NIỆM NIÊN HỮU DƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

79

Nhìn thấy Nhâm Niệm Niên, Hứa Phiên Phiên cũng nhớ lại ký ức năm năm trước.

Năm đó Nhâm Niệm Niên không nói một tiếng, đột nhiên nghỉ việc. Toàn bộ học sinh lớp 11-6 đều khiếp sợ và thất vọng, tất cả mọi người cảm thấy mình như bị bỏ rơi.

Về phần tại sao Nhâm Niệm Niên đột nhiên nghỉ việc?

Các học sinh bàn luận ầm ĩ nhưng cũng không biết nguyên nhân thật sự, ngay cả một vài giáo viên cũng không rõ tình huống. Bởi vì lãnh đạo nhà trường ép chuyện này xuống, không để chuyện thầy trò loạn luân này bị gièm pha ra ngoài.

Thầy Đường chủ nhiệm lớp 6 là một trong những người biết chuyện này nhưng ông cũng không tiết lộ nửa chữ. Mỗi khi có học sinh hỏi, ông chỉ mỉm cười nói: “Thầy Nhâm, vĩnh viễn là một người thầy tốt, xứng đáng để các em tôn kính và yêu mến.”

Nhâm Niệm Niên rời trường không bao lâu thì Dư Hành cũng đi, hắn đi trước khi lên lớp 12, hoàn toàn không tham gia thi tốt nghiệp.

Nghe nói là mẹ hắn ở bên ngoài bám được đại gia, Dư Hành được bảo lãnh sang nước ngoài. Mà nhà Dư Vân Anh cũng bị người cố ý chèn ép, ảo não rời khỏi thôn.

Lúc đó trước khi rời trường, Nhâm Niệm Niên đã giao một bài luận《 Tôi 》, sau đó khi chấm bài thì Nhâm Niệm Niên lại viết nhận xét cho từng học sinh trong lớp.

Nhiều lần nhìn ba bốn trăm chữ nhận xét, Hứa Phiên Phiên từ trước đến nay kiên cường lại khóc một đêm.

Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, Hứa Phiên Phiên thuận lợi thi đậu đại học, cô đạt thành tích xuất sắc nên sau này được đi Anh. Ở Anh hai năm, cô về nước đón ba mẹ ở nông thôn đến thành phố, chuẩn bị gây dựng sự nghiệp.

Ngay từ ban đầu Hứa Phiên Phiên chưa từng nghĩ sẽ đến tỉnh phía Bắc mà là đến thành phố phía Nam – quê hương của Nhâm Niệm Niên.

Mấy năm nay cô thay đổi rất nhiều, tuy rằng màu da vẫn ngăm đen như cũ, trưởng thành cũng không tính là đẹp, nhưng cô biết ăn mặc, có thể bạo dạn mặc các loại váy áo đáng yêu tươi sáng. Hứa Phiên Phiên được xã hội tôi luyện, cũng học không ít kỹ năng sinh hoạt, nấu cơm đã sớm thành thạo, hiện tại pha cà phê, làm bánh ngọt cũng rất ngon.

Nhâm Niệm Niên mất tích nhiều năm, Hứa Phiên Phiên ôm hy vọng có thể gặp gỡ Nhâm Niệm Niên ở quê nhà của anh, nhưng mãi vẫn không có kết quả.

Hứa Phiên Phiên không có được tin tức của Nhâm Niệm Niên nhưng cô gặp được một người, đối phương tự xưng là bạn học cấp ba của Nhâm Niệm Niên – Trịnh Húc Triết.

Trịnh Húc Triết nói mấy năm trước Nhâm Niệm Niên đã dọn nhà đi, chưa từng quay trở lại, đã mất liên lạc với anh từ lâu. Nhiều năm nay hắn vẫn luôn lo lắng cho Nhâm Niệm Niên.

Mặt khác, Trịnh Húc Triết còn nói ngoại trừ Hứa Phiên, trước đó đã có người hỏi hắn hành tung của Nhâm Niệm Niên.

Hứa Phiên Phiên đoán đại khái, có thể là người Dư Hành phái tới điều tra.

Cô cũng luôn nghi ngờ, năm năm trước Nhâm Niệm Niên từ chức sớm, khẳng định có liên quan đến Dư Hành.

Ở phía Nam tìm không được Nhâm Niệm Niên nên Hứa Phiên Phiên đi thẳng đến phía Bắc, mở một tiệm sách.

Hứa Phiên Phiên và Thái Hàm vẫn giữ liên lạc, bây giờ cũng đã thành bạn tốt chị em tốt. Thái Hàm tốt nghiệp học viện y khoa, hiện nay không đi làm ở bệnh viện mà làm bác sĩ tư nhân, thường sẽ tới nhà khám bệnh, dần dần cô cũng có thể tiếp xúc với rất nhiều người thượng lưu trong xã hội.

Có lần Thái Hàm đến tổng bộ của tập đoàn Hạ thị, vô tình gặp được Dư Hành.

Hứa Phiên Phiên nhờ Thái Hàm thử liên hệ với Dư Hành, nhưng Thái Hàm không thể liên lạc với hắn. Số di động của Dư Hành lại thay đổi, hai ngày trước hắn tới nơi này hoạt động, sau đó liền rời đi, đã không còn ở thành phố này nữa.

Hứa Phiên Phiên cũng không tìm được Nhâm Niệm Niên.

Có thể là sợ bị Hứa Phiên Phiên tìm được nên Nhâm Niệm Niên đã thay đổi chỗ chuyển phát nhanh, cũng không lui tới khu vực đó nữa.

Tuy Hứa Phiên Phiên không nhìn chính diện Nhâm Niệm Niên nhưng cô xác định, người chuyển phát nhanh kia chính là Nhâm Niệm Niên, cực kỳ chính xác.

Thế nhưng tại sao thầy Niên Niên lại trở thành chàng trai chuyển phát nhanh? Hơn nữa nhìn thầy gầy gò yếu ớt như vậy…

80

Ban ngày Nhâm Niệm Niên bôn ba ở bên ngoài, giao xong toàn bộ bưu phẩm. Đến chạng vạng, bầu trời dần tí tách mưa rào.

Nhâm Niệm Niên không mang theo dù, không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh tốc độ, ai ngờ nửa đường xe điện của anh xảy ra trục trặc, lại một lần nữa bị hư.

Không còn cách nào, Nhâm Niệm Niên không thể làm gì khác hơn là xuống xe, dắt xe điện về nhà.

Mưa dần dần lớn, Nhâm Niệm Niên chợt nghe một tràng tiếng mèo kêu ‘Meo meo meo meo meo meo’, sau đó anh phát hiện ba con mèo nhỏ đáng thương trong bụi cây rậm rạp ở ven đường.

Màu lông của ba con mèo rất giống nhau, vàng trắng đan xen, rõ ràng là anh chị em.

Tai, lưng đuôi của bọn chúng đều là màu vàng cam, cái bụng và bốn chân màu trắng, nhưng bởi vì mưa nên lúc này bộ lông trên người chúng nó ướt nhẹp, thoạt nhìn nhiều nếp nhăn, bẩn thỉu.

Ba con mèo này không phải giống đặc biệt quý, là loại mèo Điền Viên Trung Hoa* rất bình thường. Ba con mèo con mất mẹ, ở trong mưa rúc vào nhau sưởi ấm. Nhưng chúng nó thật sự quá lạnh quá đói, dù vậy vẫn chỉ cụp đuôi lạnh run, tiếng kêu run run càng ngày càng nhỏ.

(Mèo Điền Viên Trung Hoa: là tên gọi chung của mèo nhà Trung Quốc)

Nhâm Niệm Niên nhìn không đành lòng liền bế chúng nó về. Đầu tiên anh nghĩ mang về nhà mình trước, sau đó sẽ giúp chúng nó tìm chủ nhân thích hợp.

Kỳ thực Nhâm Niệm Niên cũng muốn nuôi, chỉ là mỗi ngày anh thức khuya dậy sớm, công việc lại bận bịu, ít khi ở nhà. Hơn nữa em gái Nhâm Niệm Tư ở bệnh viện cũng cần anh bầu bạn, cho nên Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không có thời gian, cũng không có sức đi chăm sóc đám mèo.

Sau khi Nhâm Niệm Niên tắm cho ba con mèo, vuốt lông, đút đồ ăn, lại tạm thời đặt tên cho ba đứa chúng nó, theo thứ tự là ‘Lông Một’, ‘Lông Hai’ và ‘Lông Ba’,

Ba đứa đều là mèo đực, Nhâm Niệm Niên mất một lúc lâu mới phục vụ xong ba con mèo. Bọn nó vểnh đuôi lên cao, hơi híp mắt hưởng thụ Nhâm Niệm Niên xoa vuốt.

Bỗng nhiên đồng hồ báo thức của Nhâm Niệm Niên vang lên, truyền đến hai câu đầu của một bài hát, mà ca sĩ trình bày chính là Dư Hành.

Lúc ban đầu Dư Hành ra mắt với thân phận ca sĩ, đây là bài hit lúc ra mắt của hắn -《 Tìm em》, album âm nhạc đầu tay cùng tên cũng tên《 Tìm em》.

“Meo meo? Meo meo meo meo!”

“Meo meo… Meo meo meo meo meo meo!”

“Meo meo meo meo… Meo meo meo meo meo…”

Nghe được bài hát này của Dư Hành, trong nháy mắt ba con mèo nhỏ có phản ứng, đều kêu lên.

Nhâm Niệm Niên ngẩn người, thầm nghĩ lẽ nào chúng nó thích giọng của Dư Hành?

Vì vậy Nhâm Niệm Niên mở app âm nhạc, bật một bài hát khác của Dư Hành, kết quả chúng ngoắc đuôi càng vui vẻ hơn.

Nhâm Niệm Niên cảm thấy có hơi bất ngờ, anh lại mở phim đang nổi gần đây, diễn viên chính cũng là Dư Hành.

Nhìn thấy Dư Hành có thể cử động, có thể nói chuyện, ba con mèo càng hưng phấn, tròng mắt dựng thẳng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của Nhâm Niệm Niên. Ba con mèo cứ luôn kêu ‘Meo meo meo meo meo meo’ với Dư Hành trong video, Lông Một còn thiếu chút nữa tiến lên liếm màn hình.

Nhâm Niệm Niên thanh chóng thu lại điện thoại, sau đó lấy ra cây quạt anh từng mua, bên trên có in hình đầu Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên đặt cây quạt trước mặt ba con mèo, quả nhiên chúng nó đều động đậy, bắt đầu liếm tới liếm lui.

Sau khi kiểm tra phản ứng của ba con mèo, Nhâm Niệm Niên có chút dở khóc dở cười, không ngờ đi tới đâu cũng đụng fan Dư Hành, còn không phân biệt giống loài.

Bởi vì ôm về ba con ‘Fan mèo đực’ của Dư Hành, khi Nhâm Niệm Niên tìm chủ nhân cho ba đứa chúng nó cũng ghi chú thêm điểm này.

Nhâm Niệm Niên đặt ba con mèo con ngay ngắn, chụp thật nhiều ảnh đẹp 360 độ không góc chết, sau đó đăng lên mạng.

Nhâm Niệm Niên giới thiệu tình cảnh của Lông Một, Lông Hai và Lông Ba, nói chúng nó ngoan ngoãn hiền lành, còn có hơi dính người, sau đó bổ sung thêm vài điểm chú y, trong đó có một cái, chính là ——

Thích nghe Dư Hành hát, xem phim của Dư Hành, thích Dư Hành.

81

Từ sau đêm đó nhìn thấy Dư Hành say rượu, đã qua một tuần.

Trong một tuần này, hộp đêm đều bình an vô sự,  không có khách nào đến làm khó, cũng không gây ra hỗn loạn gì. Lần trước mặt Tiểu Duẫn bị tổn thương, bây giờ đã lành gần như biến mất.

“Niệm Niên, đêm nay Phó thiếu lại tới nữa.” Anh Drew làm bartender ở quầy bar nháy mắt với Nhâm Niệm Niên, ý bảo anh nhìn về phía bàn cách đó không xa.

Cách đó không xa, một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang đang thưởng thức rượu vang, phong phạm cực kỳ tinh anh; ngồi bên cạnh hắn là Tiểu Duẫn, trên mặt Tiểu Duẫn lộ ra ý cười ngây ngô xấu hổ.

Nhâm Niệm Niên thản nhiên liếc mắt nhìn, cười nói: “Phó tiên sinh có Tiểu Duẫn tiếp, vô cùng tốt.”

Anh Drew nhíu mày: “Cậu xác định? Niệm Niên, lúc ban đầu người Phó thiếu để mắt là cậu.”

Nhâm Niệm Niên cười giả lả: “Em thấy Tiểu Duẫn rất thích Phó tiên sinh, bọn họ cũng khá có duyên.”

“Aiz, ngày đầu tiên Phó thiếu mới tới, hắn uống say không nhìn rõ ai với ai, nhưng anh nhớ hắn lôi kéo tay em, phỏng chừng bây giờ còn cho rằng Tiểu Duẫn là em ngày đó.” Anh Drew than thở: “Niệm Niên, Phó thiếu không tệ, bình thường cũng không làm bậy, nếu em không nắm chặt, sẽ có thể…”

Nhâm Niệm Niên lắc đầu cắt lời hắn: “Anh Drew, Tiểu Duẫn trẻ tuổi hơn em, dáng vẻ cũng xinh đẹp, hiện tại gia đình cậu ấy lại có khó khăn cần giải quyết gấp. Nếu như Phó tiên sinh chịu dẫn cậu ấy đi, chuyện này rất tốt. Em không sao, bây giờ em sống rất tốt, cũng rất tự tại.”

“Em sống tốt?” Anh Drew không đồng ý: “Niệm Niên, em nhìn em xem, đã gầy thành cái dạng gì rồi? Anh nhớ hơn hai năm trước, lần đầu thấy em, lúc đó anh choáng váng luôn, dáng vẻ của em thật là… Không có gì để xoi mói!

Nhưng còn bây giờ thì sao, em càng ngày càng gầy, vẫn còn là hình người sao? Da bọc xương, một chút mỹ cảm cũng mất! Niệm Niên, anh biết em vì em gái bệnh, vẫn luôn rất thiếu tiền. Kỳ thực làm ngành này, có đôi khi cũng phải xem cơ hội, hiếm khi gặp được một…”

Nhâm Niệm Niên vẫn là lắc đầu, anh hiểu anh Drew có lòng nhắc nhở, nhưng anh không thể…

“Aiz, thực sự là gấp chết mà! Niệm Niên, sao em ngốc như vậy? Hay là trong lòng em vốn đã có người thương?”

Nhâm Niệm Niên nghe vậy sửng sốt, khẽ lắc đầu.

Anh Drew nhíu mày càng chặt, hắn biết Nhâm Niệm Niên cũng hơn hai năm, mắt thấy Nhâm Niệm Niên dần trở nên gầy gò tiều tụy, nhưng nụ cười trên mặt Nhâm Niệm Niên vẫn luôn hiện hữu.

Nghĩ đến ba mẹ Nhâm Niệm Niên không còn tại thế, em gái quanh năm nằm viện mà bản thân anh lại liều mạng làm việc kiếm tiền, anh Drew nghĩ nếu đổi là mình, khẳng định đã sớm gục ngã.

Cuộc sống không dễ dàng, nội tâm anh Drew chua xót cùng khổ sở, hắn hỏi: “Nhâm Niệm Niên, em từng khóc chưa?”

“…..” Nhâm Niệm Niên khẽ run, tiện đà cười cười: “Tại sao phải khóc? Nghĩ đến những người yêu anh, anh phải cười cho bọn họ xem mới đúng.”

“Người yêu em? Nhưng bây giờ bọn họ ở đâu?”

Nhâm Niệm Niên im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Có người ở trên trời tỏa sáng lấp lánh, có người ở trên mặt đất nỗ lực tiến lên, đều sống tốt.”

“Đúng vậy, đều sống tốt hơn em.”

82

Nhâm Niệm Niên mua sữa tươi từ siêu thị về, bình thường chính anh cũng không dám uống, hôm nay lại rót cho ba con mèo nhỏ này.

Nhìn thấy trong bát đầy sữa, ba con mèo nhỏ vui vẻ chạy đến, lè lưỡi liếm không ngừng. Nhâm Niệm Niên cười sờ đầu chúng nó, mở một bài hát của Dư Hành, đây là một bài ca khá vui tươi mà Dư Hành từng biểu diễn.

Sau lại nghĩ để đám mèo có thể nhìn thấy Dư Hành, Nhâm Niệm Niên quyết định mở MV.

Nhìn ba con mèo ngoắc đuôi cực kỳ vui vẻ, Nhâm Niệm Niên cũng bị lây nhiễm, anh học theo vũ đạo trong MV của Dư Hành nhảy theo, nhưng Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không biết nhảy, động tác có vẻ ngốc nghếch buồn cười.

Nhưng ba con mèo cũng không chú ý, vây xung quanh Nhâm Niệm Niên vòng tới vòng lui, không lạnh lùng như những con mèo khác. Nhâm Niệm Niên cũng cười ha ha, chơi cùng ba còn mèo một lúc lâu.

Tối nay là thời gian ở chung cuối cùng của bọn họ, ngày mai Nhâm Niệm Niên sẽ đưa chúng nó đi.

Bởi vì hai ngày trước, sau khi Nhâm Niệm Niên đăng tin lên mạng, nhanh chóng có rất nhiều người yêu mèo liên hệ với Nhâm Niệm Niên, muốn nhận nuôi ba con mèo nhỏ này.

Trong những người đó Nhâm Niệm Niên chọn một nữ sinh viên đại học dịu dàng, cô cũng là fan cứng nhiều năm của Dư Hành.

Buổi tối lúc đi ngủ, Nhâm Niệm Niên ôm ba con mèo lên giường, còn ôm tất cả vào trong lòng mình.

Anh còn khờ khạo đối thoại với đám mèo, đầu tiên là túm lấy quả cầu thịt Lông Một, nói đầy sâu xa: “Lông Một, mày là anh cả, nhất định phải chăm sóc cho hai em trai thật tốt!”

“Lông Hai, mày có hơi ngốc! Sau này không được chạy lung tung, bằng không lạc đường sẽ không về được nhà, cũng không thể ăn bậy thực vật ven đường, không nghe lời sẽ nhéo đuôi mày!”

Nói là nhéo, nhưng động tác của Nhâm Niệm Niên rất mềm nhẹ, cũng chỉ là sờ sờ đuôi Lông Hai.

Sau đó Nhâm Niệm Niên lại gãi bụng đầy lông mềm của Lông Ba: “Lông Ba, mày nhỏ nhất cũng gầy nhất, nhớ ăn nhiều một chút, nuôi bản thân trắng trắng mập mập, tương lai tranh làm meme mèo mập tốt nhất! Ha ha ha…”

Đương nhiên ba con mèo nghe không hiểu, nhưng tiếng cười của Nhâm Niệm Niên cũng thấy vui vẻ, ‘Meo meo meo meo’ cọ cọ mặt Nhâm Niệm Niên.

Ngày hôm sau, Nhâm Niệm Niên giao nó vào tay chủ nhân mới, ba con mèo con kêu la không ngớt, trong âm thanh tràn đầy đau khổ…

Không đến hai ngày sau, bệnh tình của em gái đột nhiên chuyển biến xấu, Nhâm Niệm Niên vội vàng chạy tới bệnh viện.

Em gái Nhâm Niệm Tư nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt, gò má không có sắc hồng. Vừa nghe tiếng bước chân quen thuộc, cô lập tức lên tiếng: “Anh, bây giờ bên ngoài như thế nào rồi?”

Một tai nạn giao thông hoàn toàn tước đi ánh sáng của Nhâm Niệm Tư, hai mắt cô không còn ánh sáng, trong năm năm dài đằng đẵng, vĩnh viễn đều là bóng đêm xa xăm.

Lúc này là ban đêm, bên ngoài âm u, mây đen phủ kín, rất nhanh sẽ đổ mưa, nhưng Nhâm Niệm Niên lại ngồi ở đầu giường em gái, cười nói: “Bây giờ mặt trời mới lặn, ráng chiều sắc cam xa xa, rất đẹp.”

Nghe vậy, bên môi Nhâm Niệm Tư hiện lên một nụ cười. Cô vươn ngón tay ra, phác họa đám mây trong lòng bàn tay anh, vẽ ra nắng chiều xinh đẹp trong lòng. Tiếp đó, cô vẽ một căn phòng lớn rộng rãi thoải phái, còn có ba mẹ, anh trai Nhâm Niệm Niên cùng với chính cô.

Ở trong lòng bàn tay Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Tư dùng ngón tay miêu tả cuộc sống hạnh phúc trong lòng.

Dần dần, Nhâm Niệm Tư lại mệt. Cô thực sự quá yếu, bây giờ chỉ bắt chước vẽ ra đồ hư vô đều hao tốn quá nhiều sức lực.

“Anh, em lại mệt rồi.”

“Không sao, em mệt thì ngủ đi.” Nhâm Niệm Niên nhẹ nhàng sờ mặt em gái, đắp chăn cho cô: “Tư Tư, có muốn anh kể chuyện cho em nghe không, hay là hát một bài?”

“Không cần, anh, anh nắm tay em là được rồi, em hơi sợ.”

Quả thật Nhâm Niệm Tư đang sợ, cô sợ nếu như mình ngủ quá sâu sẽ không tỉnh lại được nữa.

Nếu như cô không tỉnh lại nữa, anh trai Nhâm Niệm Niên phải làm sao đây?

Nhâm Niệm Tư không đành lòng để một mình anh trai sống lẻ loi trên đời này, cho nên mỗi khi đau muốn ngất đi, dù cho Nhâm Niệm Tư đã từng nhiều lần muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh trai, cô nhất định phải chống lại thần chết, cô phải sống!

Cho dù đau khổ đi chăng nữa, tuyệt vọng đi chăng nữa, cô cũng muốn sống!

Sau phẫu thuật mấy năm trước, bởi vì Nhâm Niệm Tư thay thận bị cảm nhiễm, đến hôm nay lại suy kiệt thêm một lần nữa, sắp bị hoại tử nên phải tiến hành phẫu thuật khẩn cấp lần hai.

Phẫu thuật lần hai rất nguy hiểm, khả năng sống sót rất thấp, ngoại trừ phí phẫu thuật còn có tiền kiểm tra trước và sau khi phẫu thuật, tiền nằm viện và thuốc men, một con số rất lớn.

Bác sĩ nói rằng không thể kéo dài được nữa! Trong vòng hai ba ngày, Nhâm Niệm Niên nhất định phải đặt cọc chí ít là bốn trăm ngàn.

Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không có bất kỳ khoản tiền gửi ngân hàng nào, mấy năm này tiền anh kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho em gái, đã sớm xài hết.

Công việc của anh không ổn định, cũng không tiện đi vay ngân hàng, hiện tại đang mướn phòng bốn mươi thước vuông, Nhâm Niệm Niên đang thiếu ba tháng tiền thuê nhà.

Bởi vì dì cho thuê nhà tốt bụng, lại biết Nhâm Niệm Niên khó khăn nên không hối thúc Nhâm Niệm Niên, nhưng anh vẫn rất xấu hổ, nghĩ tháng sau nhất định phải trả đủ, nào ngờ em gái đột nhiên lại…

Ban đêm, Nhâm Niệm Niên lăn lộn khó ngủ, anh vuốt ve ảnh chụp gia đình, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt tươi cười của ba mẹ và em gái, chua xót không ngừng xông vào đại não, nhưng bên môi Nhâm Niệm Niên vẫn cong lên, nụ cười nhạt nhòa.

Anh không thể khóc, không thể khóc trước mặt gia đình, sẽ làm bọn họ lo lắng.

“Ba, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ làm Tư Tư khỏe lại! Hai người ở trên trời phải phù hộ chúng con, có được không?”

Đêm khuya yên tĩnh, đèn đầu giường mờ ảo, Nhâm Niệm Niên lẩm bẩm một mình rất lâu rất lâu…

83

Nhâm Niệm Niên làm đủ mọi việc, còn mặt dày vay tiền người xung quanh, xoay tiền, nhưng Nhâm Niệm Niên không còn liên lạc với bạn bè trước kia, bây giờ có rất ít người quen, xung quanh đều là người xa lạ.

Nhâm Niệm Niên miễn cưỡng góp đủ một trăm tám chục ngàn, nhưng vẫn thiếu rất nhiều, hình như bây giờ anh chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng.

Anh có thể ‘Bán’ thân.

Kỳ thực rất nhiều ông chủ và thiếu gia có tiền đến hộp đêm chơi, đều chướng mắt Nhâm Niệm Niên hiện tại.

Gương mặt của anh rất đẹp, nhưng lại xanh xanh trắng trắng như có bệnh, không biết là sống khó khăn hay là bị chơi đùa, người này quá gầy!

Vành mắt Nhâm Niệm Niên rất đen, cằm quá nhọn, hai gò má cũng lõm sâu vào, chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của anh là có thể thấy rõ ràng gân xanh dưới da.

Hơn nữa rất nhiều người khách không tin Nhâm Niệm Niên mới chỉ ba mươi tuổi.

Thoạt nhìn anh già hơn rất nhiều, có lúc nhìn kỹ còn có thể thấy hai ba sợi bạc.

Nhâm Niệm Niên quá gầy gò ảnh hưởng đến nhan sắc của anh. Nếu ôm anh vào ngực, không chỉ có khớp xương cộm người, nhìn cái mông cũng không vểnh, không có cảm xúc gì.

Nếu như chỉ là tình một đêm, tìm thú vui, người khác sẽ không chọn lựa Nhâm Niệm Niên, nhưng vẫn có ngoại lệ.

Ông chủ Đinh bụng phệ năm mươi mấy tuổi, từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhâm Niệm Niên đã cảm thấy rất hứng thú.

Hiện tại nhìn Nhâm Niệm Niên càng gầy yếu thì càng kích thích khuynh hướng ngược đãi trong thâm tâm của ông chủ Đinh, chỉ cần tưởng tượng ông ta đặt Nhâm Niệm Niên dưới thân, khiến anh khóc lóc không ngừng, ông chủ Đinh đã rất hưng phấn.

Đêm nay, ông chủ Đinh ở trong ghế lô cao cấp chờ đợi Nhâm Niệm Niên.

Thấy Nhâm Niệm Niên bưng rượu chuẩn bị đi vào, anh Drew đứng ở quầy bar vội vàng ngăn cản: “Em điên rồi sao, Niệm Niên?”

Chỉ mới hai ba ngày, Nhâm Niệm Niên lại gầy thêm một vòng, sắp gầy thành bộ xương khô rồi. Anh Drew cầm cổ tay cũng sợ làm anh đau.

“Niệm Niên, em rất thiếu tiền sao? Em muốn bao nhiêu? Em nói với anh và chị Tần, tụi anh sẽ nghĩ cách giúp em!”

Nhâm Niệm Niên lắc đầu, trong mấy năm này anh đã mượn chủ hộp đêm và anh Drew không ít tiền, đã lâu chưa trả, cũng không có khả năng trả, cho nên Nhâm Niệm Niên không muốn mượn nữa, cũng không muốn gây phiền phức cho bất kỳ ai.

“Anh Drew, em đã quyết định rồi.” Nhâm Niệm Niên cười nhạt.

“Niệm Niên, em đã nghĩ kỹ chưa? Em lựa chọn lão Đinh vừa già vừa xấu, còn không bằng trước kia đi theo Phó thiếu! Em… Em có thể đối xử với bản thân tốt hơn một chút không? Không nên phá hư bản thân như vậy!”

“Cám ơn anh, anh Drew, nhưng em… Thực sự không sao.”

Làm sao có thể không sao! Anh Drew còn muốn khuyên Nhâm Niệm Niên, đáng tiếc trong lòng Nhâm Niệm Niên đã quyết.

Nhâm Niệm Niên mỉm cười đi vào ghế lô, chủ động ngồi bên cạnh ông chủ Đinh.

Ông chủ Đinh lập tức lộ ra nụ cười thô bỉ, tay ông ta cũng nhanh chóng ôm eo Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Niên khẽ run lên, nhưng anh cố nén khó chịu trong lòng, cố gắng mỉm cười.

Mùi thuốc lá và rượu nồng lẫn với mùi mồ hôi khó ngửi trên người ông chủ Đinh, khá là kinh tởm, cùng với mùi thơm ngát tự nhiên quanh thân Nhâm Niệm Niên tạo thành tương phản rõ ràng.

Ông chủ Đinh mập mạp lại thừa dịp sờ soạng mu bàn tay của Nhâm Niệm Niên, cười sai bảo: “Tiểu Niên, đến, rót rượu cho ta.”

Nhâm Niệm Niên nghe xong gật đầu, yên lặng nhẫn nhịn tất cả.

Nhưng đột nhiên, cửa ghế lô hộp đêm bị người đá văng ra, Nhâm Niệm Niên hoảng hốt, tay rót rượu lập tức run rẩy.

Dư Hành xuất hiện?!

Vẻ mặt Nhâm Niệm Niên kinh ngạc, trong phút chốc thậm chí anh còn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không?

Trong ghế lô hơi mờ tối, Dư Hành khoanh tay, nửa gương mặt lạnh lùng ẩn trong bóng đêm.

Hắn nhìn lướt qua ông chủ Đinh mặt đầy dầu mỡ, bụng phệ đang ngồi bên cạnh Nhâm Niệm Niên, rồi lạnh lùng nói với anh: “Nhâm tiên sinh, nếu anh đã muốn bán thân như vậy thì bán cho tôi, thế nào?”

Ý thức được nguy cơ, ông chủ Đinh nhanh chóng giữ chặt cổ tay Nhâm Niệm Niên.

Nhâm Niệm Niên ngồi đó, cả người cứng ngắc…

***

Mèo Điền Viên Trung Hoa

Bình luận

Truyện đang đọc