NHỮNG THÁNG NĂM BÌNH YÊN

Người vừa cất giọng lên tiếng lạnh lùng nói không ai khác chính là học trưởng hội học sinh cao cao tại thượng của chúng ta Khang Mạnh Nghiêm, anh quét mắt nhìn đến khung cảnh hỗn loạn, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thiên đang ngã cùng với thức ăn đã đổ đầy trên sàn nhà, ý lạnh trong mắt lại tăng lên vài phần, không nói hai lời liền cùng hai người bạn đang đi ở phía sau mình bước đến

Sau đó, anh đưa bàn tay của mình ra, hướng đến cậu mà vươn tới, trong giọng nói chứa vài phần ôn nhu

- Đàn em!! Không sao chứ? Đến! Nắm lấy tay anh đứng lên nào

Đây là lần thứ hai trong tuần Tiểu Thiên có thể đứng gần người mình thích, không những như thế, anh ấy còn bắt chuyện giúp đỡ cậu nữa chứ. Trái tim của cậu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!! Nhìn đến bàn tay to lớn của anh đang muốn chạm đến tay mình, Tiểu Thiên bắt chợt sững sờ tại chỗ. Mạnh Nghiêm thấy cậu cứ nhìn đến tay anh nhưng không hề có động tĩnh gì, liền nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó lại cất lời

- Đàn em làm sao vậy?

Tiểu Thiên bị tiếng nói của anh làm cho tỉnh hồn, rụt rè đôi tay nhỏ của mình ra nắm lấy bàn tay anh

Cảm xúc khi hai đôi tay chạm vào nhau khiến ý cười trên mặt Mạnh Nghiêm lại càng sâu hơn một chút, nhưng Tiểu Thiên lại khác, được tiếp xúc với da thịt của anh, mặt cậu không khỏi nóng bừng cả lên. Cậu vội vã đứng lại cho ngay ngắn, sau đó lắp bắp mà nói

- Cảm..ơn..anh..học...trưởng

Anh nhìn cậu như con thỏ nhỏ đang cụp đôi tai dài như muốn trốn tránh, trong lòng cảm thấy đáng yêu vô cùng giọng nói ôn hòa cất lên

- Đưa tay em ra đây

- Dạ?

- Anh bảo đưa tay em ra đây!

Bất ngờ trước lời đề nghị của anh. Cậu do dự một lúc sau mới quyết tâm đưa đôi bàn tay nhỏ của ra. Nghiêm Phong không nói hai lời, liền từ trong túi quần mình đem ra một chiếc khăn tay còn trắng tinh, sau đó nhẹ nhàng cầm nó lau đi những vệt bụi trên bàn tay cậu, đoạn nói với cậu

- Ban nãy khi ngã xuống, hai tay em liền chống xuống đất, như vậy rất bẩn

Tiểu Thiên đỏ mặt muốn rút tay về thì lại bị lực đạo của tay anh giữ chặt, cậu biết không thể làm gì được nên đành im lặng để anh giúp cậu lau tay. Nhưng thật ra trái tim của cậu sắp nổ tung thật rồi

An Mỹ nãy giờ bị anh ngó lơ sang một chỗ, liền tức tối lên án cậu

- Mạnh Nghiêm! Người ta cũng bị tên xấu xí này xô ngã đó

Mỹ Yên thấy An Mỹ đã lên tiếng, cô ả cũng bắt đầu góp phần

- Học trưởng, đúng thật mới nãy cậu ấy bị tên ăn mày nãy xô ngã, vì muốn tự vệ nên mới vô tình làm cậu ta xô đẩy thôi. Anh nhìn xem An Mỹ là tiểu thư đài các, lỡ như có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Mạnh Nghiêm đang lau tay cho Tiểu Thiên một cách vui vẻ, nghe đến giọng nói của hai cô gái này trong lòng lại một trận sát khí trỗi dậy, đặt khăn tay lên bàn tay của Tiểu Thiên, anh nhỏ giọng nói với cậu

- Đàn em, tự lau tay mình nhé. Anh sẽ xử lí chút chuyện này

Nói đoạn anh quay lưng lại, ánh mắt không còn sự dịu dàng khi nãy mà thay vào đó là con ngươi băng lãnh đến lạnh sống lưng, anh nhìn Mỹ Yên sau đó đặt câu hỏi

- Cậu ấy không đi xin tiền các cô, ai cho phép các cô nói cậu ấy ăn mày? Cậu ấy có quyền tự tôn của mình, các cô dám phỉ báng sao?

Mỹ Yên lên tiếng giải thích

- Học trưởng, rm không có ý đó. Nhưng cậu ta dám xô ngã Tiểu An kìa, anh và Mỹ An dù sao cũng có quen biết. Anh mau lên tiếng đòi lại công bằng cho cậu ấy đi

Mỹ An cũng bắt đầu diễn kịch,giây tiếp theo thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống gò má xinh đẹp của cô ta, giọng nói nghẹn ngào

- Anh!Anh nhìn xem em yếu đuối thế này bắt nạt được ai, ban nãy còn suýt bị cậu ấy xô ngã nữa. Em thật ỷ khuất

- An Mỹ! Từ lúc tôi bước vài căn tin đến giờ đều chứng kiến tất cả mọi việc không sót một chi tiết. Bây giờ cố tỏ ra mình là người bị hại, xem ra cô hơi khinh thường tôi rồi nhỉ? Nếu tôi đoán không lầm ở căn tin này cũng lắp camera thì phải, chi bằng chúng ta liền lên đó xem sẽ rõ sự tình

Mỹ Yên cùng An Mỹ đều bị anh nắm thóp, biết anh là kẻ không dễ chọc, An Mỹ liền cúi đầu nhận lỗi

- Anh lần này là em sai! Thật xin lỗi, mong anh bỏ qua cho. Bạn học Lục, mong bạn không chấp nhất chúng tôi mà sinh tư thù

Tiểu Thiên thấy nhắc đến mình, sau đó cậu lắc đầu nhỏ của mình, hướng các cô gái mà nói

- Tớ không sao, chỉ là một chút hiểu lầm thôi

Mạnh Nghiêm tiếp tục nói

- Được rồi, dù sao chuyện xô xát nhau ở trường cấp ba vẫn thường hay xảy ra, hy vọng mọi người khắc chế chuyện này lại. Mỹ Yên, cho dù An Mỹ có là tiểu thư khuê các thì chúng ta cùng đều có mỗi sinh mạng bằng nhau, đừng khinh thường ai cả. Nếu không sau này lại hối hận cũng đã muộn

- Học trưởng Yên Mỹ đã biết, xin lỗi anh nhiều

An Mỹ trong bụng ôm hàng loạt tức tối mà dẫn cả nhóm nữ ra khỏi căn tin trường, đôi gót dưới chân nện thật mạnh xuống sàn như muốn đâm thủng tất cả mọi thứ

Mạnh Nghiêm hướng người đứng bên phải cạnh mình nãy giờ chỉ yên lặng thì thầm vào tai cậu ta

- Hoắc Đông, tôi muốn anh trai An Mỹ đi tù trong ngày mai, gia đình của những ả kia cũng đừng sống tốt

Sau đó anh trở lại khuôn mặt ôn nhu nói với Tiểu Thiên

- Đàn em, cơm của em đã không thể ăn được nữa rồi

Tiểu Thiên cúi thấp đầu, lí nhí trả lời

- Ân! Không sao ạ, em cũng không đói

- Vừa hay anh cũng đang định ăn cơm, để anh mời em

- Không cần! Em...em tự ăn được, làm phiền anh rồi, khăn tay này em sẽ giặt sạch rồi trả anh, em..em đi trước

Cậu định xoay người chạy đi thì lại bị anh túm cánh tay kéo cậu đến một bàn trống gần đó

- Dù sao đã đến là phải ăn, đừng phí lời nữa. Tử Hoàng, đi lấy bốn suất cơm loại A giúp tớ

Người tên Tử Hoàng hướng Tiểu Thiên cười cười. Sau đó vui vẻ nói

- Đàn em! Đừng khách sao, ăn trực của hắn một bữa cơm cũng không làm ví tiền hắn nhẹ đi được đâu, em cứ ăn thoải mái, anh đi lấy đồ ăn cho cả bốn người chúng ta. Hoắc Đông mau phụ tớ

Sau đó Hoắc Đông và Tử Hoàng liền nhanh chân chạy đến quầy bán cơm đứng xếp hàng, trên bàn chỉ còn lại hai người là Mạnh Nghiêm và Tiểu Thiên, cậu rụt rè cảm ơn anh

-Học trưởng..

- Gọi anh là Mạnh Nghiêm

Lần đầu tiên được anh yêu cầu như vậy, cảm xúc cậu hỗn độn không thôi, vội vàng chỉnh lại lời nói

- Mạnh Nghiêm cảm ơn anh nhiều

- Hôm nay em nói cảm ơn nhiều rồi. Đừng khách sáo! Anh quên hỏi em tên gì?

- Em.. Em tên Lục Tiểu Thiên

Mạnh Nghiêm chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu sau đó thốt ra lời nói

- Cái tên thật dễ thương, dễ thương như chủ của nó

Anh nhìn cậu sau đó lại nở một nụ cười thật tươi rói như ánh mắt trời khiến cậu cảm thấy mình sắp ngất đến nơi, đành giả vờ uống nước để lấy lại sự bình tĩnh

Mạnh Nghiêm nhìn cậu uống nước, trong lòng khẽ động, thật ra tên cậu làm sao anh không biết được, nhưng muốn không bị lộ tẩy bí mật thì đành làm cho tốt vai diễn mới bắt được vợ về nhà. Tiểu Thiên, em đợi đó, anh sẽ tóm được em ngay thôi

----------****------

Bình luận

Truyện đang đọc