NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC

CHƯƠNG 24

Nhiếp Vũ Thịnh lấy khăn lau khô tóc, sau đó mới đi ra ngoài. Thấy Thư ký Hàn đang đợi mình, anh hỏi: “Phó giám đốc Đồ đâu? Mời ông ấy đến đây.”

Văn phòng của Nhiếp Đông Viễn được dọn dẹp sạch như lau như ly, những đồ mà Nhiếp Vũ Thịnh động đến vẫn không suy suyển. Quy tắc của Nhiếp Đông Viễn là, các thư ký không được tự ý động vào đồ đạc của ông, vì vậy ông để đồ nào ở đâu, thì đồ ấy như mọc rễ tại đó, bất di bất dịch. Hôm qua lúc Nhiếp Vũ Thịnh hút thuốc, tiện tay để gạt tàn lên bệ cửa sổ, bây giờ chiếc gạt tàn đã được thư ký rửa sạch bóng, nhưng vẫn đặt nguyên chỗ cũ. Thấy vậy, Nhiếp Vũ Thịnh thở dài, cầm lấy gạt tàn đặt lại lên bàn.

Tuy ông Nhiếp Đông Viễn không ở đây, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn cảm thấy bố luôn hiện hữu ở nơi này, khắp văn phòng đâu đâu cũng là hình bóng và dấu vết của ông, điều này khiến anh thấy an tâm phần nào.

Sau khi Đồ Cao Hoa đến, Nhiếp Vũ Thịnh hỏi: “Tôi còn nên gặp ai nữa?”

Đồ Cao Hoa suy nghĩ một lát rồi đưa ra một số cái tên, đây đều là những người khó mà gặp được trong hôm nay, bởi phải hẹn trước. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Vậy liên lạc với thư ký của họ sắp xếp lịch hẹn đi.”

Đồ Cao Hoa lại chỉ ra hai cái tên, nói: “Hai người này bình thường quan hệ rất tốt với ông Nhiếp, hôm nay liên hệ với thư ký của họ, không chừng có thể gặp được.”

“Chưa chắc đâu, phù thịnh chứ ai phù suy.” Buổi sáng Nhiếp Vũ Thịnh đã ức chế với phía ngân hàng, đến giờ vẫn còn chưa nguôi thất vọng, “Giờ chúng ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn, chắc gì họ không đổi thái độ.”

Trái lại, Đồ Cao Hoa có vẻ rất tin tưởng: “Cũng không hẳn, tình cảm qua lại mười mấy năm nay, ông Nhiếp xảy ra chuyện, họ chắc chắn cũng lo lắng, tất nhiên muốn biết tình hình mới nhất.” Ông Đồ còn nhấn mạnh: “Hơn nữa, ôn

g Nhiếp không nói bừa đâu.”

Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Vậy thì hẹn gặp họ đi.”

Đồ Cao Hoa nói đúng, thư ký của hai người đó đều đồng ý sắp xếp buổi gặp hôm nay, tuy nhiên thời gian đều không được lâu, một người nói chỉ có thể sắp xếp gặp mặt nửa tiếng, người kia còn ngắn hơn, vỏn vẹn 20 phút.

Đồ Cao Hoa vô cùng mừng rỡ: “Thời gian không thành vấn đề, vấn đề là chịu gặp.” Ông dặn dò Nhiếp Vũ Thịnh kỹ lưỡng, điều gì nên nói, điều gì không nên nói, Nhiếp Vũ Thịnh ghi nhớ từng điều một, sau đó nhắc lại một lượt cho Đồ Cao Hoa nghe. Đồ Cao Hoa an ủi anh: “Đừng lo, biểu hiện của cậu thế này rất tốt, nếu họ hỏi han gì, cậu cứ trả lời thực là được. Họ đều là bề trên, dù cậu có nói gì sơ suất, họ cũng không trách đâu, cốt bày tỏ được là được rồi.”

Tài xế đưa Nhiếp Vũ Thịnh đến chỗ hẹn, trên xe anh đột ngột nhận được điện thoại của Đàm Tĩnh, lần đầu điên cô không gọi anh là bác sĩ Nhiếp, nhưng cũng không có cách xưng hô nào khác, sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi mà ngượng ngùng, cô hỏi trống không: “Bận lắm à?”

“Cũng bình thường.”

“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn thông báo cho anh biết Bình Bình vẫn ổn... Anh đừng lo lắng...” Cô ngập ngừng một lát rồi nói, “Nhớ chú ý sức khỏe. Tạm biệt.”

Thấy đầu bên kia chỉ còn những tiếng “tút… tút…”, Nhiếp Vũ Thịnh mới tắt máy. Mấy ngày nay anh thấy mình như người phải trực liên tiếp nhiều ca, ngày nào công việc cũng nhiều đến mức không còn thời gian mà suy nghĩ nữa, đành xử lý hết việc này sang việc khác, làm xong lâu lắc mới có thời gian ngẫm lại xem có đúng hay không, có sai sót gì không. Tựa như thực hiện hết ca mổ này đến ca mổ khác vậy, hơn nữa tất cả đều là những ca anh chưa từng làm, ca nào ca nấy đều vô cùng khó khăn, khiến anh sức cùng lực kiệt, toàn than như sắp rã cả ra, mà chẳng thấy chút chuyển biến nào.

Hơn 10 giờ tối anh mới về đến nhà, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bố mình quanh năm phải dùng tài xế, không phải ông chơi sang, mà là quá mệt mỏi, không còn đủ sức tự lái xe nữa. luật sư gọi điện cho anh, thông báo việc bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh có chút rắc rối, bên Hồng Kông vin vào lý do số tiền liên quan tới vụ án quá lớn, từ chối đơn xin bảo lãnh của họ. Nhiếp Vũ Thịnh mất bao công sức, khéo léo trình bày chuyện bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh với hai nhân vật quan trọng, đối phương đều nhận lời sẽ nghĩ cách giúp đỡ. Đồ Cao Hoa cũng đã nói với anh, những người như vậy không nhận lời thì thôi, hễ đã nhận lời, nhất định có khả năng làm được, nghe vậy anh mới yên tâm phần nào.

Đến dưới chân lầu, anh dường như không còn sức lực bước lên nữa. Ngồi xuống bên bồn hoa, anh lôi ra bao thuốc lá. Hai ngày nay anh đã hút không ít thuốc, ban đầu là tự mua một bao, sau đó thư ký của công ty thấy anh hút thuốc, nên thường xuyên đặt một bao thuốc trên bàn làm việc của anh, trong xe của tài xế cũng có sẵn, lúc xuống xe, anh tiện tay lấy một bao.

Hút thuốc cũng chẳng phải việc gì vui thú, lúc nhỏ anh không thích bố hút thuốc, vì thấy mùi thuốc rất hôi. Lớn lên học y, anh càng thấy tác hại của thuốc lá đối với sức khỏe, cả trăm cái hại mà không có cái lợi nào. Song giờ anh đã phát hiện ra cái lợi của việc hút thuốc lá, đó là khiến đầu óc trống rỗng, không phải suy nghĩ gì, chỉ chuyên tâm hút thuốc nhả khói. Hút thuốc xong, nếu trời có sập, anh cũng chống đỡ được.

Vừa hút được mấy hơi, anh bỗng nhìn thấy người quen. Thư Cầm đỗ xịch xe, gào lên với anh: “Sao anh không nghe điện thoại?”

“Điện thoại hết pin.” Thật ra lúc đó anh đang nói chuyện với người ta, không tiện nghe điện thoại, nên đã tắt đi.

“Làm em sợ hú ví Thư Cầm lườm anh, “Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì chứ.”

“Xảy ra chuyện gì được hả? Chuyện có thể xảy ra được đã xảy ra từ lâu rồi.”

Thư Cầm thông báo: “Bên săn đầu người tạm thời vẫn chưa tìm được người anh cần, tuy nhiên em đã đưa bạn trai em đến đây, trước đây anh ấy làm bên ngành hàng tiêu dùng nhanh, hay anh dùng thử xem sao?”

Nhiếp Vũ Thịnh rất ngạc nhiên: “Bạn trai em? Bạn trai em ở đâu ra vậy?”

“Chẳng phải anh và em đã chia tay rồi ư ? Chia tay rồi còn không cho em tìm bạn trai mới hay sao!” Cô lại lườm anh một cái, rồi giới thiệu với anh chàng trai vừa bước xuống từ xe mình: “Đây là Thịnh Phương Đình. Anh đã gặp rồi, anh ấy bị xuất huyết dạ dày, là anh giúp anh ấy nhập viện.”

“Chào bác sĩ Nhiếp!”

Dáng vẻ Thịnh Phương Đình vẫn như trước, ăn mặc bảnh bao, phong thái điềm tĩnh. Nhiếp Vũ Thịnh vội vàng đứng dậy, vừa bắt tay vừa nói: “Xin lỗi, Giám đốc Thịnh, công việc ở bệnh viện bận quá, lúc anh xuất viện tôi không tiễn được.”

“Không sao.”

Thư Cầm đề nghị: “Đừng đứng đây mãi thế, tìm chỗ uống tách cà phê đi.”

Nhiếp Vũ Thịnh mời: “Lên nhà tôi đi, nhà tôi có cà phê hạt ngon lắm.”

Ba người cùng lên lầu. Vừa vào đến cửa Thư Cầm nhanh nhảu tìm ngay một đôi dép đi trong nhà để thay, rồi đưa cho Thịnh Phương Đình đôi dép lê dùng một lần: “Nhiếp Vũ Thịnh ưa sạch sẽ, anh chịu khó chút nhé.”

Nhiếp Vũ Thịnh chẳng nói năng gì, lẳng lặng bê máy pha cà phê ra, bắt đầu rang. Chẳng bao lâu, hương cà phê bắt đầu lan tỏa khắp phòng, mỗi người một cốc. Nhiếp Vũ Thịnh đang khát khô cô, vội uống liền hai ngụm, rồi lại đi rót thêm nước đá, uống một hơi cạn sạch. Uống xong, anh mới cầm cốc cà phê, băn khoăn hỏi: “Giám đốc Thịnh trước đây làm về mảng kế hoạch phải không?”

“Giám đốc phòng Kế hoạch.” Thịnh Phương Đình nói, “Nhưng tôi mới làm việc cho hai doanh nghiệp thôi, một là công ty hàng tiêu dùng nhanh xuyên quốc gia của Mỹ, một là công ty kinh doanh hàng tiêu dùng nhanh của Đài Loan, phương thức quản lý không giống nhau lắm.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Tôi tạm thời tiếp quản, công việc bù đầu, mà tôi lại không hiểu gì về lĩnh vực này, cần một người của mình trong độ Ban lãnh đạo, như vậy đối phương mới kiêng nể đôi chút.”

Thịnh Phương Đình gật đầu, hỏi anh: “Giám đốc Tài chính thì sao?”

“Chắc cũng tin được.”

“Giám đốc Marketing thế nào?”

“Chưa xác định được là đứng về bên nào, có lẽ gió chiều nào xoay chiều nấy.”

“Thế còn Nhân sự?”

“Là nhân viên lâu năm của bố tôi, không đến nỗi giậu đổ bìm leo, nhưng về lâu dài cũng rất khó nói.”

Nhiếp Vũ Thịnh thấy mệt mỏi thật sự, bốn bề bao vây không biết người nào mới đáng tin cậy. Trong thời điểm then chốt này, anh không dám dùng sai người. Ban lãnh đạo có sự đề phòng với anh, anh cũng có sự đề phòng đối với Ban lãnh đạo. Hai bên đều chưa bắt đầu thăm dò, địch chưa động thì ta cũng chưa động. Nếu anh sắp xếp một người vào trong đó, Ban lãnh đạo nhất định sẽ cảm thấy, đây là bước thăm dò đầu tiên. Họ sẽ có phản ứng gì, thật rất khó đoán được.

Thịnh Phương Đình có vẻ không tính toán danh lợi, anh nói: “Tôi có thể làm trợ lý đặc biệt cho anh, đợi Tổng Giám đốc Nhiếp được bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh rồi tính.”

Điều Nhiếp Vũ Thịnh lo lắng là, dù có được bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh, thì trước và trong thời gian điều tra xét xử, Nhiếp Đông Viễn cũng không thể rời khỏi Hồng Kông. Sau khi chính thức điều tra xét xử xong, kết quả càng khó nói hơn. Cũng may nếu được bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh, thì anh có thể bay đến đó gặp bố. Rất nhiều điều, rất nhiều chuyện, đều có thể chờ bố đưa ra quyết định.

Ba người cầm tách cà phê, ai nấy đều trầm ngâm. Cuối cùng vẫn là Thư Cầm lên tiếng hỏi: “Sức khỏe bác thế nào rồi?”

“Anh không biết.” Nhiếp Vũ Thịnh lo âu đáp, “Sau khi sự việc xảy ra, chỉ luật sư mới có thể gặp ông, thời gian lại rất ngắn, tổng cộng mới được có hai lần. Theo lời luật sư Khương nói thì bên cảnh sát cũng có bác sĩ chuyên ngành, nhưng bố anh cần hóa trị định kỳ…”

Thịnh Phương Đình xoay xoay cốc cà phê, hỏi: “Có cần làm chứng nhận… không có năng lực hành vi dân sự không?”

“Không cần đâu.” Nhiếp Vũ Thịnh cũng từng thảo luận về vấn đề này với luật sư, anh nói, “Tất cả cổ phiếu của Đông Viễn mang tên bố tôi đều đã bị phong tỏa, những sản riêng còn lại, ông ấy đều ủy quyền cho tôi toàn quyền xử lý. Về mặt này chúng ta không cần suy nghĩ gì thêm nữa, những tài sản nào của ông xử lý được, trước mắt tôi đều có thể xử lý.”

Thịnh Phương Đình nhắc nhở Nhiếp Vũ Thịnh: “Nếu cổ phiếu của ông Nhiếp bị phong tỏa thì rất nguy hiểm. Hội đồng quản trị có ý định gì khác không?”

“Tôi biết.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Chủ tịch Tập đoàn Khánh Sinh, cổ đông lớn của chúng tôi, hôm nay tôi đã gặp rồi, nếu ông ấy có ý định gì, tôi cũng không ngăn cản nổi. Khánh Sinh có 13% cổ phần, Ban lãnh đạo có 4%, các cổ đông nhỏ lẻ khác hợp lại chỉ hơn 10% một chút. Cho dù tất cả bọn họ tập hợp lại, cũng chỉ có 27% cổ phần…” Nói đến đây Nhiếp Vũ Thịnh chợt nhớ, sau khi Nhiếp Đông Viễn tặng cổ phiếu cho Tôn Bình, ông chỉ còn 25% cổ phần. Nhưng 5% cổ phần của Tôn Bình vẫn là cổ phần sở hữu của nhà họ Nhiếp. Như vậy, tuy toàn bộ cổ phiếu đứng tên Nhiếp Đông Viễn đều bị phong tỏa, nhưng số cổ phiếu của Tôn Bình thì không, quả là trong vạn điều rủi vẫn còn một điều may.

Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, Thư Cầm nhìn hai quầng mắt Nhiếp Vũ Thịnh thâm đen, trông y như gấu trúc, liền hỏi anh: “Ngủ không ngon sao?”

“Không ngủ được.” Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, là một bác sĩ ngoại khoa lâm sàng, dù thời gian làm việc ở bệnh viện sáng tối đảo lộn, dù anh thường làm 6 ngày một ca hoặc 8 ngày một ca luân chuyển, dù đồng hồ sinh học thay đổi liên tục, nhưng tình trạng mất ngủ thế này thực rất hiếm thấy.

“Tôi có bí quyết trị chứng mất ngủ đó.” Thịnh Phương Đình nói, “Lái xe ra đường cao tốc đua hết tốc độ, về nhà nhất định sẽ ngủ ngon.”

“Anh đừng có xúi bẩy.” Thư Cầm vội nói. “Ở Trung Quốc đua xe là phạm pháp đấy.”

Thịnh Phương Đình cười cười, không nói gì. Sau đó trên đường về, Thịnh Phương Đình mới làm bộ vô tình hỏi: “Em và Nhiếp Vũ Thịnh chia tay rồi, mà quan hệ vẫn thân thiết nhỉ!”

“Sao thế, anh ghen à?”

“Đâu có, anh chỉ thấy, hai người giống như anh em… Không phải, là chị em, hình như luôn là em chăm sóc cậu ta nhiều hơn.”

“Chẳng phải anh bảo em gần gũi anh ấy sao? Hơn nữa anh cũng biết, em và anh ấy quen nhau từ hồi ở Mỹ, chính là hồi bố mẹ em ép em chia tay với anh đó. Lúc đó anh ấy thảm hại lắm, cả cơm cũng không có mà ăn, sức khỏe lại không tốt, em thấy tội nghiệp anh ấy, du học sinh ở nước ngoài đều vất vả, đặc biệt là học sinh ngèo, nên em giúp đỡ anh ấy nhiều hơn một chút. Sau này mới biết hóa ra anh ấy là con trai Nhiếp Đông Viễn, vì mâu thuẫn với ông bố giàu sụ của mình, mà không thèm động đến một cắc bạc nào của bố. Ấy vậy mà bố anh ấy vừa xảy ra chuyện, anh ấy đã lo lắng đến mức… Ruột thịt vẫn là ruột thịt, một giọt máu đào hơn ao nước lã, đánh gãy xương gân vẫn dính liền…”

Thịnh Phương Đình lại trầm mặc một thoáng, rồi hỏi Thư Cầm: “Em thấy chuyện của Tập đoàn Đông Viễn sẽ thế nào?”

Thư Cầm tưởng Thịnh Phương Đình muốn hỏi cách nghĩ của cô, bèn nhận xét dựa trên tình hình thực tế: “Trước mặt Nhiếp Vũ Thịnh, đương nhiên em sẽ an ủi anh ấy, song em thấy tình hình không được ổn cho lắm. Nếu bác Nhiếp Đông Viễn ở Hồng Kông không về được, đám người ở nhà không biết sẽ giở trò gì. Tuy bác ấy là cổ đông lớn nhất, nhưng trời cao đất rộng, bản thân bác ấy cũng không thể quay về được. Nhiếp Vũ Thịnh lại là người ngoài ngành, Ban lãnh đạo muốn qua mặt anh ấy, chắc chắn dễ dàng hơn nhiều so với qua mặt Nhiếp Đông Viễn. Ví dụ của Vĩnh Giang chẳng phải vẫn rành rành ra đó sao?”

Vĩnh Giang vốn là một công ty nổi tiếng trong ngành hàng tiêu dùng nhanh, cũng là công ty đầu tiên trong ngành thuê CEO về quản lý. Không ngờ sau này CEO lại đoạt quyền, tranh giành quyền lực với Chủ tịch Hội đồng quản trị, còn dám triệu tập họp Hội đồng quản trị, định chiếm quyền Chủ tịch. Nhất thời mọi người trong ngành đều đổ dồn mắt vào vụ này, sau đó Chủ tịch Hội đồng quản trị Vĩnh Giang vẫn giành lại được quyền kiểm soát công ty, còn kiện CEO làm ăn trái pháp luật, chống lại lợi ích công ty, gây nên một vụ kiện tụng ầm ĩ. Kết quả khiến công ty tổn thật nặng nề, tuột dốc nhanh chóng, bao nhiêu năm nay cũng không khôi phục lại được.

Thư Cầm lẩm nhẩm, như đang tự an ủi bản thân mình, lại như đang nói với Thịnh Phương Đình: “Có điều em thấy Đông Viễn sẽ không như vậy đâu, Nhiếp Đông Viễn là cổ đông lớn nhất, dù cổ phiếu bị phong tỏa, thì vẫn còn quyền biểu quyết. Trong thời điểm quan trọng này, một phiếu của Nhiếp Vũ Thịnh cũng đủ phủ quyết tất cả.”

Cô nhìn Thịnh Phương Đình rồi nói: “Chẳng phải anh vẫn luôn khúc mắc với Đông Viễn đó ư, sao giờ lại lo lắng cho nó vậy?”

Thịnh Phương Đình không đáp. Bên ngoài là cảnh đêm của thành phố, đã nửa đêm, đèn đường như những chuỗi ngọc trai sáng rỡ, trên cầu vượt vẫn còn rất nhiều xe cộ qua lại, đèn xe nhấp nháy, như một dòng sông ánh sáng đang chảy xiết. Thịnh Phương Đình tiện tay mở máy nghe nhạc, trong ổ đĩa là CD Thư Cầm đặt vào từ trước, Thịnh Phương Đình chưa từng nghe qua bài hát này, chỉ thấy một giọng nam trầm ấm đang há

Anh chưa từng kháng cự nổi sức hấp dẫn của em

Dù rằng em chưa bao giờ mê mẩn anh

Nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhìn em

Tình ý của anh mãi nồng nàn trong ánh mắt

Anh đã từng tưởng tượng trong màn đêm cô đơn

Em bất ngờ xuất hiện giữa phòng anh

Nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên môi anh

Lặng lẽ ôm chặt anh vào lòng

Anh yêu em, trọn kiếp yêu em

Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng

Mặc cho bản thân ảo tưởng mọi chuyện về chúng ta

Rằng em yêu anh, yêu anh đến cùng

Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng

Tin chắc rằng mình thật sự có thể yêu em đắm say

Sau khi Thư Cầm và Thịnh Phương Đình ra về, Nhiếp Vũ Thịnh đi tắm. Anh nằm lên giường rất lâu, trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được, trong đầu miên man đủ chuyện. Anh thấy cứ thế này không ổn, gần như cả đêm qua anh không hề chợp mắt, nếu hôm nay lại mất ngủ nữa, chắc chắn ngày mai sẽ không đủ sức làm việc. Anh chợt vùng dậy, vơ chìa khóa xe đi ra ngoài.

Tuy Thịnh Phương Đình nói là đua xe, nhưng anh cũng không lái nhanh cho lắm, chỉ lái xe trên đường vành đai của thành phố, đi lòng vòng không mục đích mà thôi. Bất giác anh đã lái xe đến bệnh viện lúc nào không hay, nhìn thấy Trung tâm cấp cứu đèn đóm sáng trưng, Nhiếp Vũ Thịnh không khỏi thở dài, cũng không vào trong mà quay đầu xe vòng lại đường vành đai.

Chẳng biết bao lâu sau, anh mệt quá đành dừng xe lại, đó là một con đường nhỏ, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không hiểu sao mình lại lái xe đến đây. Anh tìm một chỗ trống đậu xe, lúc này trời cũng sắp sáng, xung quanh chỉ có ánh đèn đường lạnh lẽo, không một bóng người qua lại. trời bắt đầu chuyển lạnh, cây bắt đầu rụng lá, đêm tĩnh lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc. Cơn buồn ngủ thoắt ập đến, anh bèn ngả ghế ra, đắp áo khoác lên người, chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu, nhưng lại nhiều mộng mị, đa số là mơ về thời còn nhỏ, đùa nghịch bên cạnh bố, sau đó lại mơ hồ cảm thấy đứa bé đó không phải mình lúc nhỏ, mà thật ra là Tôn Bình, thằng nhỏ ngả vào lòng anh, nũng nịu gọi anh là chú Nhiếp, còn hỏi tại sao ông không nói chuyện với nó qua webcam nữa, có phải ông rất bận không.

Nhiếp Vũ Thịnh thấy lòng chua xót, còn chưa kịp giải thích rõ ràng với Tôn Bình thì đã tỉnh giấc.

Nhìn ra ngoài, trời đã tờ mờ sáng. Toàn thân anh đau ê ẩm, dù sao cũng đã 30 tuổi rồi, cuộn tròn trên xe ngủ cả đêm khó tránh cột sống nhức mỏi. Anh gạt áo khoác ra ngồi dậy chợt nhận ra đây chính là bên ngoài khu nhà tập thể cổ cũ nát của Đàm Tĩnh, xung quanh đều là những căn nhà kiểu này nên đường rất hẹp. Anh đã từng ở đây đợi cô đến sáng, vào cái đêm anh biết thân thế thực sự của Tôn Bình.

Không ngờ anh lại lái xe đến đây.

Thời thanh niên sôi nổi, anh cũng từng nói những lời ngọt ngào. Em ở đâu, anh sẽ ở đấy.

Sau này dần dà anh mới hiểu, đó đã là niềm hạnh phúc ngoài tầm tay với. Đàm Tĩnh bỏ đi rồi, anh đã mất cô, bao nhiêu đau đớn tột cùng đã trở thành vết thương sâu trong đáy lòng, hễ chạm vào là nhói buốt, đành cố gắng tránh né phớt lờ.

Thế nhưng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, chán chường, kiệt sức, anh lại vô thức muốn đi tìm, tìm đến nơi có cô ở đó.

Nhiếp Vũ Thịnh mặc lại áo khoác, khởi động xe trở về nhà. Cả người anh đầy mồ hôi vì ngủ trong xe, nên vừa về đến nhà liền đi tắm. Đang tắm, bỗng anh nghe thấy tiếng di động reo bên ngoài. Trong thời điểm này, anh không dám bỏ qua bất cứ cuộc điện thoại nào, bèn vội vàng vớ lấy khăn tắm chạy ra ngoài, tiện tay cầm luôn khăn mặt lau bọt xà phòng trên tay. Nhìn thấy số của luật sư Khương trên màn hình hiển thị, mới sáng sớm luật sư đã gọi điện đến, tám mươi phần trăm là tin tốt lành, nên anh vui vẻ nhận điện: “Việc bảo lãnh bố tôi có tiến triển rồi phải không?”

Luật sư Khương nói: “Cậu Nhiếp, cậu phải bình tĩnh.”

Nghe thấy câu này, Nhiếp Vũ Thịnh bỗng cảm thấy lòng trầm xuống. Anh không dám nghĩ đến khả năng xấu nhất, chỉ siết chặt chiếc khăn mặt, nói: “Có chuyện gì anh cứ nói. Tôi nghe đây.”

“Tảng sáng này Chủ tịch Nhiếp đột nhiên hôn mê, vì trời chưa sáng nên chẳng ai phát giác, đến sáng mới phát hiện ra, bác sĩ ở trại giam đã tiến hành sơ cứu, nhưng không có hiệu quả gì lắm, bèn gọi xe cứu thương đưa bố cậu đến bệnh viện…”

Nhiếp Vũ Thịnh nghe thấy âm thanh gì đó ken két vang lên, phải mất một lúc, anh mới nhận ra đó chính là tiếng nghiến răng của mình. Chiếc khăn mặt đã bị anh siết thành một cái nút, thân là bác sĩ ngoại khoa, anh hiểu rõ với bệnh tình của bố mình, hôn mê lúc này có nghĩa là gì. Anh không thể hình dùng được tình trạng của bố, một mình nằm đó trong tình trạng mất ý thức, đến tận khi trời sáng rõ, bác sĩ mới phát hiện ra. Tiếng luật sư Khương trong điện thoại chợt trở nên cực kỳ xa vời, mơ hồ đến mức anh gần như nghe không rõ, mãi đến khi ông lặp lại lần nữa, anh mới nghe thấy: “Bác sĩ cấp cứu cho rằng khối u sắp bị vỡ, cần tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Anh Nhiếp, muốn làm phẫu thuật cần phải ký tên đồng ý, anh có ủy quyền cho tôi ký tên hay không?”

Phúc chốc, Nhiếp Vũ Thịnh chỉ muốn ném điện thoại đi, hoặc gạt hết mọi đồ vật trước mắt xuống đất. Tựa hồ anh đã quay về thời thơ ấu, một đứa trẻ đối mặt với cả thế giới, chỉ có cảm giác bất lực căm phẫn đến cực độ. Tại sao chứ? Tại sao đột nhiên lại trở nên như thế này? Trước khi đi, bố anh vẫn rất khỏe mạnh kia mà. Mỗi lần hóa trị xong, dù đau đớn đến thế nào, ông cũng thản nhiên như không. Nhiều lúc anh cũng cảm thấy bệnh tình của bố không nghiêm trọng như mình nghĩ, chủ nhiệm khoa Ung bướu và khoa Gan mật đã nhiều lần bảo đảm với anh rằng tình trạng của bố anh rất tốt, tương đối lạc quan, chỉ cần kiên trì trị liệu, mấy năm tới chắc chắn không có vấn đề gì.

“Cậu Nhiếp?!” Luật sư Khương nhẹ giọng hỏi, “Cậu có cần đến đây ngay lập tức không? Hay cứ ủy quyền cho tôi để cho bác sĩ phẫu thuật trước đã?”

Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, hít thở khó khăn, nói chuyện lại càng khó hơn, anh đáp: “Làm phẫu thuật trước đi, tôi sẽ lập tức bay sang ngay…” Dứt lời, anh mới phát hiện mình đã khóc tự bao giờ, vội lấy khăn mặt lau nước mắt. Anh không thể khóc được, vẫn còn rất nhiều việc đang chờ anh. Đặt điện thoại xuống, anh lập tức kiểm tra hòm thư điện tử của mình, luật sư Khương đã gửi cho anh giấy ủy quyền, anh vội ký tên rồi fax lại. Không kịp làm visa đi Hồng Kông nữa, anh chỉ vơ vội quyển hộ chiếu của mình rồi gọi cho thư ký: “Chú mua cho cháu một vé đi Hồng Kông sớm nhất có thể. Cháu không có giấy thông hành, nên chú mua giúp cháu vé máy bay quốc tế trung chuyển ở Hồng Kông, để cháu đăng ký xuất nhập cảnh. Số hộ chiếu của cháu chú có không?”

Nhận được cú điện thoại này, thư ký Hàn cũng ngớ ra hỏi: “Cậu có việc gấp phải đi ngay ư?”

“Đúng vậy.”

“Máy bay của công ty có thể đưa cậu đi, nhưng phải xin phép…”

“Có nhanh hơn bay chuyến bay thông thường không?”

Thư ký Hàn nhanh chóng tra thông tin các chuyến bay, rồi khẳng định: “Nhanh hơn các chuyến bay thường.”

“Thế thì đi làm thủ tục ngay.”

Giọng điệu này của Nhiếp Vũ Thịnh, thư ký Hàn mới nghe lần đầu, ông bất giác buột miệng đáp “vâng”, rồi lập tức làm thủ tục xin phép bay.

Nhiếp Vũ Thịnh đi thẳng ra sân bay, không mang theo bất cứ hành lý gì, trên đường đi anh lần lượt gọi điện cho Thịnh Phương Đình và Phác Ngọc Thành. Gọi cho Phác Ngọc Thành là để thông báo, anh tạm thời có việc gấp phải đi Hồng Kông, sẽ phái một trợ lý đặc biệt đến để hỗ trợ Ban lãnh đạo xử lý nghiệp vụ của công ty. Gọi cho Thịnh Phương Đình là để báo, anh phải vắng mặt vài ngày, nhờ anh ta đến Đông Viễn thay anh trấn giữ.

Thịnh Phương Đình nghe xong không hỏi một câu, lập tức đồng ý ngay.

Trước khi lên máy bay, Nhiếp Vũ Thịnh còn gọi một cuộc cuối cùng cho Đồ Cao Hoa, báo cho ông biết bệnh tình thực tế của bố anh. Đồ Cao Hoa không nói gì, chỉ bảo sẽ giúp anh trông nom Đông Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc