NỢ EM MỘT ĐỜI BÌNH YÊN

Fanmeeting kết thúc cũng khá muộn, Hoàng Anh, Trần Lâm, Đức Trung và Minh Phương thu dọn đồ xong liền ra xe.

“Tối nay chúng ta đi xem phim đi.” Hoàng Anh khẽ nói.

“Được ạ, Trần Lâm thích xem phim gì? Em lên mạng xem giờ đi.” Minh Phương nghe vậy liền gật đầu luôn.

Hoàng Anh nghe cô nói xong liền quay sang liếc nhìn cô với ánh mắt ai oán: “Anh bảo là hai chúng ta, chỉ hai chúng ta.”

“Chị Phương xem phim này được không? Hot, mới ra rạp đó.” Trần Lâm nhanh nhảu đưa ipad cho Minh Phương xem.

Minh Phương cầm lấy ipad rồi nhìn Hoàng Anh với ánh mắt đáng thương: “Em xin lỗi.”

Hoàng Anh khẽ lắc đầu thở dài, hai người ở bên nhau một thời gian nhưng chưa có lấy một lần đi riêng, mà chủ yếu đều do cô nàng ngốc nghếch kia tự phá đám, anh còn biết phải làm sao?

Minh Phương ngồi trong rạp chiếu phim, cô gật gù, mắt nhắm mắt mở từ đầu phim đến cuối phim. Hoàng Anh khẽ kéo cô dựa lên vai mình.

Minh Phương kiếm được chỗ dựa, liền đổi tư thế thoái mái nhất dựa vào vai anh ngủ ngon lành.

Tiếng cười trong rạp vang lên ầm ĩ Minh Phương mới giật mình mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Hoàng Anh: “Em ngủ lâu chưa?”

“Hơn một tiếng, sắp hết phim rồi.” Anh khẽ giọng đáp.

“Em mệt lắm phải không? Hay chúng ta về trước nhé, mai còn nhiều việc.” Hoàng Anh nói rồi quay sang ra hiệu với Đức Trung và Trần Lâm.

Trần Lâm không được xem hết phim, cậu nhóc không vui nhưng cũng không dám biểu lộ cảm xúc, chỉ xịu mặt đi theo mọi người rời khỏi rạp phim.

Minh Phương về đến nhà, toàn thân cũng ra rời mệt mỏi, cô không đi tắm mà leo luôn lên giường nằm.

“Cậu không tắm à, bẩn chết đi được.” Hải Yến cằn nhằn.

“Không, để mai đi. Giờ mệt lắm.” Cô đáp rồi kéo chăn lên người.

“Cậu xin cho tớ vé show của anh Hoàng Anh đi, tớ không mua được.” Hải Yến phụng phịu nói.

“Ừ, mai tớ bảo anh Trung lấy cho.”

“Mai cậu không đi cùng thật à?”

“Ừ, mình còn việc ở Hà Nội, không đi được, yên tâm, lúc cậu vào đấy Trần Lâm sẽ đưa vé vào cho cậu.”

“Ờ.”

Hải Yến chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng chuông cửa bên ngoài. “Giờ này còn ai đến tìm cậu nữa nhỉ?”

“Không biết, cậu ra mở cửa giúp tớ với.”

Hoàng Anh bấm chuông cửa nhà Minh Phương xong liền trốn vào một góc, định làm cô bất ngờ. Khi thấy có người mở cửa anh chạy ra khỏi chỗ nấp:

“Òa, em nhớ…” Khuôn mặt anh cứng đơ lại khi nhìn thấy Hải Yến đứng trước cửa.

“Anh Hoàng Anh, sao anh lại ở đây?” Hải Yến ngạc nhiên nhìn Hoàng Anh.

“Ờ… À, anh tìm Minh Phương có chút việc.” Hoàng Anh ấp úng nói.

“Cậu ấy ở trong phòng ngủ, anh vào đi.” Hải Yến nói và nhường lối vào cho Hoàng Anh.

Minh Phương từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Hải Yến và Hoàng Anh, cô khẽ thở dài và kéo Hoàng Anh vào bên trong: “Anh sang đây làm gì vậy?”

“Mai anh vào Sài Gòn rồi, muốn ở bên cạnh em nhiều hơn một chút không được à?” Anh khẽ vòng tay ôm cô. “Sao cô ấy ở đây?” Anh chỉ tay ra ngoài phòng khách, ánh mắt buồn đầy tiếc nuối.

“Cô ấy sang đòi vé tham gia show của anh.” Minh Phương khẽ thở dài. “Fan của anh đấy, anh mau xử lí cô ấy đi, không chịu cho em ngủ gì cả.”

Hoàng Anh cười dịu dàng: “Vậy sau này mỗi khi có sự kiện gì anh đều gửi vé mời cho cô ấy được không?”

Minh Phương bĩu môi lườm anh, cô ngó ra bên ngoài xem Hải Yến đang ở đâu.

“Cô ấy không biết chuyện của chúng ta à?” Hoàng Anh khẽ chau mày nhìn cô.

“Vâng.”

“Nếu cô ấy biết em hẹn hò với idol của cô ấy, liệu cô ấy có để em yên không nhỉ?” Anh cười trêu cô.

“Em không biết.” Cô lắc đầu. “Anh cứ làm như cả thế giới này ai cũng muốn yêu anh ý.”

“Chứ sao.” Hoàng Anh mỉm cười tự đắc. “Nhưng anh chỉ cần có em là đủ.” Anh dịu dàng vuốt tóc cô.

“Hay chúng ta công khai đi, anh không muốn mình cứ giấu giấu diếm diếm, lén lút hẹn hò như này.”

Minh Phương nghe anh nói, cô im lặng hồi lâu không trả lời, ánh mắt Hoàng Anh thoáng hiện lên thất vọng: “Vì sao đến bạn bè, người thân của em mà em cũng không dám công khai tình cảm của mình. Anh muốn tất cả mọi người đều biết chúng ta ở bên nhau, anh không quan tâm người khác sẽ phản ứng như thế nào. Người yêu em nhưng vẫn mang tiếng độc thân, có scandal hẹn hò với người khác, em không thấy khó chịu à? Rốt cuộc em sợ điều gì chứ?”

Không thấy Minh Phương trả lời, Hoàng Anh khẽ thở dài, nhẹ buông cô ra: “Em ngủ sớm đi. Anh về đây.” Anh nói rồi rời khỏi phòng.

Minh Phương lặng nhìn theo bóng Hoàng Anh đi, cô khẽ thở dài. Cô không biết phải nói với Hoàng Anh thế nào để anh hiểu, cô luôn cảm thấy không chắc chắn về tình cảm này.

Hiện tại có thể hai người rất hạnh phúc, nhưng nếu anh biết cô giấu anh chuyện của Linh, anh sẽ phản ứng như thế nào? Liệu anh có hận và không tha thứ cho cô không? Nhiều lần cô muốn nói với anh sự thật nhưng cô lại lo sợ không biết nên nói như thế nào, trước khi làm rõ chuyện này, cô không thể công khai tình cảm của hai người được.

Ngày hôm sau Hoàng Anh lên máy bay vào Sài Gòn cùng Đức Trung và Trần Lâm. Mấy ngày sau đó anh không hề liên lạc với Minh Phương, cũng không thấy cô nhắn tin hay gọi điện cho mình, tâm trạng anh lúc nào cũng buồn bực không vui. Lúc rảnh rỗi không làm gì, Hoàng Anh hết đi lang thang khắp mấy con phố lại ngồi một mình trong quán cà phê.

“Nếu anh yêu người khác em có trách anh không?”

Minh Phương lặng người nhìn màn hình laptop, trong lòng bỗng thấy nặng nề. Cô vẫn hay đăng nhập vào yahoo của Linh để đọc tin nhắn Hoàng Anh gửi nhưng không mấy khi trả lời.

Giờ phút này đây cô càng ghét bản thân mình hơn, cô ghét bản thân mình ích kỷ, ghét bản thân mình vì đã lừa dối anh, suy cho cùng, có phải cô chưa bao giờ hi vọng mình là Linh, là người anh thường xuyên nhắn tin và thường xuyên nhớ đến đâu.

“Dạo này cậu sao thế?” Đức Trung thấy tính khí thất thường của Hoàng Anh thời gian gần đây, anh muốn làm lơ cũng không được.

“Không có gì.” Hoàng Anh hững hờ đáp. “Mai mấy giờ chúng ta về Hà Nội?”

“Trưa mai.” Đức Trung đáp.

“Cậu lo nốt mọi việc ở đây được không?”

“Cậu đi đâu?”

“Về Hà Nội.” Hoàng Anh nói xong, không để Đức Trung kịp phản ứng liền chạy đi mất.

Minh Phương đi làm về đến nhà, ăn uống xong xuôi cũng đã muộn. Cô chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng chuông cửa, nghĩ Hải Yến quay lại mở cửa ra liền nói. “Cậu quên gì nữa à?”

Nhìn Hoàng Anh đứng trước cửa nhà mình, cô ngạc nhiên định lên tiếng thì đã bị anh ôm lấy: “Anh nhớ em quá, sao em có thể vô tâm đến thế, biết anh giận mà cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin. Em cứ định im lặng vậy à?”

Minh Phương nghe giọng nói anh có chút buồn bã, cũng có chút thất vọng, trái tim cô nghẹn lại, thực ra cô cũng nhớ anh, không ngày nào là không nghĩ đến anh cả.

“Anh không giận em nữa à?” Cô khẽ nói.

“Có, nhưng anh yêu em nhiều hơn.”

Hoàng Anh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Minh Phương khẽ đẩy anh ra một chút và nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Hoàng Anh.”

“Ừ?”

“Nếu có một ngày... em làm sai chuyện gì đó, anh có hận em mà rời bỏ em không?”

Hoàng Anh nhìn Minh Phương một lúc và đáp: “Có.”

Minh Phương thất vọng nhìn anh: “Vì sao?”

Hoàng Anh thấy cô bị trêu liền bật cười: “Ngốc ạ, em thì có thể làm gì có lỗi với anh được chứ? Cho dù có, thì anh sẽ phạt em phải ở bên anh cả đời này để bù đắp lỗi lầm, vậy được không?”

Hoàng Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc còn ẩm và thơm mùi dầu gội của cô. “Từ giờ trở đi, em muốn sao cũng được, anh đều nghe em hết.” Anh khẽ giọng lên tiếng, âm thanh trầm đi vài phần, khắc sâu vào trái tim cô từ đó đến mãi về sau cũng không thể nào quên được.

Minh Phương mỉm cười say đắm nhìn anh, chìm đắm vào yêu thương, hai người cứ như vậy quấn lấy không rời, thời gian cũng dường như ngừng trôi.

Sáng hôm sau, Hoàng Anh tỉnh giấc, thấy Minh Phương nằm gọn trong lòng mình, khoé môi như còn vương nét cười, trong lòng anh thấy hạnh phúc và ngọt ngào vô cùng. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô một cách yêu thương và chiều chuộng.

“Anh dậy rồi à?” Minh Phương khẽ mở mắt ra nhìn anh. “Vẫn còn sớm mà.”

“Ừ, em có biết lúc em ngủ thật đáng yêu không.” Anh khẽ nhếch môi cười.

Minh Phương lắc đầu, cô vòng tay ôm anh, vùi đầu vào ngực anh. “Anh bỏ về Hà Nội trước như vậy không sợ anh Trung nói à?”

“Cậu ta mà quản được anh à? Dù sao công việc trong đó cũng không cần đến anh gây rối nữa, có khi cậu ta càng thấy nhàn thân ý chứ.” Hoàng Anh vừa nói vừa vuốt ve mái tóc dài của cô. “Em ngủ thêm lát nữa, anh đi nấu bữa sáng nhé.”

Minh Phương ngạc nhiên nhìn Hoàng Anh, bình thường đều là cô Hồng hoặc cô nấu nướng cho Hoàng Anh, chẳng bao giờ anh động tay chân vào bếp.

“Cơm anh nấu có ăn được không vậy?” Cô khẽ cười trêu anh.

“Em khinh thường tài năng nấu nướng của anh thế sao, ít nhất thì anh cũng học nấu nướng vài nơi rồi.” Hoàng Anh chau mày nhìn cô tỏ vẻ không vừa ý.

“Đó chỉ là để loè người thôi.”

“Em cứ chờ xem nhé, cơm anh nấu chắc chắn ngon hơn em nấu.” Hoàng Anh nói rồi ngồi dậy mặc đồ và rời khỏi giường.

“Đồ trẻ con.” Minh Phương cười vui nhẻ nhìn Hoàng Anh. Cô nằm thêm một lát nữa nhưng không ngủ được đành dậy và đi vào phòng tắm.

Hoàng Anh đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, nghe tiếng chuông điện thoại của Minh Phương vang lên hồi lâu mà cô không nhấc máy đành tắt bếp chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.

Đức Trung ở đầu dây bên kia nghe giọng của Hoàng Anh, anh có vẻ ngạc nhiên: “Hai người ở bên nhau?”

“Ừ, không được à?” Hoàng Anh hỏi vặn lại Đức Trung.

“Được.”

“Cậu có gì cần tìm cô ấy thì qua nhà cô ấy luôn đi, tiện thể đón tôi.” Anh nói rồi cúp máy.

Hoàng Anh đặt điện thoại lên bàn, không cẩn thận làm rơi hộp phấn của Minh Phương, anh cúi xuống nhặt thì thấy trong gậm giường có một chiếc hộp caton nhỏ đựng mấy đồ tinh tinh, anh tò mò kéo nó ra xem.

Trong hộp có mấy quyển sổ cùng vài khung ảnh chụp gia đình Minh Phương, chụp Minh Phương và một cô gái, hai người đều mỉm cười rất tươi nhìn vào ống kính.

Nụ cười ấy làm sao anh nhầm lẫn được, nụ cười mà ngay cả trong mơ anh cũng muốn mơ thấy. Sắc mặt Hoàng Anh trở nên khó coi, anh lật lật vài trang nhật kí của Minh Phương ra đọc.

“Chị, em chót yêu anh ấy rồi. Nhiều lúc em ước mong mình chính là chị, nhận được tình yêu và quan tâm của anh ấy. Nhiều lúc đọc tin nhắn của anh ấy gửi cho chị, trong lòng em ngưỡng mộ nhưng cũng ghen tị. Có phải em rất ích kỷ không.”

“Nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ em không dám nói, cũng không biết phải nói như thế nào với anh ấy. Anh ấy mà biết chị đã không còn trên thế giới này nữa sẽ phản ứng như thế nào?.... Liệu anh ấy có hận em đã giấu anh ấy...”

“Anh...” Minh Phương nhìn Hoàng Anh đang cầm quyển nhật kí của mình, sắc mặt cô chuyển từ hồng hào sang trắng bợt, nụ cười trên môi cũng cứng lại.

Hoàng Anh ngẩng lên nhìn Minh Phương, ánh mắt tràn ngập sự đau khổ lẫn uất hận: “Thế này là sao?” Anh gằn lên từng tiếng.

“Anh... Anh nghe em giải thích được không?” Nhìn ánh mắt của Hoàng Anh, Minh Phương bỗng thấy hoảng sợ.

“Từ bao giờ?” Hoàng Anh run run nói từng chữ.

Minh Phương khẽ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Sáu năm trước.”

Hoàng Anh lặng người lúc lâu mới nói: “Vậy mà từ đó đến giờ cô không hề nói cho tôi biết, còn dùng yahoo của cô ấy nhắn tin với tôi, cô không thấy áy náy với chị của mình sao?!”

Minh Phương nghe anh nói, cô chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, không nói thêm một câu nào.

“Nếu hôm nay tôi không nhìn thấy có phải cô sẽ lừa dối tôi cả đời không?”

“...”

“Sao cô không giải thích? Nói gì đi chứ?!”

Hoàng Anh thấy sự im lặng bất lực của Minh Phương, trong lòng anh càng tức giận hơn.

“Cô là đồ lừa đảo! Cả đời này tôi không muốn gặp cô nữa!”

Hoàng Anh buông từng câu từng chữ nặng nhọc, như lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào trái tim Minh Phương. Anh vung tay ném quyển nhật kí, nó lướt qua mặt cô rơi xuống đất bộp một tiếng khô khốc.

Hoàng Anh rời khỏi phòng mở cửa bước ra ngoài không hề ngoảnh lại.

Đức Trung và Trần Lâm đúng lúc đứng ngoài cửa đã nghe trọn câu cuối cùng, ngay sau đó là Hoàng Anh mở cửa bước ra, sắc mặt hằm hằm tức giận xen lẫn đau khổ.

“Ơ anh Hoàng Anh...” Trần Lâm ngơ ngác nhìn Hoàng Anh sau đó nhìn vào trong nhà.

Đức Trung đi vào bên trong thấy Minh Phương đang đứng trong phòng, khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống.

“Hai đứa sao thế?” Anh khẽ giọng hỏi.

Minh Phương ngẩng lên nhìn Đức Trung, cô cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Anh đi theo anh ấy đi, hôm nay còn nhiều việc phải làm nữa.”

Thấy Minh Phương không muốn nói, Đức Trung cũng không hỏi nữa mà dặn dò cô: “Em tạm thời nghỉ phép vài hôm, tâm trạng thoải mái trở lại thì đi làm, mọi việc anh với Trần Lâm lo được.

“Cảm ơn anh.” Minh Phương khẽ đáp.

Đợi mọi người đi hết, trong phòng im ắng chỉ còn một mình Minh Phương, cô mới thẫn thờ ngồi xuống đất, bó gối dựa vào cuối giường. Chưa đầy ba mươi phút trước hai người còn hạnh phúc ngọt ngào bên nhau, giờ chỉ còn một mình cô.

Minh Phương không khóc, cô chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, nấu nốt bữa sáng đang dở dang của Hoàng Anh, anh dứt khoát, lạnh lùng như vậy, có lẽ cả đời này cũng không muốn gặp lại cô nữa rồi.

Lịch làm việc của Hoàng Anh đang trong giai đoạn bận rộn, thiếu đi Minh Phương, mọi việc trở nên rối tung, một mình Trần Lâm vừa lo cho Hoàng Anh vừa phải đảm nhận công việc của Minh Phương, cả ngày bận đến mức thở không ra hơi.

“Hay là gọi cho chị Minh Phương xem, chị ấy nghỉ mấy hôm rồi...” Trần Lâm khẽ nói.

Hoàng Anh nghe thấy hai từ Minh Phương, ánh mắt anh trong phút chốc trở nên sắc lạnh nhìn Trần Lâm: “Từ giờ trở đi, đừng bao giờ nhắc đến cô ta trước mặt anh. Không làm được thì tìm thêm người khác.”

Trần Lâm lần đầu tiên thấy Hoàng Anh giận dữ, cậu sợ hãi không dám lên tiếng nữa.

Mấy phút sau Hoàng Anh bình tĩnh lại, anh cầm điện thoại gọi điện cho Đức Trung: “Cậu tìm thêm cho tôi một trợ lý mới đi, từ giờ trở đi Minh Phương sẽ không làm trợ lý cho tôi nữa.” Anh nói xong liền cúp máy.

Mấy hôm liền Hải Yến gọi cho Minh Phương không được, chỉ nghĩ Minh Phương bận dự án của Hoàng Anh. Cô tham gia concert, phỏng vấn của Hoàng Anh đều không thấy Minh Phương mà thay vào đó là hai trợ lý khác mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Tối hôm đó trở về nhà, Hải Yến trực tiếp đến thẳng nhà Minh Phương. Cô bấm chuông hồi lâu không ai ra mở, đẩy cửa thì thấy cửa không khoá.

Hải Yến đi vào nhà, chỉ có đèn ngủ mờ mờ tối, Minh Phương đang nằm cuộn mình trong chăn, có người vào cũng không biết. Hải Yến lắc đầu thở dài và lật chăn lên.

“Cậu làm gì mà mấy hôm nay không đi làm vậy? Sao tự nhiên bên cạnh anh Hoàng Anh lại có hai trợ lý mới?”

Không thấy tiếng trả lời, cô đưa tay lên trán Minh Phương kiểm tra: “Không sốt mà.”

“Mình không sao.” Minh Phương khẽ đáp.

“Cậu có chuyện gì à?”

Minh Phương uể oải ngồi dậy, cô không nói chỉ khẽ lắc đầu: “Mình đói quá, cậu nấu gì cho mình ăn được không?”

Hải Yến không hỏi thêm mà đi ra bếp chuẩn bị đồ nấu một bát mì cho Minh Phương. Lúc cô vào phòng ngủ lần nữa khi đã bật đèn sáng lên, nhìn kĩ phòng ngủ, quyển nhật kí rơi dưới đất, tấm ảnh chụp hai chị em Minh Phương trên bàn, còn có cả áo của Hoàng Anh để ở đây. Hải Yến lờ mờ nhận ra chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút đau thương.

Minh Phương ăn được mấy miếng mì thì buông đũa không ăn nữa.

“Cậu ăn thêm đi.”

“Mình no rồi.” Minh Phương khẽ lắc đầu.

“Anh Hoàng Anh biết chuyện kia rồi phải không?” Hải Yến bỏ qua chuyện Minh Phương và Hoàng Anh yêu nhau, thực ra cô cũng sớm nhận ra được từ hôm Minh Phương không về nhà trong đêm Hoàng Anh say rượu rồi. Cô cũng biết trong lòng Minh Phương từ lâu đã có Hoàng Anh nhưng không muốn thừa nhận.

Dù vậy cô vẫn buồn, buồn vì bạn thân mình hẹn hò với người cô hâm mộ, người cô rất thích, vì vậy cô giả vờ như không biết.

Minh Phương khẽ gật đầu: “Anh ấy nói cả đời này cũng không muốn nhìn thấy tớ nữa.” Giọng Minh Phương run lên, nhưng cô cố ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống.

Hải Yến nhìn Minh Phương, cô không biết mình có nên trách Minh Phương hay không nữa, chỉ đành thở dài trong im lặng.

“Cậu có trách tớ không? Giấu cậu lâu như vậy.” Minh Phương khẽ ngẩng lên nhìn Hải Yến.

“Có chứ, cậu hẹn hò với người mình thích nhất, lại còn giấu mình, cậu có coi mình là bạn thân không?” Hải Yến đáp.

Minh Phương không nói gì nữa, không khí trong phòng chìm vào im lặng rất lâu.

“Cậu đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, biết đâu vài hôm nữa anh ấy nguôi giận sẽ lại tìm cậu thôi. Cuộc sống mấy hôm nay của anh ấy chắc cũng loạn lắm, hai trợ lí kia thêm Trần Lâm thì chắc cũng chỉ làm khổ anh Đức Trung thêm thôi.”

Hải Yến rời khỏi nhà Minh Phương, cô lái xe máy đi lòng vòng quanh các các con phố rất lâu mới về nhà. Cô thu dọn ít quần áo và đồ dùng cần thiết và đến nhà Minh Phương.

“Cậu không giận tớ nữa à?” Minh Phương khẽ hỏi.

“Có, nhưng có lẽ bây giờ cậu cần tớ ở bên cạnh, tớ không thể bỏ mặc cậu được.”

Minh Phương nghe Hải Yến nói, nước mắt cô không kìm được mà rời xuống, cô oà khóc nức nở.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô bướng bỉnh học theo ngành mình thích, rồi lại vì Hoàng Anh mà từ bỏ nó, giờ Hoàng Anh cũng rời bỏ cô, cô không còn lại gì. Chỉ có Hải Yến, người vẫn luôn ở bên cạnh cô khi cô buồn nhất, khó khăn nhất, khi cô một mình ở thành phố mỗi dịp tết đến.

“Khóc đi, mọi chuyện sẽ qua thôi.” Hải Yến ôm lấy Minh Phương, khẽ vỗ về an ủi.

Những ngày sau đó, Hải Yến đều cố gắng đi làm về sớm, khi thì đưa Minh Phương đi ăn, đi chơi hay đi xem phim, cố gắng không để Minh Phương ở một mình.

Hoàng Anh từ hôm đó không hề liên lạc với Minh Phương nữa, cô nghe qua lời Đức Trung và Trần Lâm nói khi gọi điện hỏi thăm thì cuộc sống của anh đã bắt đầu trở về với quỹ đạo vốn có của nó, ngoài việc không có Minh Phương thì không có gì khác biệt.

Đức Trung đang ngồi trong phòng làm việc thì Minh Phương đi vào.

“Em đến đây để tạm biệt anh, cảm ơn anh vì mấy năm qua đã chăm sóc và coi em như người nhà. Không phải được anh để ý, em cũng sẽ không học hỏi được nhiều điều như vậy.”

Đức Trung nhìn Minh Phương hồi lâu, anh không biết nên hỏi cô những gì, trong khi anh có quá nhiều thắc mắc chưa được giải đáp.

“Em quyết định rời khỏi đây thật à? Anh có thể nhờ giám đốc chuyển cho em sang công việc khác tốt hơn.” Quả thực anh có chút luyến tiếc, anh còn muốn đào tạo cô trở thành quản lí nữa.

“Vâng ạ, đến lúc em nên tìm cho mình cuộc sống vốn thuộc về em rồi.” Minh Phương khẽ cười. “Cái này...” Minh Phương đặt một chiếc hộp nhẫn lên bàn, trước mặt Đức Trung, lúc đặt nó xuống cô còn không nỡ buông tay: “Anh trả lại Hoàng Anh giúp em được không ạ?”

Đức Trung thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn, đó là di vật rất quan trọng của mẹ Hoàng Anh để lại cho cậu, cậu tặng nó cho Minh Phương, hẳn là trong lòng Hoàng Anh có vị trí rất quan trọng, nhưng anh không hiểu vì sao hai người lại trở thành như thế này.

“Đây là địa chỉ phần mộ của chị Linh, chắc chắn anh ấy muốn gặp chị ấy, nhờ anh nhắn giúp em một lời xin lỗi vì giấu anh ấy lâu như vậy.” Minh Phương đặt một tờ giấy lên bàn cùng một quyển sổ ghi chép về những ngày tháng cuối cùng của Linh.

“Em biết Linh?” Đức Trung ngạc nhiên hỏi.

“Chị ấy là chị gái của em.” Minh Phương nói rồi rời khỏi phòng làm việc.

Đức Trung yên lặng nhìn theo bóng Minh Phương xa dần, có lẽ anh đã hiểu ra chút gì đó.

Anh cúi xuống nhìn tập hồ sơ của Minh Phương gần sáu năm trước, khi cô đến đây xin việc, lúc đó cô vẫn là cô gái ngây thơ, đơn thuần, vui vẻ và có chút bướng bỉnh. Một tập hồ sơ đẹp, thành tích học tập suất sắc, còn được mời đi du học nhưng cô đã từ chối, vốn dĩ cô đã có thể trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

Phải chăng cô từ bỏ tất cả vì Hoàng Anh?

Trong tim anh thoáng hiện lên chút chua xót.

Minh Phương ôm hộp đồ đạc của cô từ văn phòng đi xuống, qua sảnh lớn của tòa nhà.

Hoàng Anh cũng đi từ bên ngoài đi vào, theo sau anh là Trần Lâm và hai trợ lý mới. Nhìn thấy Minh Phương anh bước chậm lại sau đó lướt qua cô như không hề quen biết.

Minh Phương đứng lặng một chỗ, trái tim cô như bị ai đó bóp lại đau đớn đến nghẹt thở.

“Chị Minh Phương, chị định đi thật sao?” Trần Lâm đứng lại nhìn Minh Phương.

Minh Phương gượng cười nhìn cậu nhóc: “Ừ, em ở bên cạnh anh ấy, nhớ chăm sóc anh ấy thật tốt nhé, những gì cần lưu ý, chị đều để trên bàn làm việc của em rồi.”

“Chị…”

Minh Phương không để Trần Lâm nói gì thêm mà quay bước rời khỏi tòa nhà. Cô cố nén dòng nước mắt đang lăn dài trên má, tay bất giác đặt lên bụng, môi khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc