NINH TIÊN SINH, ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP!

Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên

"Kết hôn?" Giọng nói Nguyễn Chanh có mấy phần không xác định, cô chậm rãi buông tay ra.

Ninh Quân cũng xoay người lại, "Chúng ta ở tuổi này kết hôn cũng vừa đúng lúc." Anh bình tĩnh nói, đáy mắt nổi lên sự ôn nhu nhàn nhạt.

Trong lòng Nguyễn Chanh cũng hiểu được, lúc này không phải là thời gian hai người nên kết hôn. "Hôm nay em không về nhà, cô chú không tức giận chứ?" Anh chưa hề nói, nhưng Nguyễn Chanh biết rõ, lần ra mắt người nhà đó cô không xuất hiện. Dù là nguyên nhân gì, các trưởng bối cũng sẽ không vui. Ninh Quân nhất định có áp lực rất lớn.

"Không cần lo lắng cho bọn họ."

Nguyễn Chanh không có tâm tư khác, "Chuyện kết hôn có thể chờ sau này được không?"

Ninh Quân hỏi: "Phải chờ tới lúc nào?"

Nguyễn Chanh: "Hiện tại Cố Dịch đang như thế này, ba mẹ em cũng không có tâm tình."

Con ngươi Ninh Quân cũng tỉnh táo lại, "Anh biết. Vậy còn em? Nếu như Cố Dịch có chuyện gì, em sẽ như thế nào?"

Nguyễn Chanh giật mình.

Khóe miệng Ninh Quân nhẹ cười, "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung. Em đi lên trước đi."

Nguyễn Chanh nhìn bóng lưng anh rời đi, không hiểu sao có mấy phần áy náy.

Sáng ngày thứ hai, Cố Dịch tỉnh lại, người vẫn còn mê man.

Nguyễn Chanh là người đầu tiên phát hiện ra, "Cố Dịch —— Cố Dịch ——" Cô liên tiếp kêu nhiều lần tên anh. Ba Cố mẹ Cố cũng khẩn trương, đứng ở mép giường, "Tiểu Dịch —— "

Cố Dịch liếm khóe miệng, vừa muốn động đậy ngồi dậy, lại bị Nguyễn Chanh giữ lại, "Anh đừng lộn xộn." Trên người anh còn đang truyền nước.

"Tiểu Dịch, con sao rồi?" Giọng mẹ Cố khàn khàn.

"Vâng, con vẫn ổn." Cố Dịch nói một cách vô lực.

Mẹ Cố nước mắt ào ào rơi xuống.

"Bồ Tát phù hộ."

Cố Dịch muốn vươn tay ra, không ngờ lại chạm đến vết thương, khiến anh đau đến nỗi phải húp một ngụm khí lạnh.

Nguyễn Chanh: "Anh đừng lộn xộn, muốn cái gì thì nói với em."

Cố Dịch nháy mắt mấy cái. Sau khi trầm mặc rất lâu, anh mới mở miệng, "Cô là ai?"

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Ba Cố chỉ vào mình, "Tiểu Dịch, nhận ra ba không? "

"Thì là ba."

"Đúng đúng." Ba Cố hưng phấn không thôi, còn ổn còn ổn, con trai còn nhận ra ông.

Từng người một lần lượt bảo anh gọi tên họ, anh đều biết cả, chỉ ngoại trừ Nguyễn Chanh.

Nguyễn Chanh nhìn anh, "Cố Dịch, em là Nguyễn Chanh, chúng ta đã là bạn học từ năm nhất cao trung."

Cố Dịch chậm rãi "ừ" một tiếng, cũng không biểu lộ cái gì. Anh nhắm mắt lại, cũng không biết có phải đã ngủ thiếp đi hay không.

Trong lòng mọi người đều có tâm tư.

Ba Cố: "Lát nữa hỏi bác sĩ thử xem tình trạng này là như thế nào? "

Mẹ Cố: "Có lẽ là mất trí nhớ có chọn lọc."

Ba Cố: "Có thể là trước kia nó rất thích Chanh Chanh, khi biết hiện tại mình không thể nào đến với con bé nên muốn quên đi Chanh Chanh?"

Mẹ Cố gật đầu: "Chúng ta đi hỏi bác sĩ, Chanh Chanh, cháu giúp dì trông tiểu Dịch nhé."

Nguyễn Chanh còn lâu mới tin cái gì mà mất trí nhớ: "Anh cũng đừng giả bộ nữa."

Cố Dịch cười cười, "Sao em phát hiện thế?"

"Lúc này anh còn có tâm tình đùa à? Anh không thấy được tất cả mọi người đều khẩn trương muốn chết sao?"

"Không phải là anh vẫn còn sống sao?"

"Anh đừng nói lung tung."

Cố Dịch nhìn qua cô, phát hiện khóe mắt của cô sưng tấy, "Em khóc?"

"Nói nhảm! Hôm qua anh như vậy em có thể không lo lắng hay sao?"

Cố Dịch: "Anh không muốn để cho em khổ sở."

"Vậy về sau anh nên tự bảo vệ tốt chính mình, đừng gặp chuyện như vậy nữa! Thật bị anh hù chết mà."

"Được! Về sau anh sẽ không như vậy nữa. Với tình trạng này, trong một thời gian dài cũng không thể thi đấu được. Aiya, cái tay làm sao một tí cảm giác cũng không có vậy."

"Gãy xương! Anh nên nghỉ ngơi cho tốt một tí đi." Cô cầm tăm bông, thấm tí nước rồi thoa lên khóe môi khô, nứt nẻ của anh.

Cố Dịch nhìn trên người mình toàn là băng gạc và thạch cao, thật sự là vô cùng thê thảm. Anh trầm mặc trong chốc lát.

"Em về đi."

Nguyễn Chanh sững sờ, "A, được."

Cô đứng dậy cầm túi xách "Vậy... Em đi đây. Hai ngày lại tới thăm anh."

Nguyễn Chanh tạm biệt ba Cố, mẹ Cố và ba Nguyễn mẹ Nguyễn rồi rời đi.

Cô vừa đi, Cố Dịch cũng trầm mặc.

Ba Cố nhìn anh, "Đã không nỡ để người ta đi thì sao đuổi người ta đi?"

Cố Dịch mím khóe miệng, không nói chuyện.

Mẹ Cố dùng sức đánh ba Cố một cái: "Nó đã bị thương rồi, anh có thể đừng xát muối vào vết thương nó nữa được không hả?"

Cố Dịch suýt chút nữa thổ huyết.

Nguyễn Chanh mệt mỏi nguyên một đêm, sau khi về đến nhà, cô nằm trên giường một tí là đã ngủ say. Đợi lúc cô tỉnh dậy đã là buổi chiều.

Tiểu Doãn gọi điện cho cô, đem lịch trình làm việc nói cho cô biết.

Cô ngồi vào bàn ăn, vừa ăn cơm, vừa nói chuyện qua điện thoại với tiểu Doãn.

Ba Nguyễn ở một bên, xụ mặt, "Ăn cơm cũng không yên, con gần đây gầy lắm đấy."

Mẹ Nguyễn cũng nói theo: "Đúng vậy, chuyện công tác từ từ cũng được mà."

Đầu dây điện thoại bên kia đã báo cáo xong, Nguyễn Chanh để điện thoại di dộng xuống: "Dạ."

Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn lại bắt đầu nói về Cố Dịch, nói gần nói xa, đều là muốn Nguyễn Chanh đi thăm Cố Dịch.

"Ba mẹ, con biết rồi. " Cô trịnh trọng nói

Mẹ Nguyễn nói: "Buổi tối con gọi Ninh Quân đến, cùng nhau ăn cơm đi."

"Dạ, để con nhắn cho anh ấy."

Có điều, đêm nay Ninh Quân quả thực không rảnh, anh phải tăng ca.

Ba Nguyễn có chút thất vọng, "Sao các con đều bận rộn như vậy chứ?"

Mẹ Nguyễn: "Người trẻ tuổi đều như vậy, bọn nó đều mới bắt đầu sự nghiệp, tăng ca cũng là bình thường."

Ba Nguyễn khẽ thở dài.

Sau khi ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đến, Ninh Quân liền trở về nhà của mình. Tối hôm đó, Nguyễn Chanh tới tặng đồ cho anh. Hai ngày này hai người bận bịu không gặp được mặt, nên khó có được không gian riêng.

Ninh Quân hỏi: "Cố Dịch thế nào rồi em?"

Nguyễn Chanh: "Ba mẹ em nói anh ấy bình phục cũng không tệ lắm, chỉ là trong đại não có khối u còn chưa tan."

Ninh Quân không trả lời.

Nguyễn Chanh xem xét anh một chút, "Sao vậy? "

Ninh Quân cầm tay cô: "Không có việc gì." Anh mỉm cười. Dưới ánh đèn, nét mặt của anh lúc sáng lúc tối: "Cô chú lúc nào thì trở về?"

Nguyễn Chanh sờ tay anh: "Bọn họ nói muốn ở lại một thời gian ngắn."

Ít nhất phải chờ đến lúc Cố Dịch khôi phục tốt rồi xuất viện. Quan hệ hai nhà rất tốt, ba mẹ Cố mỗi ngày đều ở bệnh viện, mẹ Nguyễn liền mỗi ngày nấu canh đưa đến bệnh viện, cũng có thể giúp đỡ chút.

"Anh đói, ra ngoài ăn cơm đi."

Hai người ăn được một nửa thì Nguyễn Chanh có điện thoại của ba Nguyễn gọi tới. Giọng ba Nguyễn lộ ra mấy phần sốt ruột, bảo cô tranh thủ thời gian đến bệnh viện một chuyến.

Ninh Quân nhìn cô: "Để anh đưa em đi."

"Ninh Quân, em xin lỗi." Cô không biết nên nói cái gì.

Ninh Quân đứng dậy: "Đi bệnh viện trước đã."

Đến bệnh viện, Ninh Quân ngồi trên xe, "Anh không lên đâu."

Nguyễn Chanh nghiêng người, hôn anh một cái: "Vâng, chờ em một chút."

Nguyễn Chanh vừa đến phòng bệnh liền cảm giác được bầu không khí có chút không thích hợp.

Cố Dịch cười khẽ với cô, "Sao em lại tới đây?"

Mẹ Cố kéo tay Nguyễn Chanh, sắc mặt bi thương, "Chanh Chanh, khối u trong đầu tiểu Dịch..."

"Mẹ, việc này không có quan hệ gì với Nguyễn Chanh." Cố Dịch bực bội mở miệng.

"Trong khoảng thời gian này cô chú đã chăm sóc con lâu như vậy, không cần ở chỗ này nữa, về Lăng thành nghỉ ngơi sớm một chút. Nguyễn Chanh, em cũng thế đi."

Mẹ Cố cắn môi, "Tiểu Dịch —— "

Nguyễn Chanh âm thầm hít một hơi, "Chú dì Cố, con có thể cùng Cố Dịch trò chuyện một chút không?"

Ba Cố gật gật đầu.

Mọi người đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Nguyễn Chanh nhìn anh. Anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy. Trong lòng cô cũng đoán được đại khái chuyện gì, "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Cố Dịch nhìn cô, mây trôi nước chảy nói: "Vẫn là cái khối u đó thôi, sau khi kiểm tra, bệnh viện phát hiện ra không phải vì tai nạn xe cộ mà có, mà là đã có trước đó rồi."

Nguyễn Chanh chấn động, cô nghẹn ngào hỏi: "Cái kia phải làm sao?"

Cố Dịch quay sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bệnh viện đề nghị anh mau chóng đi Mỹ làm phẫu thuật."

Nguyễn Chanh muốn đưa tay an ủi anh, nhưng lại không còn chút sức lực. Cô chậm rãi rút tay về, "Xác suất thành công thì sao?"

Cố Dịch cười khẽ, "50/50 thôi, nếu không thành công, anh sẽ thành người thực vật."

Nguyễn Chanh cứng người, phải một lúc sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, "Không làm được không?"

"Khối u chèn lên dây thần kinh, nếu không làm phẫu thuật anh sẽ không thể nhìn được nữa..." Cố Dịch nhẹ nhàng nói.

Xác xuất thành công là một nửa..

"Em cũng đừng để ý." Cố Dịch nuốt yết hầu một cái.

"Anh cho rằng em có thể mặc kệ anh à?" Nguyễn Chanh xoa mắt.

"Ba anh lúc trước khi giúp nhà em, nhà anh cũng có lợi nhuận. Từ trước đến nay, nhà em không thiếu nhà anh cái gì cả." Cố Dịch biết lúc trước Nguyễn Chanh giúp anh phụ đạo, cũng là bởi vì Cố gia giúp Nguyễn gia.

"Anh cho rằng mẹ em ngày ngày hầm canh, ba em mỗi ngày ở đây túc trực là vì trước đây ba anh giúp đỡ nhà em trong hoạn nạn à? Anh nói lời này không sợ ba mẹ em tổn thương ư?"

Cố Dịch trầm mặc một lát, "Phẫu thuật anh sẽ làm. Anh chỉ là sợ ba mẹ anh chịu không được."

Nguyễn Chanh sau khi ổn định tinh thần, cô nói: "Em sẽ đi cùng anh."

Trong mắt Cố Dịch lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng trong chớp mắt anh lại làm như chưa từng có gì. Anh rũ mắt, không dám nhìn cô, cuối cùng cũng không cự tuyệt cô, anh sợ, nhưng cũng có lòng tham: "Chanh Chanh —— "

"Không cần phải nói cảm ơn, nếu anh đã ổn, về sau từ từ báo đáp em cũng được." Cô cười, y hệt năm đó, y như lúc bọn họ cùng ra nước ngoài. Khi lên máy bay, xung quanh bon họ đều là những gương mặt ngoại quốc xa lạ.

Anh nắm vai của cô: "Đừng sợ! Bản thiếu gia sẽ chiếu cố cậu."

Nguyễn Chanh che dấu sắc mặt sợ hãi của mình: "Cố Dịch, anh phải thật tốt đấy. "

Hai người nói chuyện xong, Nguyễn Chanh mở cửa, rời đi. Ba Nguyễn đang dán tai lên cửa nghe động tĩnh bên trong, cửa vừa mở ra, ông suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Mẹ Nguyễn vội vàng kéo tay ông lại.

Ba Cố nhìn Nguyễn Chanh, vỗ nhè nhẹ lên vai của cô. Ông biết chỉ khi Nguyễn Chanh tới, con trai mới có thể tỉnh táo lại.

Cả buổi sáng, Cố Dịch luôn nhìn bản chẩn đoán, không nói chuyện, đối với đề nghị của bác sĩ, anh cũng chỉ cần đối phó cho xong việc.

Hiện tại anh có thể tích cực đối mặt vấn đề này, trong lòng ba Cố cũng an tâm.

Ba Cố đã sai người liên hệ với bác sĩ ở Mỹ, chuẩn bị chờ đến khi cơ thể Cố Dịch tốt hơn, liền cho anh tiến hành phẫu thuật.

Cố Dịch miễn cưỡng nói: "Không cần vội như vậy, để cho con tĩnh dưỡng khoẻ hơn đã. "

Ba Cố tức giận quát: "Con không biết bây giờ là tình huống nguy hiểm cỡ nào rồi sao? Trước kia để cho con đi đua xe, lúc này thì muốn chết rồi! Con về sau còn dám lái xe, ba đánh gãy chân con! "

Nguyễn Chanh khuyên nhủ: "Chú Cố, bác sĩ nói Cố Dịch hiện tại còn cần tĩnh dưỡng nhiều hơn."

Ba Cố nặng nề "hừ" một tiếng.

Cố Dịch nhìn Nguyễn Chanh, miệng lộ ra một nụ cười thật tươi.

Nguyễn Chanh nhìn đồng hồ, Cố Dịch nói: "Em có việc thì đi về trước đi." Đây đã lần thứ ba cô nhìn đồng hồ rồi.

"Vậy em đi về trước." Ninh Quân còn đang chờ cô ở ngoài kia.

Mẹ Nguyễn theo sau cô đi đến hành lang, bà đưa tay nhẹ nhàng sửa lại tóc cho cô, "Chanh Chanh, con nên nói với Ninh Quân một chút."

"Mẹ, con biết rồi." Nguyễn Chanh gật gật đầu.

"Ba và mẹ tự mình trở về, con không cần phải để ý đến chúng ta."

Nguyễn Chanh thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng ôm mẹ Nguyễn: "Vậy con đi về trước ạ."

Nguyễn Chanh vừa đi vừa gọi cho Ninh Quân, "Em xuống rồi đây."

"Không cần vội." Ninh Quân nghe tiếng thấy tiếng hít thở gấp của cô, anh nhíu mày, "Cẩn thận mà nhìn đường."

Nguyễn Chanh vội vã trở lại trên xe, cô nhìn đồng hồ, đã qua bốn mươi phút.

Phía trước đèn đuốc sáng trưng. Không gian bên trong chật hẹp, hai người đều rơi vào sự trầm mặc của riêng mình.

Ninh Quân không hỏi cô.

Nguyễn Chanh lại chủ động mở miệng: "Khối u trong não của Cố Dịch cần phải đi Mỹ làm phẫu thuật."

Tay Ninh Quân đặt trên tay lái, không động đậy, anh trầm mặc, dường như đang suy tư điều gì. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng lên tiếng: "Còn em?"

"Em?" Nguyễn Chanh yên lặng hỏi.

"Em có đi cùng cậu ấy hay không?" Ninh Quân ngăn chặn tâm tình khó tả trong lòng, hỏi vấn đề này.

Nguyễn Chanh mím mím khóe miệng, "Em sẽ đi cùng anh ấy." Nói xong, cô dừng lại một chút, "Chú Cố dì Cố đã lớn tuổi, bọn họ chịu không được."

Ánh sáng trong xe lờ mờ, cô không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Ninh Quân. Anh không nói gì nữa, nửa ngày sau, anh mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Nguyễn Chanh. Trên mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, mấy ngày nay, vì việc của Cố Dịch, cô quả thực rất mệt mỏi.

"Nếu như anh không muốn em đi thì sao?" Ninh Quân gằn ra từng chữ một.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Có người nói, chút tình cảm này đều do Ninh Quân nỗ lực nhiều nhất, không cảm giác được Nguyễn Chanh yêu Ninh Quân.

Bọn họ lúc này cũng còn chưa thành thục, Ninh Quân chỉ là thiếu cảm giác an toàn

Bình luận

Truyện đang đọc