NHỮNG NĂM 70 ÔM ĐÙI NGƯỜI QUA ĐƯỜNG

Mùi thơm thịt lợn bà rán từ trong bếp bay ra, Mạnh Kiều vừa ngửi thấy mùi dầu là lại cảm thấy buồn nôn, liền lấy tay bịt chặt miệng, khom lưng, tìm ống nhổ. Thẩm Yến thấy vậy, nhanh tay đưa ống nhổ cho cô, cô lập tức ngồi xuống, nôn thốc nôn tháo. Bố mẹ Mạnh Kiều thấy con gái nôn như vậy, là người từng trải, nên ông bà hiểu được đây là phản ứng rất bình thường khi có thai, nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho con gái. Mẹ Mạnh Kiều đứng lên bảo Thẩm Yến

“Tiểu Thẩm trong nhà có thứ gì chua chua, đưa cho tiểu Kiều ăn cho bớt buồn nôn.”

“Dạ!”

Thẩm Yến đứng ngay dậy, đi vào phòng ngủ, mở tủ gỗ ra, bên trong toàn là những đồ ăn vặt của vợ, anh lấy ra một túi ô mai. Mạnh Kiều nôn ra gần hết, đến nỗi axit trong dạ dày trào ngược ra nóng cả cổ họng, cô vừa ho, nước mắt dàn dụa chảy ra. Cầm chén nước ấm mẹ đưa cho, súc miệng, uống vài ngụm, trong bụng cồn cào khó chịu.

“Hài, khó chịu quá.”

“Vợ ơi, này.”

Nhìn thấy chồng cầm gói ô mai đưa cho, cô lấy ngay một viên ngậm vào trong miệng.

“Cảm ơn chồng.”

Vừa cho vào miệng vị rất chua, một lúc sau liền cảm thấy vị ngọt, không kìm được mà ăn liên tục, mẹ Mạnh Kiều nhìn con ăn ngon lành, đỡ buồn nôn hơn, cười nói: “Tiểu Kiều, mẹ đoán trong bụng con là con trai, người ta nói, thích ăn chua thì là nam, còn ăn cay thì là nữ, mà con lại háu ăn chua vậy, chắc chắn là con trai rồi.”

Mạnh Kiều là người hiện đại, biết rằng nói như vậy là không có khoa học, nhưng cũng không muốn phản bác, Thẩm Yến cười: “Con cũng hy vọng đó là con trai.”

Nghe thấy vậy, Mạnh Kiều bĩu môi, lấy tay cấu vào eo anh, nói: “Đồng chí Thẩm, anh trọng nam khinh nữ à?”

Anh vội vàng tránh sang một bên, nắm chặt lấy tay cô, cười híp mắt

“Không có, con trai hay con gái, anh đều thích cả. Nếu con đầu lòng mà là trai, chúng ta có thể dạy nghiêm khắc hơn, để sau này biết chăm sóc em, rèn luyện cho con có tính trách nhiệm.”

Bị anh nắm chặt tay, cô lườm một cái, giọng không vui.

“Anh còn muốn em sinh mấy đứa nữa à?”

Những năm 80, kế hoạch sinh đẻ vẫn chưa được phổ cập. Ở nông thôn về cơ bản theo truyền thống sinh càng nhiều càng tốt, đương nhiên anh cũng muốn sinh thêm mấy đứa nữa, vì với anh không có gì khó khăn. Thấy vợ có vẻ không vui, anh hôn vào tay cô, âu yếm nói.

“Vợ muốn sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa.”

Chỉ cần là con mình thì anh đều yên thương, trân trọng. Bố Mạnh Kiều rất tán thành cách nghĩ của con rể, không hề gia trưởng như những người đàn ông nông thôn khác. Cười cười nói với con: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi.”

Những năm đầu của thập niên 80, công việc trong thành phố đều rất thiếu nhân lực, công nhân cũng không nhiều, nhưng ở nông thôn lại không như vậy, nhân khẩu chính là nguồn lao động, nên bố Mạnh Kiều thấy không có vấn đề gì khi sinh nhiều con. 

Mạnh Kiều nghĩ, nhà Thẩm Yến ba đời là con một, là độc tôn, mà lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, muốn phục hưng lại Thẩm gia, nên theo tư tưởng truyền thống thì chắc chắn muốn sinh con trai, để con mình tiếp tục gánh vác trách nhiệm gia đình. Mặc dù biết anh sẽ thích con trai đầu lòng, nhưng lỡ như, chỉ là lỡ như cũng giống mẹ sinh xong bị băng huyết, sau này sẽ không sinh thêm được nữa thì phải làm sao?

Cô bỗng cảm thấy lo lắng, lại nghĩ nếu như sinh đẻ thuận lợi, nhưng lại là con gái, rồi đứa thứ hai cũng vẫn là con gái, chẳng lẽ lại phải sinh thêm đứa thứ ba? Nghĩ đến đây thôi đã toát hết cả mồ hôi, đứng dậy nói: “Con muốn vào nghỉ ngơi.”

Mẹ Mạnh Kiều thấy con mình mặt trắng bệch ra, lo lắng: “Tiểu Kiều con mới nôn xong sẽ rất khó chịu, con mau vào trong nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Yến tất nhiên cũng thấy được sắc mặt của vợ, không biết trong lòng đang nghĩ gì, thực ra sinh mấy đứa với anh đều không sao hết, như anh đã nói sẽ tôn trọng ý kiến của vợ. Rồi đứng dậy đỡ vợ.

“Bố mẹ, hai người ngồi đây chờ một lát, con đỡ vợ vào trong nghỉ ngơi.”

“Ừ, đi đi.”

Bố Mạnh Kiều cười, hòa đồng hơn với con rể, vì thấy được anh đối với con gái mình rất ân cần, chiều vợ hết lòng.

Hai người ra khỏi phòng khách, trong lòng Mạnh Kiều rất tức giận, càng nghĩ càng giận, lại thêm có thai, nghén ngẩm khó chịu, càng khó ở, hất tay anh ra, muốn trút hết giận lên người anh. Thẩm Yến ngơ ngác.

“Vợ làm sao vậy?”

Cô chu miệng, lao qua phòng khách, sân vườn có rất nhiều tuyết, anh sợ cô bị ngã, vội vàng đi theo bên cạnh, sau khi hai người vào phòng, Mạnh Kiều ngồi xuống giường, tức tối nói: “Em không muốn sinh nữa, mang thai rất mệt mỏi, anh muốn sinh con trai thì đi tìm người khác mà sinh.”

Thẩm Yến: “…”

Anh ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, vu.ốt ve cánh tay cô an ủi, anh cũng biết manh thai rất cực khổ, cũng không hề nói là nhất định phải sinh con trai. Nhẹ nhàng dỗ dành: “Vợ à, anh không có ý đó.”

Cô cũng không muốn dấu diếm gì mà nói thẳng: “Em hỏi anh, anh muốn có con trai phải không? Nếu em không sinh được con trai, thì phải làm sao?”

Anh cười cười: “Vợ à, em nghĩ nhiều rồi, dù là trai hay gái thì đều là con chúng ta, anh đều muốn cả.”

Hai tay Mạnh Kiều ôm chặt lấy chồng, gục mặt vào lòng anh nói nhỏ.

“Em rất lo sợ.”

Đúng là sợ thật rồi, áp lực rất lớn. 

Hai tay Thẩm Yến cũng ôm chặt lấy vợ, cúi đầu hôn lên trán.

“Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em.”

Cô chớp chớp mắt hỏi: “Nếu như trong quá trình sinh, bác sĩ nói chỉ có thể giữ một trong hai mẹ con, thì anh sẽ chọn con hay chọn em.”

Anh cau mày, trầm giọng nói: “Vợ đừng nói những điều không may mắn đó. Cả em và con đều sẽ bình an, khỏe mạnh.”

Là anh không dám tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cũng không biết tại sao vợ lại nghĩ linh tinh như vậy, xoa xoa lưng vợ, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”

Điều kiện y tế ở Nguyên Thị không tốt như ở Hương Thị, nên ra tết vẫn nên quay về Hương Thị là tốt nhất, đợi sau khi sinh rồi mới tiếp tục cân nhắc chuyện cùng nhau đến thành phố S để phát triển sự nghiệp.

Trời đã về chiều. Bố mẹ Mạnh Kiều rất ít khi ra ngoài, cũng rất ít khi được ngắm tuyết, nhìn thấy một màn tuyến trắng, trong lòng rất kích động, liền đi ra bên ngoài ngắm. Mạnh Kiều sợ bố mẹ bị lạnh, mới lấy hai chiếc áo khoác dày đưa cho hai người khoác và cả quà mua từ Hương Thị về cho bố mẹ. Hai người vô cùng ngạc nhiên khi thấy đôi đồng hồ cao cấp, lại còn là loại mới nhất, mặc dù không hiểu gì về nhãn hiệu, nhưng thấy thiết kế rất tinh xảo, biết chắc giá cả cũng không hề rẻ. Thậm chí còn đắt hơn cả đôi mà con gái và con rể đang đeo.

Thấy bố mẹ không chịu nhận, Mạnh Kiều chỉ đành ép đeo cho họ, cười nói: “Mẹ đeo đồng hồ này đẹp thật đấy, có đồng hồ xem thời gian cũng tiện hơn nhiều.”

Bố mở lời: “Giá trị của nó lớn quá, con giữ lại đeo đi.

Cô cười: “Con có rồi, đây là con và Thẩm Yến đặc biệt mua riêng cho bố mẹ.”

Đồng hồ của cô và Thẩm Yến đeo là loại đồng hồ cơ mà mua lúc mới cưới, hơn một trăm một cái. Hai người đeo đã quen rồi, cũng không muốn đổi loại mới. Nể tình con gái và con rể có lòng hiếu thuận, hai người chỉ đành nhận lấy. Đến bữa tối, cả nhà ngồi quây quần ăn sủi cảo, Mạnh Kiều ăn được món mình thích, cảm thấy rất vừa miệng, ăn liền mấy chiếc. Bố mẹ Mạnh Kiều càng ngày càng có thiện cảm với con rể, không những giỏi làm ăn, mà còn rất thương vợ, đối với bố mẹ vợ cũng rất hiếu thuận, ngoan ngoãn, lễ phép. 

Bà đun nóng một bình rượu do nhà tự làm, Thẩm Yến và bố vợ vui vẻ ngồi uống với nhau vài ly. Bố Mạnh Kiều phát hiện tửu lượng của con rể cũng khá, lại còn rất biết nói chuyện, từng câu từng chữ đều đi vào lòng người, cũng có kiến thức về thiên văn địa lý, đối với tin tức, kinh tế anh đều hiểu và nói rất rõ ràng và đặc biệt là rất có học thức.

Mẹ Mạnh Kiều và bà cũng ngồi nói chuyện với nhau, Mạnh Kiều thấy cả nhà vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thấy bớt lo lắng, thoải mái hơn. Được một lúc, Thẩm Yến đưa tay xuống dưới bàn nắm chặt tay vợ, hai người nhìn nhau cười. Mang tthai là như vậy đó, rất dễ suy nghĩ linh tinh, khiến bản thân không tự chủ được, thật may mắn khi cô có một người chồng luôn biết quan tâm, an ủi mỗi khi cần như Thẩm Yến.

Mỗi khi bất an, tính khí khó chịu, lo lắng thì anh đều ở bên cạnh giúp cô bình tâm, vỗ về cô, tình yêu của anh khiến cô không còn sợ hãi gì nữa. Lúc chuẩn bị đi ngủ, bà nhìn hai người dắt nhau vào phòng, nghĩ một mình mình thì không có cách nào, nhưng bố mẹ Mạnh Kiều thì chắc có thể, nên hôm nay nhắc qua với bà thông gia chuyện cho hai người phân giường ngủ, cũng vì muốn tốt cho cháu, ít ra là trong ba tháng đầu. 

Huống hồ, hôm nay con rể lại uống nhiều rượu như vậy, càng khó khống chế bản thân, rồi bà cười nói.

“Tiểu Kiều, tối nay mẹ ngủ với con, hai mẹ con mình cũng lâu lắm rồi không ngủ với nhau.”

Mạnh Kiều và Thẩm Yến ngơ ngác nhìn nhau, cô thầm nghĩ không muốn ngủ riêng. Người của chồng rất ấm, lại còn hát ru cô ngủ, nửa đêm còn rót nước cho, đắp chăn, khi cô gặp ác mộng cũng kịp thời vỗ về an ủi… Trong lòng có hàng trăm lý do để không đồng ý, nhưng vẫn bất khả kháng gượng cười nói với mẹ: “Được ạ.”

Rồi lại nói nhỏ với chồng: “Đừng khóa cửa.”

Thẩm Yến chu miệng cười, gật gật đầu, anh cũng muốn ôm vợ ngủ.



Cô cùng mẹ nằm trên giường, hai ngày nay ngồi xe, bà cũng rất mệt, vừa nhắm mắt vừa nhắc lại chuyện cô lúc còn nhỏ, nói lúc nhỏ rất nhát gan, cả đời này dũng cảm nhất chính là khi quyết tâm theo chồng về vùng nông thôn này. Nói một lúc thì thiếp đi, rất nhanh sau đó đã nghe được tiếng ngáy của bà. Mạnh Kiều ngửi thấy mùi hoa lan trên người mẹ, một mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy rất yên lòng, rồi cũng nhắm mắt, vô thức mà ngủ thiếp đi. Thẩm Yến nằm chờ vợ, buổi tối lại uống nhiều rượu như vậy, trong người thấy rất khó chịu, lật qua lật lại không ngủ nổi, trên người chỉ mặc một chiếc quần ngủ, chạy qua sân nhà, rồi lại co ro quay vào phòng ngủ. 

Sao mà vợ vẫn chưa quay lại.



Ngày hôm sau, là ngày ba mươi tết, bà và Thẩm Yến đã dậy từ sáng sớm, vào bếp đun nước chuẩn bị bữa sáng. Bố mẹ Mạnh Kiều cũng quen dậy sớm, nên cũng dậy theo, vệ sinh cá nhân xong, cả nhà ngồi ở phòng khách dùng bữa sáng. Nghe con rể nói muốn vào huyện mua đồ, mà hôm nay lại là ngày cuối năm, người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, hai người cũng muốn đi theo. Mẹ Mạnh Kiều từ nhỏ đã sống ở thành phố nên chưa từng thấy cảnh người ở nông thôn nhộn nhịp như thế nào. Thế là Thẩm Yến lái xe đưa hai người họ đi.

Khi ba người quay về đã là mười giờ sáng mà Mạnh Kiều vẫn chưa dậy. Thẩm Yến đi vào phòng, thấy vợ ngủ rất ngon lành, hai má phúng phính, anh cười, lại gần cúi xuống hôn vào má vợ, vừa thơm vừa mềm. Mũi của anh lành lạnh, khiến cô phải cau mày, tỉnh dậy liền giơ hai tay quàng vào cổ chồng, anh cười nói: “Vợ dậy rồi à?”

Cô dựa vào người anh, mắt còn chưa mở được hết, trong miệng lẩm bẩm.

“Sao người anh lạnh vậy?”

Anh quỳ một chân xuống giường, áp mặt vào mặt vợ, da vợ rất ấm, lúc nóng lúc lạnh, sợ khiến vợ bị lạnh, nên muốn kéo tay cô ra

“Anh vừa mới đi ra ngoài về, ngoan, bỏ tay ra.”

“Để em làm ấm cho anh.”

Cô thì thầm, rồi cứ áp sát mặt vào chồng. Anh cười rồi nằm xuống bên cạnh, không đắp chăn mà ôm cô, nhẹ nhàng hỏi

“Vợ đói bụng chưa?”

“Một chút.”

“Muốn dậy chưa?”

“Không muốn, bên ngoài lạnh lắm.

Thấy vợ muốn nằm nướng anh cũng không có cách nào

“Vậy vợ ngủ thêm nửa tiếng nữa nhé, không được để bụng đói quá, không tốt.”

“Vâng.”

Cô dạ một tiếng, mắt vẫn không thể mở nổi vì nằm trong chăn ấm quá. Nằm một lúc, vẫn bị anh bế dậy, mặc nhanh quần áo vào rồi ra vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ba mươi tết, mọi người rất bận rộn. Bà và mẹ Mạnh Kiều tất bật chuẩn bị mâm cơm tất niên, Thẩm Yến và bố phụ trách treo đèn lồng, dán câu đối trang trí nhà. Mạnh Kiều trong nhà ngồi gấp nguyên bảo, nào là màu vàng, màu bạc lấp la lấp lánh. Mỗi người một việc, khoảng năm giờ chiều là đã có thể bắt đầu ăn cơm tất niên.

Thẩm Yến ra ngoài xúc bớt một ít tuyết, sau đó kéo dây pháo ra, vừa châm lửa đốt liền chạy một mạch vào trong, lại nhìn thấy vợ như đứa trẻ đang háo hức đứng trước cửa, anh vội ôm vợ vào trong nhà. Ôm vợ vào lòng, kéo vợ áp sát vào ngực mình. Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu, vui vẻ nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm, hạnh phúc. Bên ngoài là tiếng pháo nổ đùng đoàng, còn trong mắt cô chỉ toàn là anh thôi.

Bà và mẹ làm đầy ắp một bàn thức ăn, có món cá sốt, sườn xào chua ngọt, thịt xào măng, gà luộc, dạ dày om, thịt viên tứ hỷ, ớt xanh xào thịt gà, bông cải xanh xào, còn có cả một đĩa sủi cảo to đùng. Thẩm Yến rót cho cô bột bát nước ô mai, còn mọi người thì uống rượu. Ngoài trời đèn lồng rực rỡ, tuyết rơi từng đợt, trong phòng là tiếng cười đùa vui vẻ, một khung cảnh gia đình quây quần ấm áp.

Mạnh Kiều ăn sủi cảo, may mắn cắn đúng phải một chiếc có đồng xu, cô không hề biết đây là Thẩm Yến đặc biệt làm cho cô. Những ngày tháng sau này, chuyện nhỏ nhặt như này, mỗi năm cô đều được trải qua, cuối cùng cũng hiểu được, nhưng cũng không nói ra.

Hai người hiểu nhau đến mức, có lúc một người hết lòng yêu chiều muốn tạo điều bất ngờ, một người lại cố ý giả vờ không biết gì.

Bình luận

Truyện đang đọc