Editor: Luna Huang
Ôn Nhu cứ như vậy xông vào Thấm Tâm viện, trong đình viện thị nữ quét dọn muốn tiến lên ngăn cản, đều bị hung thần ác sát Nguyên Nhất Nguyên Nhị ngăn lại, Ôn Nhu nhìn tiểu lâu cách đó không xa, sau đó bước nhanh đến cửa phòng đóng chặt, chân phải đá một cước lên trên cửa, cửa phòng đóng chặt "Phanh" một tiếng liền mở ra.
" Ai?" Trong phòng truyền đến thanh âm của Ôn Tâm, lập tức mắng chửi, "Nô tài nào gan hùm mật gấu dám quấy rầy thần của bổn công tử? Tiểu Hoàn Nhị Hoàn còn không mau sang đây?"
" Yêu, đây đã là giờ gì rồi, nhị muội muội lại còn không đứng dậy?" Hai tay ôm ở trước ngực Ôn Nhu từng bước đi đến giường của Ôn Tâm, khóe miệng nhếch lên tràn đầy trào phúng, "Đường đường là Trấn Quốc công tử ngủ đến mặt trời lên cao còn chưa thức dậy, truyền ra ngoài không biết sẽ là dạng gì? Hoặc là truyền tới trong lỗ tai của Thanh Vương gia, sẽ lại là dạng gì?"
" Ôn Nhu?" Nghe được thanh âm của Ôn Nhu trong nháy mắt, Ôn Tâm còn cho là mình nghe lầm, đợi lúc hai mắt nhìn thấy Ôn Nhu, nàng mới phát mình nói sai, vội vã đổi giọng, dùng thanh âm cực ủy khuất nói, "Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ lúc nào đến đây? Cư nhiên cũng không phái người thông truyền một tiếng? Làm hại muội muội nháo xấu hổ như vậy."
Ôn Tâm nói, vẫn là ở trên giường, không có ý tứ xuống giường nghênh tiếp Ôn Nhu, trong lòng cũng cùng tức giận bốc lên, Ôn Nhu làm sao sẽ vào loại thời điểm này trở về? Như thế nào xông vào phòng ngủ của nàng? Trong sân viện thị nữ đều ăn phân sao? Cư nhiên không thông truyền?
" Thông truyền? Nếu để cho các nàng thông truyền, ta còn có thể lúc này xem được dáng dấp nhị muội muội vẫn chưa rời giường sao?" Ôn Nhu cười nhạt, thật tình không nghĩ ra chủ nhân của thân thể Ôn Nhu này sao có thể thua trong tay loại tay nữ nhân không vào mắt này.
" Đại tỷ tỷ..." Ôn Tâm cực ủy khuất, giống như là ủy khuất trăm triệu lần một dạng rơi lệ, "Muội muội đêm qua ngủ không ngon, hôm nay mới ngủ đến lúc này, đại tỷ tỷ hay là xin thương xót, không nên giễu cợt muội muội..."
Hảo cho một xin thương xót, biến nàng nói thành ác nhân rồi, nàng thật tốt, càng muốn làm nàng biến thành ác nhân, Ôn Nhu mắt lạnh nhìn nhìn dáng dấp khiến cho người buồn nôn của Ôn Tâm, cười lạnh nói: "Muội muội hay là chớ giả bộ nữa, muội muội là ai, ta đây làm tỷ tỷ còn không biết sao? Vẫn là thu hồi thu hồi nước mắt kia của ngươi đến trước mặt Thanh Vương gia mà khóc đi, tỷ tỷ cũng không có thời gian nhìn ngươi diễn trò."
Ôn Nhu nói khiến cho Ôn Tâm đang ngấn lệ mặt liền lúc đỏ lúc trắng, Ôn Tâm khi nào dự đoán được Ôn Nhu cư nhiên sẽ lộ cốt châm chọc nàng như thế, đây là Ôn Nhu sao?
" Châm chọc, đem thứ đồ dư thừa trong phòng này, toàn bộ ném hết cho ta!" Ôn Nhu cư cao lâm hạ nhìn Ôn Tâm nằm ở trên giường, nhìn lúc này nàng dám nằm nữa hay không.
Ngoại trừ bàn ghế gia dụng ra, đều là đồ của Ôn Tâm, nàng muốn ném, chính là đồ của Ôn Tâm!
" Các ngươi dám?" Quả nhiên, Ôn Tâm từ trên giường đứng dậy, trợn tròn đôi mắt, chỉ thấy Nguyên Nhất Nguyên Nhị tiến vào phòng, đột nhiên phát hiện mình còn chưa mặc y phục, vội vã kéo chăn che lại, lạnh lùng nói, "Cẩu nô tài! Còn không mau cút đi ra ngoài? Phòng ngủ của bổn công tử là nơi các ngươi cẩu vật này có thể tới?"
" Nhị muội muội này là đang nói cái gì, bọn họ sao lại không dám? Ta nói,, bọn họ liền dám." Ôn Nhu coi rẻ Ôn Tâm, dùng dư quang của khóe mắt liếc về phía Nguyên Nhất Nguyên Nhị, "Còn không mau động thủ?"
"Vâng! Vương phi!" Nguyên Nhất Nguyên Nhị vội vã đáp, lập tức động thủ, bây giờ ai dám chọc Vương phi, trừ phi chán sống!
" Ôn Nhu! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Đây là Trấn Quốc Công phủ! Không phải Bạch vương phủ!" Ôn Tâm không thể nhịn được nữa, chỉ vào thị nữ của Ôn Nhu mắng, Ôn Nhu tiện nhân này! Lại còn dám ở trên đầu nàng khoa tay múa chân!
" Nhị muội muội, làm sao vậy? Không giả bộ nữa sao? Không gọi một tiếng đại tỷ tỷ nữa sao?" Ôn Nhu không giận phản tiếu, "Nhị muội muội đều tự xưng bản thân là đại tiểu thư, trong mắt căn bản sẽ không người tỷ tỷ này, hà tất con giả bộ, mệt rời có đúng hay không?" Nàng còn không rõ ràng Ôn Tâm là ai sao?
Ôn Tâm trong Trấn Quốc Công phủ đắc ý thành thói quen rồi, mắt thấy Ôn Nhu đem da mặt mình xé rách, nàng cũng sẽ không giả bộ nữa, lộ ra bộ mặt thâm độc, nói: "Hảo, nếu đại tỷ tỷ nói như vậy, vậy muội muội ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa, đại tỷ tỷ hiện tại cho là mình là ai? Hay là Trấn Quốc công tử? Còn có tư cách ở Trấn Quốc Công phủ khoa tay múa chân?"
" Một thân phận Bạch vương phi có gì đặc biệt hơn người, bất quá là đồ bỏ đi, bất quá là " Phần thưởng" của Thanh Vương gia đưa cho ngươi mà thôi." Ôn Tâm cố ý từ phần thưởng cắn mạnh, tiếp tục cười nói: "Khó nghe chút, đại tỷ tỷ ngươi ở Trấn Quốc Công phủ, đến hạ nhân cũng không bằng!"
Ôn Tâm nói xong, lập tức hướng ngoài phòng hô quát: "Người đến@ Đem Bạch vương phi đuổi đi! Trấn Quốc Công phủ này không thu lưu loại bát phủ ngu ngốc này!"
Lời của Ôn Tâm còn chưa nói hhết, thì có bảy tám nha hoàn bà tử vọt vào, làm bộ dạng như sẽ đem Ôn Nhu lôi ra.
" Các ngươi ai dám?" Không bất kỳ động tác gì, chỉ là lạnh lùng nhìn đám người nhào tới trước mặt nàng, khẩu khí lạnh như băng, ánh mắt túc sát như vậy, khiến một đám nha hoàn bà tử tất cả đều ngây ngẩn cả người, không một người dám kéo Ôn Nhu, đến Ôn Tâm, cũng bị ánh mắt kia của Ôn Nhu dọa sợ.
" Nhị muội muội, ngươi cho là cưu chiêm thước sào (Luna: chiếm tổ) sẽ có thể biến thành chim thước chân chính sao?" Ôn Nhu hướng Ôn Tâm tiến thêm một bước, nàng dĩ nhiên tản ra khí phách khiến Ôn Tâm không tự chủ được lùi lại một bước, "Hôm nay, đó là nhị muội muội ngươi, ta cũng muốn ném ra ngoài, xem ai ngăn được ta?"
" Nguyên Nhất Nguyên Nhị tiếp tục ném! Không cần ngừng tay!"
" Ôn Nhu! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi đừng tưởng rằng có Bạch vương làm chỗ dựa cho ngươi ngươi có thể muốn làm gì thì làm!" Ôn Tâm đương nhiên cũng không phải hồng mềm, lập tức thẳng người cả giận nói, "Bổn công tử được thánh thượng thân phong Trấn Quốc công tử! Ngươi là cái thứ đồ gì!"
" Ha ha! Trấn Quốc công tử!" Ôn Nhu cười ra tiếng, đáy mắt lộ ra tiếu ý khiến người sợ hãi, "Để nhị muội muội làm Trấn Quốc công tử mấy ngày liền mộng đế mị người rồi! Đến lúc đó tỷ tỷ còn có nhiều đồ tốt đưa cho nhị muội muội!"
" Ôn Nhu! Ngươi!" Ôn Tâm giận dữ, nâng tay lên muốn tát Ôn Nhu một cái, Ôn Nhu linh xảo lui bước, cái tát của Ôn Tâm liền rơi xuống trên mặt thị nữ, một tiếng thanh thúy vang lên.
" Nhị muội muội đừng nóng vội, làm sao thích đánh người như vậy, đợi tỷ tỷ đem ngươi ném ra ngoài viện lại tiếp tục đấnh, viện này là của tỷ tỷ, muội muội vẫn là về viện của mình rồi từ từ đánh đi, đừng tưởng rằng sửa lại tên liền nghĩ đó là viện của muội muội rồi, có chút mộng a, nhị muội muội vẫn là bớt làm chuyện vô ích đi." Dứt lời, thuấn bộ Ôn Nhu đến phía sau Ôn Tâm, còn không chờ Ôn Tâm phản ứng kịp, Ôn Nhu liền đem hai tay của nàng khóa lại về phía sau, sau đó lập tức từ trong tay áo đem ra sợi dây thừng trói hai tay của Ôn Tâm lại.
Một bên nha hoàn bà tử cũng không dám tiến lên ngăn lại, Ôn Tâm thấy nổi giận, quát dẹp đường: "Vẫn còn ở đây nhìn cái gì! Còn không mau đi tìm lão gia cùng phu nhân!"
Ôn Nhu giống như lôi đồ vật vậy đem Ôn Tâm kéo dài tới cửa, sau đó dùng sức đem Ôn Tâm ném ra ngoài, mùa đông đại lãnh, Ôn Tâm cứ như vậy chỉ mặc một kiện y phục mỏng manh, tóc rối bù, cùng đồ của nàng một dạng nằm trên mặt đất lạnh như băng.
Ngoài phòng nha hoàn thấy thế, liền vội vàng tiến lên đỡ Ôn Tâm đang chật vật đứng dậy.
" Làm càn!" Đột nhiên, một tiếng một tiếng giận không kềm được cách đó không xa truyền đến.
Ôn Nhu giương mắt nhìn, đáy mắt cười nhạt càng sâu, hảo, người nên đến đều đã đến, nàng đỡ phải đi nữa, "Thỉnh."