Editor: Luna Huang
" Vương Thăng, có thể nhìn thấy ngân châm này chứ?" Ôn Nhu nhìn chăm chú vào ngón tay đang cầm ngân châm, sau đó liếc mắt nhìn Vương Thăng, "Chính là ngân châm nhỏ này trong nháy mắt lấy đi tính mạng của một người, thử nghĩ, nếu ngân châm này không phải đâm vào chân của gia đinh, mà là đâm vào cổ của ngươi, ngươi bây giờ sẽ thế nào?"
Nàng đã đem trật tự phân tích thấu triệt, coi như là kẻ ngu si, cũng phải biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nghe lời nói của Ôn Nhu, Vương Thăng run rẩy kinh hách bàn tay cứng ngắc sờ lên cổ của mình, thử nghĩ nếu là ngân châm không phải đâm vào chân người phía sau mà là đâm vào cổ của hắn, như vậy lúc này, người nằm ở chỗ nãy chính là hắn!
Vậy ——
Lưng của Vương Thăng từ lâu trở nên lãnh, hắn không phải còn không biết đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tất là có người sợ hắn nói ra bí mật, muốn trước đó giết hắn diệt khẩu, người muốn trừ khử hắn chỉ có ——
Vương Thăng theo bản năng quay đầu nhìn Liên nhi, ở đây không có người nào nhận thức hắn, chớ nói chi là muốn lấy tính mạng của hắn, chỉ có các nàng, cố chủ của hắn, hơn nữa, mới vừa rồi người bên cạnh hắn chỉ có nàng!
Hồi tưởng lại mới vừa rồi ly trà kia đột nhiên lại hất nước trà lên mặt mình, hiện nay Vương Thăng mới hiểu rõ mọi chuyện! Nếu không có nước trà nóng kia làm hắn chao đảo ngã xuống, vậy ngân châm tất sẽ bị đâm vào cổ hắn!
Không nghĩ tới, các nàng thỉnh hắn làm việc, cho hắn trăm lượng bạc chính là mua tính mạng của hắn! Đã như vậy, ngươi vô tình, liền đừng vội trách hắn trở mặt, chuyện cho tới bây giờ, phải bị luận tội, cũng đừng mơ tưởng chỉ để một mình hắn chịu trách nhiệm!
Nghĩ đến chỗ này, Vương Thăng trái lại bình tĩnh lại, quỳ ngăn ngắn, dập đầu trên mặt đất, nói: "Vương phi, nếu là tiểu dân nói thật, Vương phi có thể sẽ khoan hồng cho tiểu dân không?"
Ôn Nhu nhẹ nhàng hít một hơi thở, dựa vào lưng tựa trên ghế, đôi mi thanh tú nhấc lên một cái, ánh mắt như trước sắc bén, "Nói như vậy, lời ngươi mới vừa nói, không phải là lời nói thật?" Còn không xem là ngu xuẩn, rốt cục xem như là biết nàng muốn nghe sự thật, còn dám nói điều kiện.
" Vương phi thứ tội, tình phi đắc dĩ." (Luna: bất đắc dĩ mới phải nói dối."
" Khá lắm tình phi đắc dĩ, nói như thế, ngươi còn là cố ý lừa gạt?" Chuyện khiến nàng hận nhất, chính là đối phương nói điều kiện với nàng, nàng bất quá là diễn trò, tìm một lý do danh chính ngôn thuận đem Lý An Âm xử trí, cứ cho là không có lời khai của hắn, nàng cũng có thể đem Lý An Âm loại trừ! "Ngươi cho là ngươi có tư cách cùng bổn Vương phi nói điều kiện? Người đến, đem người này đến quan phủ, để quan phủ thẩm tra."
Quan phủ thẩm án, tội danh nhẹ nhất, tất cũng muốn mang đi biên quan lao dịch hai năm, Vương Thăng nghe được Ôn Nhu đem hắn đến quan phủ, thật vất vả mới tỉnh táo lại, liền bắt đầu hoảng loạn, liên tiếp dập đầu, "Vương phi chuộc tội, Vương phi chuộc tội, tiểu dân không cầu Vương phi sẽ khoan hồng xử trí, chỉ cầu Vương phi không nên đem tiểu dân đến Quan phủ, tiểu dân không phải có ý định giấu giếm! Tiểu dân sẽ nói thật!"
" Nói!" Sự kiên trì của nàng là có hạn.
" Sở dĩ tiểu dân đi tới Bạch vương phủ, là bởi vì có người dùng tiền bảo tiểu dân đến làm việc." Vương Thăng nuốt hớp nước bọt, tận lực trấn an bản thân, "Chỉ là tối nay tiểu dân cũng không biết trước địa phương bản thân sẽ đến là Bạch vương phủ! Nếu như tiểu dân biết là Bạch vương phủ, cho tiểu dân một trăm lá gan, tiểu dân cũng không dám!"
" Như vậy ngươi nói, người khác phó thác việc cho ngươi sao?" Ôn Nhu trực tiếp đem lời nói vô ích của Vương Thăng loại bỏ, hỏi tiếp, "Người phó thắc việc cho người là người nào?"
" Hôm qua buổi trưa, tiểu dân đang ở nhà mình trong phòng suy nghĩ thế nào kiếm chút ngân lượng, chợt có hai nữ tử cô gái trẻ tuổi đi tới nhà của tiểu dân, bảo là muốn thỉnh tiểu dân làm việc, tiền thù lao là trăm lượng bạc trắng, Vương phi biết, những người giống như tiểu dân vậy, trăm lượng bạc có thể đặt mua một đình viện cực tốt." Vương Thăng bỗng cảm thấy có ánh mắt rét lạnh phóng lên người hắn, mới phát giác bản thân nói nhiều lời vô ích, vội vã nói tiếp, "Chuyện hai nữ tử đó nhờ tiểu dân làm, là... Là để buổi chiều tiểu dân đến phòng một mỹ phụ khuê các..."
Nói đến phần sau, âm lượng của Vương Thăng giống như có mang theo ý cười, tuy rằng ngày thường hắn phải dựa vào miệng để ăn cơm, thế nhưng hôm nay để hắn trước mặt nhiều người như vậy nói ra, hắn vẫn còn có chút xấu hổ, huống chi là lại là trước mặt nữ nhân đẹp như tiên tử này...
" Về phần, về phần người phó thác việc cho tiểu dân làm, là nàng!" Sợ Ôn Nhu trách tội bởi vì hắn bởi vì hắn đang nói mà dừng lại, Vương Thăng một câu nói còn không kịp thở dốc, liền lại nói tiếp, nói xong lời cuối cùng, hắn ngẩng đầu, nâng tay lên, ngón tay chỉ vào Liên nhi!
Liên nhi nhìn Vương Thăng cư nhiên thực sự đem lôi ra, vốn là lo sợ nhất thời trong lòng, vội vã quỳ trên đất, sợ hãi vì mình biện hộ: "Vương phi minh xét! Nô tỳ căn bản không nhận biết phố phường đanh đá! Chớ nói chi là ủy thác hắn làm việc! Huống chi, hiện tại Âm phu nhân mới là người bị vũ nhục, nô tỳ làm sao có thể tìm người đến chủ tử nhà mình! Mong Vương phi minh xét! Không nên tin Không nên tin lời nói của tiểu nhân!"
Liên nhi vừa nói ra, đến Vương Thăng cũng gấp, vội vàng tiếp lời nói: "Vương phi! Từng lời của Tiểu dân đều là thật! Nếu có bất kỳ câu nào là giả dối nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết! Chính là nàng! Tiểu dân sẽ không nhận sai! Nàng chính là người phó thác tiểu dân làm việc! Cùng nàng đi tìm tiểu dân còn có nữ từ mới vừa rồi nữa! Là các nàng cho trước tiểu dân năm mươi lượng bạc, chính mồm hứa hẹn sau khi chuyện thành công sẽ cho luôn tiểu dân số bạc còn lại là lượng bạc!"
" Ngươi nói bậy! Nếu nói là ta cùng với ta cùng với Cúc nhi phó thác chuyện cho ngươi làm vậy thì, ngươi có thể có chứng cứ? Nói ngân lượng ta cho ngươi, lại có thể có chứng từ?" Liên nhi biện luận, may là lúc đó nàng không có cho hắn bất luận chứng từ gì, bằng không lúc này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!
" Cái này ——" Vương Thăng ngữ kết.
" Liên nhi nói không phải không có lý, nếu ngươi không có chứng cứ, đây cũng là tùy ý nói xấu người khác, hơn nữa chuyện ngươi tự tiện xông vào Bạch vương phủ ý đồ làm bẩn Âm phu nhân, có thể trị ngươi tội chết." Sắc mặt của Ôn Nhu âm trầm.
" Vương phi minh xét! Những lời của tiêu dân nói là sự thật! Tuyệt không dám giả dối! Tiểu dân cũng không dám lấy tính mạng của bản thân ra để đùa giỡn!" Vương Thăng gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vã chỉ vào Liên nhi, "Nàng tự mình đưa tiểu dân vào! Nếu không chỉ dựa vào một mình tiểu dân sao có thể đi vào Bạch vương phủ được! Vương phi ngươi phải tin tưởng tiểu dân a!"
Ôn Nhu nhìn Liên nhi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên một cái, đương nhiên, nàng đương nhiên tin tưởng lời nói của Vương Thăng, nếu không nàng không cần lãng phí thời gian tới nghe tới nghe hắn biện bạch, bất quá là muốn Lý An Âm thua tâm phục khẩu phục mà thôi.
Chứng cứ, muốn các nàng thua tâm phục khẩu phục đương nhiên cần chứng cứ, Ôn Nhu đương nhiên biết các nàng sẽ không ngốc đến mức độ cấp cho Vương Thăng chứng cớ để lưu lại hậu họa, nàng đã sớm chú ý tới vạt áo của Vương Thăng, chính là vì chờ Liên nhi nhắc đến cái "Chứng cứ" này.
" Vương Thăng, trong vạt áo của ngươi cất giấu cái gì, còn không mau lấy ra?" Có vật này, đó là nhân chứng vật chứng đều có rồi, nhìn các nàng có muốn nói dối thế nào nữa, Nghiêm Vô Ly cư nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, có thật không để cho nàng thắng được dễ dàng như thế.