trên tay, mỉm cười nhìn đồng đội của mình: “Tri thức Cố, anh cũng cố lên nhé,”
Cô Bắc Bình ngẩn ra, tay đỡ gọng kiếng: “Ừ, tri thức Mạnh, cô cũng cố lên.”
Nghe thấy tiếng huýt gió vang lên.

“Phập phập phập.” Âm thanh phát ra từ bốn phía.

Trong lòng cô ấy chỉ biết chết lặng.

Thật sự muốn biến mất ngay tại chỗ, làm sao mà tri thức Cố lại cắt nhanh như vậy?
Cô ấy khóc không ra nước mắt, rõ ràng như vậy, tại sao lại còn muốn thi? Xung quanh đều bị mọi người thu hoạch tới trụi lủi, chỉ có hàng của cô ấy là còn nguyên.

Cô ấy cắn môi, miễn cưỡng khom người thả chân xuống đất, cố gắng làm tiếp phần công việc của mình.

Lâu lâu còn nghía qua nhìn Từ Đông Đông, cô nàng đứng cạnh Tô Dao, hai người đó đang tranh coi ai cắt nhanh hơn.

Không ai nhường ai.

Trời ạ, cách thức thi đấu này có chút ngu thì phải.


Chẳng qua đối với người ở thời đại này mà nói, ít ai chú ý nhiều tới tướng mạo, ngoại trừ cân nhắc qua bối cảnh của gia đình hai bên, còn không một người đàn ông muốn tìm vợ chỉ cần là một người phụ nữ có năng lực và phẩm hạnh là được.

Mạnh Kiều bực bội tự hỏi, vậy rốt cuộc Thẩm Yến thích kiểu người gì?
Cô ấy nghĩ thêm, phụ nữ ở thời đại này chỉ muốn tìm cho mình một người đàn ông biết an phận.

Mà Thẩm Yến lại không giống vậy nha.

Trong lòng cô ấy trở nên vui vẻ, nghĩ lại thì thấy rất xứng.

Mà lúc này Mạnh Kiều cảm thấy mình hết thuốc chữa thật rồi, từ tối hôm qua tới giờ vẫn cứ nghĩ tới anh.

Cắt lúa chẳng hề dễ dàng chút nào, eo thì mỏi lưng thì đau, giữa chừng lại không quên đi vệ sinh, uống nước.

Thấy thằng nhóc nhỏ và mẹ Tô đang phơi lúa cùng với nhau.

Nhìn cậu bé đi lại trên những bông lúa trông rất vui, khi nhìn thấy Mạnh Kiều, cậu nhoẻn miệng cười vẫy tay chào cô ấy.

Cô cũng muốn đi mà.

Phơi lúa nhẹ nhàng hơn nhiều.

Khu nhà dành cho mấy thanh niên tri thức cũng ở gần đó, nên buổi trưa bọn họ ăn ở trong khu sảnh, còn thôn dân thì tự về nhà ăn.

Tính ra cơm trưa vẫn tốt hơn cơm tối một chút, ít ra không phải là cháo trắng.

Trên bàn còn có tô canh rau lớn, một đĩa bánh hấp, và một đĩa cá luộc hẹ?
Mạnh Kiều ghét bỏ hỏi: “Thím Ngô, đây là cá gì thế thím?”
Thân thể nhỏ, mảnh và dài, có màu đen xám, với mấy cái gì đó chồng lên nhau, trong hơi ghê.

Thím Ngô nhìn cô ấy bằng nửa con mắt, không nổi nóng nói: “Đây là cá chạch.”
Đội trưởng Dương cười: “Thanh niên tri thức Mạnh, chắc từ nhỏ tới lớn cô ở trong thành thị nên chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ, đây là cá chạch, nó hay sống ở ngoài mấy thửa ruộng, cô thử đi bắt thử đi, khẳng định không khiến cô thất vọng.”
Cô ấy nhíu mày, thẳng thắn lắc đầu.

Đội trưởng Dương chỉ biết cười ha hả.

Đứng lên, nói một cách cởi mở với mọi người: “Hôm nay mọi người đều rất vất vả rồi, cứ tùy tiện ăn cơm đi, sau khi ăn no rồi chúng ta lại tiếp tục làm việc tiếp, tranh thủ phơi hết thóc trước khi vào mùa mưa, vừa lúc thóc năm nay được mùa, cuối năm khi phân lương, chúng ta cũng có thêm được một phần.”
“Được.” Mọi người đều hào hứng đáp lại.

Giữa trưa nay ăn cơm gạo tẻ.

Mạnh Kiều đứng dậy đi lấy cơm, thím Ngô cứ thắc mắc sao cô ấy lại chỉ ăn có nửa bát cơm.

Cô ấy bưng cơm quay lại chỗ ngồi, cứ một miếng rau lại một miếng cơm.

Trước kia cô ấy chưa bao giờ biết được cơm lại có thể ngon đến vậy, ăn vô còn thấy rất hạnh phúc.

Hồi đó ở nhà cô ấy chỉ ăn có nửa bát, đa phần là ăn nhiều rau.

Chẳng mấy chốc, thím Ngô lại thấy cô ấy tới múc bát thứ hai.

Lần này khác với lần trước, là một bát cơm đầy ú ụ.

Bà không thể không cười, cái con bé này thật là.

Người khác còn chưa ăn xong một chén, cô ấy thì hay ăn có nửa bát, nay sau khi ăn xong lại đi lấy bát thứ hai.


Tuy nấu cơm ngon như vậy, tuy nhiều người ăn, nhưng cũng không ai có thể ăn qua chén thứ hai.

Vậy nên cũng nhanh chóng hết cơm.

Mạnh Kiều ăn tới no căng bụng, cảm thấy mỹ mãn đi về phòng, chuẩn bị đi ngủ trưa, bù lại giấc tối qua.

Buổi sáng mệt tới mức cả người đều nhức ê ẩm, duỗi người một cái rồi nằm thẳng lên giường.

Nhìn Từ Đông Đông sau khi trở về, đã ngồi ngay vào bàn, vừa đọc vừa ghi chép lại trích văn, vẻ mặt ảm đạm, dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Mạnh Kiều cười nói với cô nàng: “Đông Đông, bây giờ tớ ngủ chút, chừng nào bắt đầu vào việc cậu gọi tớ nhé.”
“Ừm.” Từ Đông Đông cũng không ngẩng đầu lên
“Bẹp!” Một viên kẹo rơi trên đầu cuốn sách.

Cô nàng sững sờ quay đầu nhìn.

Thì thấy Mạnh Kiều đã kéo chăn bông lên, miệng lẩm bẩm gì đó: “Đông Đông, tớ không biết gì hết, tớ ngủ rồi.”
Từ Đông Đông cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm, cô nàng nở một nụ cười.

Cô ta bóc lớp vỏ bọc bên ngoài, cho viên kẹo vào miệng, vị ngọt tràn ngập trong miệng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Sau khi đọc xong quyển này thì cô ta sẽ trả lại cho Lục Nguyên.

Hóa ra người Lục Nguyên thích là Tô Dao, tối hôm qua cô ta phát hiện bọn họ đã bí mật nắm tay nhau.

Cô nàng cảm thấy rất khó chịu, cô ta có gì không tốt bằng cô?
Giấc ngủ này, Mạnh Kiều không muốn dậy chút nào.

Kêu mấy lần cũng không chịu tỉnh.

Cô ấy vẫn còn buồn ngủ nhưng Từ Đông Đông đã kéo cô ấy dậy, mơ hồ ngồi trên giường, hai mắt híp lại, miệng lẩm bẩm: “Đông Đông, eo tớ như bị dao chặt í.

Tớ không làm nổi buổi chiều đâu, cộng điểm gì đó kệ đi, giúp tớ xin nghỉ với?”
Cô ấy nằm trên giường, nghĩ đến việc còn phải ra ngoài ruộng làm nông, vừa nghĩ thôi đã không còn thiết tha gì.

Từ Đông Đông bất lực nhìn cô ấy, chỉ biết lắc đầu, cầm lấy cây lược rồi ngồi vào, vừa chải tóc vừa nói: “Thẩm Yến đang đợi cậu ở phía bên ngoài đấy.”
Thẩm Yến?
Làm sao Từ Đông Đông biết được?
Mạnh Kiều lăn mình ngồi dậy.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Từ Đông Đông, thả chân xuống giường xỏ dép lê, lao như bay ra ngoài.

Sảnh ngoài không có ai, cả khu cũng không thấy ai.

Cô ấy ít một hơi, chạy về phòng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Từ Đông Đông nở nụ cười khinh bỉ, như thể đã đoán trước được mọi chuyện.

Thấy vậy cô ấy chỉ biết tức giận.

Cô nàng cười ha hả, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Đông Đông à, nói dối bạn bè không tốt chút nào đâu.

Lần này tớ tha thứ cho cậu đấy nhé, sau này đừng làm vậy nữa, không đáng yêu chút nào.”
Cô ta cẩn thận kẹp tóc mái trước gương, nửa cười nửa không cười nói: “Nếu tớ không nói vậy thì sao mà cậu chịu dậy đây.”
Mạnh Kiều cứng họng, tức giậm thần chửi trong lòng: Nữ phụ này hư rồi, thật sự quá kỳ cục, hứ, không thèm quản cô ta nữa, cho nữ chính tự tới quản cô ta đi..


Bình luận

Truyện đang đọc