NINH TIÊN SINH, ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP!

Edit: Doãn Tiểu Phong

Beta: Doãn Thiên

Nguyễn Chanh khó khăn kéo tay anh ra: "Giờ này khuya lắm rồi."

Ninh Quân từ từ bình tĩnh trở lại, "Phòng ở bên đó đã ổn cả chưa? Chuẩn bị khi nào thì chuyển đi?"

"Cuối tuần đi, cũng không có đồ gì nhiều."

Đầu ngón tay Ninh Quân quấn lấy những sợi tóc của cô, anh dịu dàng nói: "Anh qua giúp em."

Nguyễn Chanh khẽ gật đầu.

Ninh Quân nhìn cô, đột nhiên tiến tới. Nguyễn Chanh nghĩ rằng anh muốn tới hôn cô, tay cô khẽ động, đụng phải cái cốc trên bàn, trong khoảnh khắc đó, cafe liền bị đổ ra bàn phím.

Máy tính bị tắt ngấm trong nháy mắt.

"My god!" Cô kêu lên, gương mặt sầu khổ: "Xong đời rồi."

Ninh Quân nhanh tay đưa khăn giấy ra thấm nước. Mặt bàn trở nên hỗn độn: "Em đi lấy máy sấy đi."

Nguyễn Chanh mang máy sấy đến, "Chắc phải mang đi sửa rồi." Bên trong máy tính chứa rất nhiều dữ liệu, nếu như lần này hỏng rồi, cô biết đi đâu mà tìm đây.

Ninh Quân: "Đừng nóng vội." Anh thổi cả nửa tiếng, khi chắc rằng hơi nước đã bị thổi khô thì bắt đầu khởi động máy.

Máy tính khởi động thất bại.

Nguyễn Chanh: "...Thôi bỏ đi! Ngày mai em mang đi sửa."

Ninh Quân cụp mắt xuống: "Xin lỗi em!"

"Cũng đâu phải lỗi của anh."

Ninh Quân nắm tay cô, "Anh biết chuyện giữa chúng ta có thể tiến triển quá nhanh, thế nhưng anh đã chờ rất lâu rồi."

Nguyễn Chanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt, "Ừm."

Ninh Quân lấy lại tâm trạng, "Anh mang về sửa, ngày mai sẽ mang đến công ty cho em."

"Đã trễ thế này, không cần phiền phức vậy đâu." Nguyễn Chanh cười.

Tối nay, Ninh Quân cảm nhận được đầy đủ cái gọi là "vui quá hóa buồn" trong cuộc sống.

Làm máy tính của bạn gái bị hư, đơn giản là đang nộp mạng, cái này phải bù đắp thế nào?

Hơn mười một giờ Ninh Quân mới rời đi. Lúc mở cửa xe, anh theo bản năng nhìn qua xung quanh, chợt thấy một chiếc xe thể thao ở bên cạnh.

Cửa sổ xe thể thao hạ xuống, "Ninh Quân."

Ninh Quân lịch sự nhìn anh ta, gật đầu, "Xin chào."

"Nói chuyện chút đi." Cố Dịch lạnh lùng nhìn anh.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Ninh Quân yên lặng nhìn sang bên sườn xe.

Cố Dịch đẩy cửa ra, xuống xe.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người đàn ông mặt đối mặt đứng ở đằng kia, đầy phong thái.

Cố Dịch lạnh lùng mở lời: ""Tôi vừa chuyển đến trường trung học trực thuộc đã nghe đến tên của cậu, cho nên hôm đó tôi vừa nhìn đã nhận ra cậu rồi."

Khóe miệng Ninh Quân mím lại thành một đường.

"Mỗi lần Lộ Minh nhắc tới cậu đều bất mãn, không phải chỉ là một bạn học chuyển trường thôi sao? Khi tôi nghe được tên cậu từ miệng Nguyễn Chanh, tôi mới hiểu được sự tồn tại của cậu đối với họ mà nói đã sớm thấm vào tận tâm can rồi."

"Lúc đó cô ấy đang giận tôi sao?"

"A!" Cố Dịch sẽ không nói cho anh ta biết đâu. "Mấy năm nay tôi đều ở bên cô ấy. Ninh Quân, cậu dựa vào cái gì mà đi rồi lại trở lại, một lần nữa có thể về bên cạnh cô ấy?"

Ninh Quân nghẹn lời, "Dựa vào việc tôi yêu cô ấy." Anh là một người không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng thật không ngờ có một ngày lại phải nói rõ tiếng lòng đến mấy lần.

"Cậu yêu cô ấy?" Vậy cậu hiểu được cô ấy bao nhiêu? Mấy năm nay cô ấy ở nước ngoài làm cái gì, sống thế nào? Cậu có biết không?"

Ninh Quân rũ bàn tay xuống, ngón tay khẽ động.

Cố Dịch quay mặt đi, "Ninh Quân, cậu nghĩ Chanh Chanh là người cậu vẫy tay thì tới, xua tay thì đi sao? Cậu thực sự rất ích kỷ."

Ích kỷ?

Ninh Quân cười, "Cố Dịch, thời gian tôi và Nguyễn Chanh ở cạnh nhau không dài bằng thời gian hai người ở bên nhau, vì sao nhiều năm như vậy mà cậu và cô ấy vẫn không hề có tiến triển?"

Câu nói đầu tiên đã chọc trúng nỗi đau của Cố Dịch, "Bởi vì tôi ở chính diện với cô ấy."

"Bởi vì cậu biết trong lòng cô ấy có tôi." Ninh Quân không chút che giấu, phản bác lại anh ta: "Cho nên cậu không dám biểu lộ, cậu lấy thân phận là bạn bè tốt để bên cạnh cô ấy."

"Cậu im miệng!" Gân xanh trên trán Cố Dịch đều nổi cả lên. Một tay anh ấy túm lấy cổ áo Ninh Quân, "Nếu như không phải vì cậu, cậu nghĩ là tại sao cô ấy lại từ bỏ việc làm bánh ngọt chứ?"

"Cậu nói cái gì?" Sắc mặt Ninh Quân thay đổi.

Cố Dịch buông tay ra, từ từ bình tĩnh lại. Anh ấy bước vào quán rượu.

Nguyễn Chanh tắm xong, lúc đắp mặt nạ thì điện thoại di động vang lên.

Lần này là Cố Dịch gọi.

"Này."

Giọng của Cố Dịch khàn khàn, anh ấy ngồi ở trong xe nhìn xe Ninh Quân rời đi. Lúc cùng Ninh Quân nói rõ mọi chuyện, tim của anh đột nhiên trống rỗng: "Ngủ rồi à?""

"Vừa mới làm xong, anh thì sao? Cả ngày hôm nay không nghe tiếng của anh."

"Ừ. Sắp thi rồi nên cũng khá bận." Anh nhắm mắt lại, đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương: "Hôm khác anh đưa em đến bãi đua xe."

"Thôi bỏ đi, em sợ."

"Anh lái xe thì em sợ cái gì. Cho dù có chuyện gì, thì chúng ta cùng nhau làm một đôi uyên ương bỏ mạng."

Nguyễn Chanh tức giận nói: "Ngữ văn của anh không tốt, lại dùng thành ngữ sai rồi."

Cố Dịch cười một tiếng:"Nguyễn Chanh..."

"Hả?" Nguyễn Chanh nghi hoặc.

"Không có gì,em ngủ sớm chút đi. Đến hôm dọn nhà anh sẽ qua."

"Không cần đâu." Đã đủ người rồi, hơn nữa cô cũng không có nhiều đồ đạc.

"Đừng lằng nha lằng nhằng. Đúng rồi, sau khi em dọn nhà mời mọi người đến ăn cơm đi, kêu Trình Phỉ, Giản Tri Ngôn đến nữa."

"Được thôi, tối nay Tiểu Phỉ còn hỏi đến anh đấy." Mời cơm thì không có vấn đề gì.

"Chanh Chanh..." Cố Dịch muốn nói lại thôi, "Không có gì, em ngủ sớm đi."

"Anh cũng vậy."

Cách vài ngày sau, lúc ba Nguyễn và bố Cố gọi điện thoại, có nói họ sắp có chuyến đi đến thành phố B.

Ba Nguyễn: "Cố Dịch nói với ông sao?"

Ba Cố trầm mặc, ừ một tiếng.

Ba Nguyễn cho là ông đã ngầm chấp nhận, "Tuy rằng nó đến bây giờ mới thổ lộ với Chanh Chanh, có hơi chậm một chút, nhưng cũng thấy rõ là nó trân trọng. Đoán chừng là muốn chúng ta chứng kiến. Đứa trẻ này còn khá lãng mạn nữa."

Ba Cố từ đầu đến cuối vẫn hiểu rất nhanh, "Vậy cũng rất tốt, coi như hai ông bà đi ra ngoài giải sầu một chút. Đứa trẻ Chanh Chanh này rất có tiền đồ, lần trước tôi xem ảnh chụp của nó nhìn rất đẹp."

Ba Nguyễn vui vẻ, lại khen Cố Dịch vài câu.

Cúp điện thoại, bố Cố tức giận: "Thời gian tới tiểu tử thối sẽ đi lấy lòng ba vợ."

Mẹ Cố đang cắt hoa, nghe vậy tay liền run một cái, "Để làm gì chứ?""

"Bà sinh ra con trai ngoan gớm! Nó mời ba mẹ Nguyễn Chanh đi thành phố B, sớm đã quên hai chúng ta rồi!"

Mẹ Cố hừ một tiếng, "Con trai không phải đều như thế sao? Hừ, thành phố B ông đã đi qua không biết bao nhiêu lần rồi còn gì."

"Không được, tôi cũng muốn đi tới thành phố B."

Mẹ Cố bỏ kéo xuống, "Được rồi, tôi cũng chuẩn bị một chút. Ai da, Tiểu Dịch rốt cục cũng quyết định rồi, tôi sắp được làm bà nội rồi."

Ba Cố:"... Bà nội cái gì! Nó đi ở rể nhà họ Nguyễn, cháu trai cũng không gọi bà là bà nội!"

"Có sao đâu!"

Ba Cố: "...Cần phải có hai đứa."

Mẹ Cố đỏ mặt, "Bây giờ sinh vẫn còn kịp."

Ba Cố đau đầu, trong lòng nghĩ, đợi đến khi nhìn thấy Cố Dịch phải đánh nó một trận ra trò: "Bỗng nhiên không muốn cùng lão Nguyễn kết thông gia nữa." Mẹ Cố trừng mắt nhìn ông, "Như vậy thì ông thực sự coi như không có đứa con trai Cố Dịch này rồi."

Ba Cố bất đắc dĩ nói một câu, "Vẫn là sinh con gái tốt hơn."

Sau khi máy tính của Nguyễn Chanh đưa đến nơi bảo hành sửa chữa, tài liệu cũng lấy lại được. Bởi vì nguyên nhân là do mình, nên tiền sửa chữa là 2000 tệ do cô tự chi trả.

Đàm Phi biết máy tính của cô bị hỏng, lo lắng không yên. Ông ấy đã từng nói với cô, máy ảnh, máy vi tính, điện thoại di động đều là mạng, thiếu một thứ cũng không được.

"Cô cũng nên cẩn thận một chút."

Trong lòng Nguyễn Chanh lẩm bẩm, cô thực sự rất cẩn thận rồi mà.

"Tháng sau, tôi suy nghĩ rồi, nghi thức của tạp chí chúng ta vẫn là phải làm.""

Nguyễn Chanh nghi hoặc, "Không phải là ông không để ý đến những nghi thức này sao?"

"Nếu đã cần làm, vậy thì làm cho tốt đi."

Nguyễn Chanh gật đầu, đem ảnh trong máy tính sao chép lại một lần nữa.

"Đã chọn ngày rồi, là vào ngày thất tịch."

Nguyễn Chanh trầm ngâm, nói: "Ông yên tâm, với độ nhân khí bây giờ của Dịch Hàn, tuyệt đối rất có lợi với tạp chí."

Đàm Phi cười cười, "Đúng rồi, Dịch Hàn giúp cô giới thiệu việc."

"Lần này là ai?"

"Cô đoán xem?"

"Dịch Hàn giới thiệu... Tần Nhất Lộ?" Nguyễn Chanh đảo đảo mắt, gương mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.

"Biết ngay không thể giấu được cô mà, Tần Nhất Lộ rất thích phong cách chụp ảnh của cô. Người đại diện của cô ấy đã liên lạc với tôi rồi." Đàm Phi hoàn toàn có thể tưởng tượng đến tương lai không xa, Nguyễn Chanh sẽ trở thành người chụp ảnh giới minh tinh nổi bật nhất.

"Tôi có thể tặng một danh ngạch, miễn phí giúp cô ấy và chồng chụp một vài tấm, làm trang bìa cho tạp chí chúng ta."

Đàm Phi búng tay một cái, "Thông minh."

Nguyễn Chanh gửi cho Ninh Quân một tin nhắn, nói cho anh biết máy tính đã sửa xong.

Hơn mười phút sau, cô nhận được một tin nhắn chuyển khoản.

40520.

Nguyễn Chanh tưởng mình bị hoa mắt, nhìn hai lần mới dám khẳng định trị số.

"Bị trộm nick rồi sao?"

Ở một nơi khác, khuôn mặt Ninh Quân trầm lại.

Chu Uy nói rất hăng hái, "Con gái đều thích bạn trai hào phóng. Cậu gửi một cái hồng bao 520, cô ấy nhất định sẽ rất cảm động."

Ngón tay Ninh Quân nhanh chóng đánh một hàng chữ, "Chụp hình số dư."

"Vậy cũng không cần nhiều như thế." Còn thêm 520, thổ lộ sao?

"520 là tâm ý của anh." Lúc Ninh Quân đánh chữ, mặt cũng đỏ lên, vẻ xấu hổ.

Nguyễn Chanh nhìn màn hình, khóe miệng nhếch lên.

Con người trong lúc yêu đều có thể trở nên rất ngốc, sẽ làm những việc kiểu như chuyện vĩnh viễn sẽ không làm, nói những câu nói động lòng người, ngọt ngào đến ngốc nghếch.

Bỏ lỡ nhiều năm như vậy, vẫn may là, lại lần nữa về tới một khởi điểm mới.

Như vậy dường như cũng không sai.

Chớp mắt lại đến cuối tuần, Nguyễn Chanh chuyển từ khách sạn đến nơi thuê phòng.

Cách nhiều năm, Trình Phỉ và Ninh Quân lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy nhìn Ninh Quân với sắc mặt không được tốt lắm.

Cố Dịch và Ninh Quân đều bình tĩnh, giống như đêm hôm đó không có gì xảy ra cả.

Như lời Nguyễn Chanh nói, thực sự không cần mang cái gì. Mọi người đi vào cũng không cần làm gì cả.

Cố Dịch mua một xe rất nhiều hoa, lúc này Ninh Quân đến giúp anh ấy chuyển vào một chuyến.

Trình Phỉ giúp mang hoa: "Số hoa này nhiều trông thật dễ nhìn, dễ thương nữa." Mười mấy loại hoa, Cố Dịch thực sự rất để tâm.

Cố Dịch cười, "Nửa tháng tưới nước một lần là được, dù sao em không cần quá hao tâm tổn trí. Anh đã bảo ông chủ tiệm hoa viết thời gian tưới nước cho em rồi."

Trình Phỉ: "Chị, cầu mong chị sẽ không làm chết hết số hoa này."

Nguyễn Chanh liếc cô em, "Đó là khí hậu ở Anh không tốt, nhiều loại vốn là sinh trưởng ở vùng nhiệt đới." Nói rồi, cô cầm bó hoa hồng đỏ kia qua một bên, Trình Phỉ nhanh tay đón lấy: "Chị, chị dị ứng với hoa hồng,để em làm cho." Đang nói chuyện,cô liếc Ninh Quân một cái, ngay cả điều này cũng không biết. Hừ!

Sắc mặt Ninh Quân biến đổi, "Em dị ứng với hoa hồng?""

Nguyễn Chanh hắt hơi một cái, cô xoa xoa mũi: "Cái mũi này của em cứ hết lần này tới lần khác dị ứng với loại hoa xinh đẹp như vậy."

Ninh Quân cầm lấy hoa, "Đưa cho anh, cứ để ở cửa phòng trước đã."

Nguyễn Chanh: "Không có gì đáng ngại đâu. Dùng để cắm hoa rồi để ở phòng khách là được, nhìn rất đẹp mắt."

Ninh Quân nhíu mày, đúng như Cố Dịch nói, anh hiểu quá ít về Nguyễn Chanh.

"Mọi người ngồi tự nhiên, em đi chọn một chút thức ăn."

Đang nói chuyện, chuông cửa vang lên.

Người trong phòng đều ngây ngẩn cả người.

"Chị, chị còn mời ai nữa vậy?"

Nguyễn Chanh hơi nghi hoặc, "Để chị đi xem thử."

Trên mặt Cố Dịch không có biểu cảm gì.

Cửa mở ra, ba Cố và mẹ Cố, ba Nguyễn và mẹ Nguyễn, cộng thêm hai vali hành lý lớn, hầu như đã chiếm hết đầu bậc thang nhỏ.

"Surprise!" Ba Nguyễn mặt mày hớn hở, giang hai cánh tay ra.

Bình luận

Truyện đang đọc