NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC

Thế là tài xế đợi trong xe, Đàm Tĩnh, Nhiếp Vũ Thịnh, Tôn Bình ba người cùng đi vào Trung tâm thương mại. Mua xong ghế an toàn cho trẻ em, Nhiếp Vũ Thịnh còn mua cho Tôn Bình ít áo quần chăn đệm, anh không biết chọn những thứ này, Đàm Tĩnh nhìn không nỡ, liền thay anh chọn, lòng cô thầm nghĩ anh rốt cục vẫn là bố đẻ của thằng bé, xuất viện vội vàng như vậy, rất nhiều quần áo của Tôn Bình không mang theo, anh mua mấy bộ quần áo cho thằng bé, nếu cô còn ngăn cản thì không khỏi quá vô tình, nên không nói gì cả. Xách túi nhỏ túi lớn ra ngoài, chợt Nhiếp Vũ Thịnh nhìn thấy quầy mỹ phẩm, anh như nhớ ra chuyện gì, bèn đi thẳng tới đó.

Anh bế Bình Bình bằng một tay, tay kia cầm ghế an toàn mới mua, còn Đàm Tĩnh thì xách túi đồ. Nhân viên bán hàng tại quầy mỹ phẩm rất tinh mắt, liếc ngay thấy đôi giày dưới chân Nhiếp Vũ Thịnh và chiếc đồng hồ trên tay anh, lập tức cười tươi như hoa hỏi: “Anh muốn giúp chị nhà mua gì ạ?”

Đàm Tĩnh cảm thấy hết sức ngại ngùng, trong khi Tôn Bình hiếu kỳ nhìn ngó đống chai lọ đựng mỹ phẩm. Nghiêng bên nọ ngó bên kia chán, chợt nhìn thấy trên quầy đặt một tấm gương trang điểm, Tôn Bình càng thêm cao hứng, bèn đối diện với mặt phóng đại của chiếc gương làm mặt xấu, cả mũi cũng chun lại. Nhiếp Vũ Thịnh thấy thằng bé chơi vui vẻ liền đặt tạm bé xuống chiếc ghế cao trước gương trang điểm, bảo nhân viên bán hàng: “Có cả bộ sản phẩm chăm sóc da không?”

“Có ạ có ạ.” Nhân viên bán hàng quan sát Đàm Tĩnh, nói: “Da chị nhà rất đẹp, nhưng vẫn có một số vấn đề, năm nay chúng em có ra một dòng mỹ phẩm chống lão hóa…” Cô ta bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu đặc tính sản phẩm, rồi kéo tay của Đàm Tĩnh, dùng hàng thử xoa lên mu bàn tay cô.

Nhiếp Vũ Thịnh còn chưa nói gì, Đàm Tĩnh đã nhìn anh, hỏi: “Mua cái này làm gì?”

“Chỗ anh không có đồ dùng của phụ nữ.” Nhiếp Vũ Thịnh không quay đầu lại, nói với nhân viên bán hàng, “Lấy bộ này, viết hóa đơn đi.”

Trong Trung tâm thương mại đông đúc nên Đàm Tĩnh nén lòng không hỏi, sau khi lên xe mới hỏi anh: “Còn muốn đi đâu đây?”

“Mấy ngày nay em và thằng bé ở nhà anh.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Bệnh viện xảy ra chút chuyện, không an toàn lắm, nên phải cho Bình Bình xuất viện. Thằng bé còn phải theo dõi hậu phẫu, tuy xuất viện trước thời hạn, nhưng hai ngày này vẫn phải truyền nước, anh tính tìm người về nhà truyền cho nó, hoặc đưa tới Trung tâm y tế phường, có điều trong Trung tâm y tế phường có nhiều bệnh nhân bị cúm, sợ lây bệnh…”

Đàm Tĩnh nói: “Em có thể về nhà…”

Mấy ngày này Nhiếp Vũ Thịnh đã mệt đến phát cáu, anh buột miệng mỉa mai: “Em mang thằng bé về nhà? Nhà em điều kiện thế nào? Nói không chừng đến điều hòa cũng không có, em không sợ để thằng bé nóng đến sinh bệnh à?”

Đàm Tĩnh không nói gì, Tôn Bình sợ sệt nhìn Đàm Tĩnh, rồi lại sợ sệt nhìn sang Nhiếp Vũ Thịnh, nói: “Chú Nhiếp, chú đừng giận… Cháu không nóng đâu…”

“Chú không giận.” Nhiếp Vũ Thịnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dỗ dành Tôn Bình: “Bình Bình tới nhà chú ở mấy ngày được không? Chú Nhiếp dạo này rất bận, toàn phải đi vắng thôi, Bình Bình và mẹ trông nhà giúp chú, không để kẻ trộm vào nhà nhé?”

“Được ạ.” Tôn Bình đồng ý ngay, lại quay đầu nhìn Đàm Tĩnh, “Mẹ, được không ạ?”

Đàm Tĩnh chưa kịp đáp, Nhiếp Vũ Thịnh đã nói: “Em yên tâm, dạo này anh đang bận, ngày nào cũng ngủ ở văn phòng. Em đem thằng bé đến đi, ở đó có người giúp việc lo chợ búa cơm nước chu tất. Nếu một mình em trông nom thằng bé, không lẽ định mang cả nó đi chợ sao?”

Đàm Tĩnh nghe câu đầu tiên của anh, cũng muốn giải thích cô không có ý đó, nhưng nghe tới hai câu sau liền im luôn. Nhiếp Vũ Thịnh vốn định sắp xếp cho cô và Tôn Bình ở trong căn hộ của anh, nhưng lại nghĩ nhà anh không lớn, còn có người giúp việc hàng ngày ra ra vào vào, càng trở nên chật chội, nên anh thay đổi chủ kiến, bảo tài xế đưa về biệt thự nhà họ Nhiếp.

Đàm Tĩnh chưa từng tới đây, nhưng Tôn Bình lại rất hào hứng, vừa xuống xe liền hoan hô ầm ĩ: “Nhà ông! Đây là nhà của ông! Ông có ở nhà không ạ?”

Nhiếp Vũ Thịnh không nhịn được, hỏi: “Sao cháu biết?”

“Ông cho cháu xem ảnh! Còn hỏi cháu ở phòng nào! Ông nói trên lầu có bốn phòng, cháu có thể chọn một phòng!”

Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ bố còn làm chuyện như vậy, anh đoán chắc điều này nằm trong sắp xếp của ông, ông muốn đ thằng bé về nhà. Có điều bây giờ bố anh đang cô đơn nằm trong phòng Chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Hồng Kông, còn anh phải ở đây vắt óc đối phóc với đống việc ở công ty, nghĩ tới đó, anh lại thấy đau lòng. Nghe nói là nhà của Nhiếp Đông Viễn, Đàm Tĩnh có phần sợ hãi, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh đã ôm Tôn Bình bước vào, tài xế còn xách một đống đồ đứng sau lưng cô, cô do dự một lát, thấy mình chỉ tạm thời ở đây mấy ngày, hơn nữa tài xế vẫn đứng đó, vẻ như đang đợi cô đi trước, cô cũng ngại ngùng, đành rảo bước vào nhà luôn.

Nhiếp Vũ Thịnh chẳng có thời gian sắp xếp cho hai mẹ con cô, vừa bước vào nhà, anh liền gọi giúp việc đến dặn dò mấy câu rồi lại vội vội vàng vàng quay về công ty. May mà, người chuyên lo việc cơm nước là cô Tần trước kia từng được Nhiếp Đông Viễn sai mang cơm tới bệnh viện, nên đã quen với Tôn Bình từ trước, hiểu tính tình thằng bé. Trước tiên bà dẫn nó đi rửa tay, rồi gọt hoa quả cho nó ăn, sau đó lại bế nó ra hồ nước ở vườn sau cho cá ăn, chỉ một lát đã khiến Tôn Bình vô cùng hào hứng. Một người làm khác là cô Lý lại đang giúp Đàm Tĩnh thu dọn căn phòng cho Tôn Bình ở tầng trên, Nhiếp Vũ Thịnh là người chu đáo, ban nãy khi ở Trung tâm mua sắm, anh đi mua chăn bông và ga trải giường lông vũ dành riêng cho chiếc giường nhỏ của Tôn Bình. Cô Lý nói: “Thứ này phải giặt sạch thì mới cho trẻ em dùng được, dù là đồ mới tinh chăng nữa, nhưng mở ra rồi mà không giặt, e rằng không được sạch sẽ. Tiểu Nhiếp là đàn ông, tuy rất chu đáo nhưng cũng không thể nghĩ đến những điều này.” Nói rồi, bà liền đem vỏ chăn đi giặt, nói chỉ cần giặt xong sấy khô là tối nay có thể dùng ngay được. Cửa sổ phòng này trông thẳng ra sân sau, nghe được cả tiếng Tôn Bình ríu ran với cô Tần dưới gốc cây, không biết có trò gì vui mà Tôn Bình bật cười khanh khách, dù bị hoa lá che khuất, nhưng cũng có thể tưởng tượng được gương mặt hồn nhiên trong sáng của Tôn Bình. Cô Lý không kìm được than: “Nhà có thêm đứa nhỏ mới giống một gia đình. Trước đây ông Nhiếp lúc nào cũng lủi thủi một mình, Tiểu Nhiếp cũng rất hiếm khi về, cả nhà luôn vắng vẻ, lạnh lẽo.”

Đàm Tĩnh lúc này mới hỏi: “Ông Nhiếp… sao rồi ạ?”

Cô Lý đã xem Đàm Tĩnh như nữ chủ nhân tương lai từ lâu nên không dám nói bừa trước mặt cô, chỉ đáp: “Báo chí viết kinh lắm, nhưng Tiểu Nhiếp không thấy nói gì. Chúng tôi cũng không biết rõ, chỉ nghe nói ông Nhiếp đã nhập viện, bệnh tình có vẻ rất nghiêm trọng.”

Đàm Tĩnh cũng không muốn hỏi nhiều, chuyện đến nước này, cô thấy mình đã hoàn toàn đi ngược lại dự định ban đầu. Nhưng Bình Bình không có tội, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt con, cô lại cảm thấy day dứt. Từ trước đến nay, Bình Bình ở với cô đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, cô chẳng thể cho còn được thứ gì, còn Nhiếp Vũ Thịnh - rốt cuộc là cô nợ anh hay là anh nợ cô… cô cũng không sao nghĩ tiế được nữa.

Sau khi trở lại công ty Nhiếp Vũ Thịnh không hề đề cập tới chuyện thế chấp cổ phần với Phác Ngọc Thành mà chỉ thông báo cho ông ta rằng mình vừa đến Tập đoàn Khánh Sinh, đối phương đã đồng ý xem xét cho vay. Nhưng Phác Ngọc Thành lại chủ động hỏi: “Khoản tiền này không nhỏ, bên Khánh Sinh muốn chúng ta thế chấp bằng cái gì?”

Nhiếp Vũ Thịnh quyết định nói thẳng: “Khánh Sinh mởi chỉ đồng ý xem xét thôi, cho nên lúc đó cháu đã hứa với họ, sẽ lấy cổ phần để thế chấp.”

Phác Ngọc Thành trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu Nhiếp, cậu nên thương lượng chuyện này với chúng tôi trước mới phải.”

Nhiếp Vũ Thịnh cố nín nhịn, cuối cùng cũng nhếch được mép lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thế Ban lãnh đạo có ý kiến gì?”

Phác Ngọc Thành lấp lửng: “Bây giờ Khánh Sinh vẫn chưa đồng ý, chỉ nói là xem xét, chờ họ quyết định xong rồi tính.”

Đợi Phác Ngọc Thành ra khỏi phòng, Nhiếp Vũ Thịnh vội gọi Thịnh Phương Đình vào kể khổ: “Không ngờ anh lại đoán trúng… Năm đó bố tôi mời ông ta về từ doanh nghiệp nhà nước với mức lương cao, coi trọng tài năng của ông ta nên cho làm Tổng giám đốc, tín nhiệm ông ta như thế, vậy mà hôm nay ông ta lại giậu đổ bìm leo!”

Thịnh Phương Đình nhẹ nhàng đính chính: “Cái này không phải giậu đổ bìm leo mà là khôn ngoan giữ mình.”

“Vong ân bội nghĩa!” Nhiếp Vũ Thịnh tức quá lại đổi từ khác, “Bố tôi còn chưa chết, mới chỉ nằm viện mà bọn họ đã muốn bán Đông Viễn rồi!”

“Đây không gọi là bán, chỉ là giữa việc bảo toàn thực lực và lợi ích công ty thì họ chọn việc bảo toàn thực lực mà thôi.”

“Sao anh cứ nói thay cho người khác thế?”

“Anh Nhiếp, nếu ở vào vị trí của anh, ông Nhiếp sẽ không bao giờ có ảo tưởng đối với bất kỳ ai. Từ trước đến nay, ông ấy luôn dựa vào bản thân mình, bởi ông ấy biết chỉ có bản thân mình mới đáng tin cậy. Ban lãnh đạo hay CEO, cũng chỉ là những người hỗ trợ cho người sáng lập, giảm bớt áp lực công việc cho ông, chứ không phải kẻ có thể thay thế người sáng lập. Thành thực mà nói, nếu ở cương vị của Tổng giám đốc Phác, tôi cũng sẽ chọn bảo tồn thực lực. Bây giờ Chủ tịch Hội đồng quản trị bị tố cáo có giao dịch ngầm, vụ này sáu tháng một năm chưa chắc đã xử xong, dẫu có xử xong thì Chủ tịch bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, dù vụ việc như vậy thì cục diện cũng đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Đúng là Chủ tịch còn có một cậu con trai, nhưng anh ta lại là người ngoài ngành, không có thứ gì trong tay - toàn bộ cổ phần của bố anh đã bị phong tỏa, anh không thể mang nó đi giao dịch, cũng không thể chuyển nhượng, càng không có cách nào đổi ra tiền mặt. Đúng là anh có thể bỏ phiếu, nhưng như thế thì làm được gì chứ? Anh muốn cứu Đông Viễn, nhưng anh đi đâu mà gom được tiền hàng? Ngân hàng nào chịu cho anh vay? Ai chịu cho anh vay chứ?”

Nhiếp Vũ Thịnh sững sờ vì giọng điệu mỉa mai của Thịnh Phương Đình, nhưng anh lập tức hiểu ra những lời Thịnh Phương Đình nói đều là sự thật. Phải một lúc lâu sau, Nhiếp Vũ Thịnh mới lên tiếng: “Mảng kinh doanh chính vẫn đang có lãi.”

“Đúng vậy, mảng kinh doanh chính vẫn đang có lãi, công ty Trách nhiệm hữu hạn Thực phẩm và Nước giải khát Đông Viễn vẫn là một con gà mái vàng, ai cũng muốn chấm mút. Anh nghĩ xem, Tập đoàn Khánh Sinh chắc đến tám phần sẽ đồng ý cho anh vay ba trăm triệu tệ để xoay xở, nhưng điều kiện của họ có lẽ là tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần.”

“Tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần?”

“Đúng vậy, chẳng phải anh nói Tập đoàn Khánh Sinh có 13% cổ phần ư? Bố anh có 25%, Ban lãnh đạo có 4%, các cổ đông khác 10%, nếu như Tập đoàn Khánh Sinh yêu cầu tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần lên 20% thì sao? Thậm chí bọn họ có thể đòi tăng lên đến 25% đấy? Vốn lưu động của họ dồi dào, hoàn toàn có thể xảy ra khả năng này, đến lúc đó anh làm thế nào? Anh định mua lại nó hay sao?”

“Sao họ lại làm như vậy?”

“Mang ngọc thì mắc tội thôi, đại thiếu gia.” Thịnh Phương Đình liếc anh: “Anh cũng vừa nói đấy, mảng kinh doanh chính của công ty vẫn có lãi, bao nhiêu năm nay bao sản phẩm nước tinh khiết và trà sữa của công ty Trách nhiệm hữu hạn Thực phẩm và Nước giải khát Đông Viễn luôn dẫn đầu trên thị trường. Thức uống dinh dưỡng lại càng khỏi phải nói, riêng giá trị của thương hiệu đã là bao nhiêu rồi? Tập đoàn Khánh Sinh thèm rỏ dãi bao nhiêu năm nay còn gì?”

“Mảng kinh doanh chủ yếu của họ là dược phẩm, hoàn toàn khác với mặt hàng kinh doanh của chúng ta…”

Thịnh Phương Đình lấy một ví dụ minh họa: “Giả sử bây giờ trong tay anh có tiền, có rất nhiều tiền. Tập đoàn Khánh Sinh gặp vấn đề về quay vòng vốn, nên muốn mượn tiền của anh, còn anh lại phát hiện mình có thể khống chế được mảng kinh doanh thu được nhiều lợi nhuận nhất của Khánh Sinh là Dược phẩm Khánh Sinh bằng cách tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần, liệu anh có khăng khăng đòi tăng tỷ lệ không? Dù rằng Tập đoàn Khánh Sinh bán thuốc, không liên quan gì đến nước tinh khiết của anh cả. Thương nhân trục lợi, đây là bản chất rồi.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Với tình hình hiện nay, anh tìm ai vay tiền thì họ cũng sẽ đưa ra điều kiện tương tự như vậy thôi. Đông Viễn giờ chính là kẻ mang ngọc mà bị tội, nhân lúc giá cổ phiếu của anh thấp, lợi dụng thời điểm quan trọng khi anh hụt hơi này, ai chẳng muốn cắn anh một phát? Bằng không, đợi đến lúc anh trở mình vượt qua được khó khăn rồi, còn ai cạnh tranh nổi với anh nữa?”

Thư ký Hàn chuyển lời tới Nhiếp Vũ Thịnh, nói Tập đoàn Khánh Sinh gọi điện tới, gọi điện tới như thế này giống như điện báo ở Bộ ngoại giao, ít nhiều có vẻ mang tính chất công việc. Nhiếp Vũ Thịnh nhận điện thoại, trao đổi với đối phương vài câu rồi chốt lại: “Chúng tôi cần phải mở cuộc họp thảo luận vấn đề này.”

Gác điện thoại xuống, anh nói với Thịnh Phương Đình: “Anh lại đoán trúng rồi, Tập đoàn Khánh Sinh yêu cầu tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần, muốn tôi đem 5% cổ phần mà bố tôi tặng Tôn Bình chuyển nhượng cho họ.”

Thịnh Phương Đình nở nụ cười hiếm hoi: “Làm phẫu thuật thì anh là người trong ngành, tôi là người ngoài ngành. Nhưng về kinh doanh tôi lại là người trong ngành, còn anh là người ngoài ngành.”

Nhiếp Vũ Thịnh khẽ nhếch mép, sự sắc sảo và ngoan cường thời niên thiếu dường như trong phút chốc đã trở lại với anh: “Tôi là người ngoài ngành nhưng tôi có thể học. Tôi tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn Đông Viễn bị xâu xé. Bố tôi là Nhiếp Đông Viễn, Tập đoàn Đông Viễn mang tên ông, cũng là thứ mà ông vất vả bao năm, gây dựng từ hai bàn tay trắng. Khi còn ở Mỹ, giáo viên hướng dẫn từng nói với tôi một câu: “Chỉ cần cậu muốn thử sức, toàn tâm toàn lực cứu chữa bệnh nhân, cho dù thất bại một vạn lần đi nữa, vẫn luôn có một lần kỳ tích chờ đợi cậu.” Anh dằn từng chữ: “Tôi muốn thử một lần.”

Thịnh Phương Đình nhìn anh hồi lâu, rồi thốt ra bốn chữ: “Khí phách thư sinh.”

Nhiếp Vũ Thịnh thừa hiểu cách nói khách khí này của anh ta, thực chất là đang mắng mình ngây thơ ấu trĩ. Hai ngày nay anh chứng kiến hết nhân tình ấm lạnh, trước sự khinh thường không giấu giếm của Thịnh Phương Đình, anh lại có cảm giác thân thiết và cảm kích, ít nhất thì con người này cũng không nịnh bợ mình. Anh hỏi: “Anh có cách gì không? Tôi thật sự không cam tâm để Tập đoàn Khánh Sinh được toại nguyện như vậy.”

Thịnh Phương Đình đáp: “Vậy để xem anh có sẵn sàng làm người xấu, làm chút việc thất đức không đã.”

Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, trước đây có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh lại thảo luận vấn đề này với một người như vậy trong phòng làm việc của bố. Anh hỏi: “Chuyện thất đức gì? Có phạm pháp không?”

Thịnh Phương Đình nói: “Không đến mức phạm pháp, có điều cũng gần giống thủ đoạn của ông Nhiếp, tóm là lợi mình hại người.”

Nghe anh ta chế giễu bố mình, Nhiếp Vũ Thịnh cảnh cáo: “Anh nên nhớ anh đang là trợ lý của tôi, đừng quá đáng quá!”

“Thôi được rồi, Quyền Chủ tịch, chiêu mà tôi nghĩ có thể gọi là giấu trời qua biển, rút củi đáy nồi.”

“Hả?”

Thịnh Phương Đình tiện tay vớ lấy tờ giấy, bắt đầu giải thích tỉ mỉ cho Nhiếp Vũ Thịnh làm thế nào để giấu trời qua biển, giải quyết dứt điểm.

Bận rộn tới tận nửa đêm, Nhiếp Vũ Thịnh rất muộn, rất muộn mới ra về. Ban đầu anh định ngủ lại văn phòng, nhưng nhớ ra hôm nay Tôn Bình xuất viện, không biết tình hình giờ ra sao nên anh muốn về nhà xem thử. Thêm vào đó, Đàm Tĩnh hoàn toàn không biết kháng sinh ngày mai phải tiêm như thế nào, vì thế nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn kêu tài xế đưa mình về biệt thự nhà họ Nhiếp.

Cô Lý ra mở cửa cho anh, vừa nhìn thấy anh cô liền nói: “Bình Bình ngủ rồi, ở phòng cuối cùng bên phải trên lầu.”

“Vâng.” Anh đáp. Là bác sĩ ngoại khoa nên anh hơi sạch sẽ thái quá, cả ngày lăn lộn bên ngoài, chỉ sợ sẽ mang vi khuẩn virus gì đó truyền sang thằng bé, nên vừa về đến nhà, anh lập tức vào phòng thay đồ tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới tới thăm con. Phòng của anh cũng ở trên tầng hai, chỉ cách phòng Tôn Bình một cái hành lang, rất thuận tiện cho việc đi lại chăm sóc. Cửa phòng thằng bé khép hờ, từ khe cửa có thể thấy ánh đèn ngủ mờ mờ, không nghĩ ngợi gì nhiều, anh đẩy cửa bước vào.

Vừa bước chân vào phòng, anh liền trông thấy Đàm Tĩnh đang nép mình ngủ bên mép giường. Chắc hẳn cô sợ sẽ chèn phải thằng bé, nên chỉ nằm nép bên mép giường, quay mặt ra ngoài. Thật ra chiếc giường rất rộng, cô không cần phải lo lắng như vậy. Cửa sổ trong phòng vẫn mở, gió đêm lành lạnh lùa vào nên cũng không cần bật điều hòa. Tôn Bình đắp một chiếc chăn mỏng ngủ say sưa, còn Đàm Tĩnh chỉ đắp một góc chăn, cô mặc một chiếc áo phông cũ thay cho đồ ngủ, gương mặt vẫn phảng phất vẻ thuần khiết và tươi tắn thời thiếu nữ.Nhiếp Vũ Thịnh cúi xuống kéo chăn đắp cho cô. Tóc cô loà xòa trên gối, càng tôn lên khuôn mặt trắng trẻo, sau khi phẫu thuật cho Tôn Bình, nét u sầu trên gương mặt cô đã bớt phần nào, khi ngủ cũng không còn thấy thần thái cô đơn sầu muộn như trước nữa. Nhiếp Vũ Thịnh chợt có cảm giác dường như ngần ấy năm xa cách chưa từng tồn tại, trước mắt, tất cả mọi chuyện như vừa mới hôm qua, còn Đàm Tĩnh của anh đang ở rất gần, chỉ cần với tay ra là chạm vào được.

Anh phải hết sức kiềm chế mới không hôn lên mái tóc cô.

Anh lấy nhiệt kế cặp nhiệt độ cho Tôn Bình, sau đó lại kiểm tra máy trợ tim 24/24. Tuy động tác của anh nhẹ nhàng nhưng Đàm Tĩnh vì lo lắng cho con nên không dám ngủ quá say, cô mơ màng tỉnh giấc, còn tưởng mình vẫn đang trong bệnh viện. Nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh cô liền nghĩ: “Tối nay anh ấy lại phải trực đêm à? Sao không mặc áo blouse nhỉ?”

Cô chỉ mơ màng trong giây lát rồi tỉnh hẳn dậy, hốt hoảng tung chăn bước xuống giường hỏi: “Sao vậy? Bình Bình lại làm sao à?”

“Đâu có.” Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Các chỉ số vẫn bình thường, anh chỉ kiểm tra thôi.”

Đàm Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới để ý Nhiếp Vũ Thịnh đang mặc đồ ngủ, đi dép lê, thậm chí tóc còn chưa khô hẳn, anh cúi người đắp lại chăn cho Tôn Bình, khi cúi đầu, sợi dây màu đỏ đeo trên cổ anh lộ ra khỏi cổ áo ngủ, Nhiếp Vũ Thịnh vốn trắng trẻo nên càng thấy rõ chiếc dây cũ kỹ, phai màu. Hai ngày nay anh cũng gầy rộc đi, vành mắt thâm quầng, phong thái cẩn trọng và ung dung đã bị thay thế bằng vẻ trầm tư. Nhớ lại những gì anh nói ở bệnh viện hôm đó, Đàm Tĩnh thấy lòng mềm nhũn ra, liền hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Anh ăn tối trong lúc bàn công việc với người ta rồi.”

Cô có xem một ít tin tức, biết được cuộc sống của anh hiện giờ như trong chảo dầu, phải vật lộn với nước sôi lửa bỏng. Nhiếp Vũ Thịnh rất kén ăn, điều này thì cô biết, lại đang bàn công chuyện với người ta, nhất định ăn không thấy ngon. Cô hỏi: “Anh có đói không, trong bếp vẫn đang hầm cháo chuẩn bị sẵn để mai Bình Bình ăn sáng, còn nhiều lắm, em múc cho anh một bát nhé?”

Sợ làm Tôn Bình tỉnh giấc, Nhiếp Vũ Thịnh xuống lầu ăn cháo, cô Lý đã ngủ từ lúc nào. Đàm Tĩnh vào bếp lục đục một hồi rồi bê ra cho anh một tô cháo, còn cả một đĩa thịt muối. Nhiếp Vũ Thịnh gắp một miếng thịt bò muối, vừa cắn liền nhận ra ngay do chính tay Đàm Tĩnh chế biến. Đàm Tĩnh thấy anh ngây người, biết anh đã nhận ra, cô sợ anh cho rằng người làm lười biếng, vội vàng giải thích: “Lẽ ra cô Tần định làm món thịt muối, nhưng em nói để em muốiBình Bình không ăn đồ muối do người khác làm…” Nói đến đây, giọng cô bỗng nhỏ dần, vì nhớ ra rằng Nhiếp Vũ Thịnh cũng không ăn đồ muối do người khác làm. Lúc ăn ở ngoài anh không bao giờ gọi những món muối, trừ món muối do chính tay cô làm ở nhà.

Đàm Tĩnh thấy bối rối, đành nói lảng sang chủ đề khác: “Hai ngày vừa rồi có bận lắm không?”

“Cũng bình thường.” Nhiếp Vũ Thịnh vừa cúi đầu ăn vừa trả lời, mới ăn được mấy miếng cháo mà đã hết nửa chỗ thịt muối, Đàm Tĩnh thái thịt rất khéo, miếng thịt mỏng tang, trông thì đầy nhưng thực chất chẳng nhiều nhặn gì. Biết anh vẫn đói, cô bèn nói: “Trong tủ lạnh còn nữa, để em lấy ra thái thêm cho anh.”

Cô vừa đứng lên thì nghe tiếng anh gọi: “Đàm Tĩnh.”

Cô quay lại nhìn anh, ánh đèn trong phòng ăn rất sáng, chiếu xuống mái tóc đen bóng, cùng đôi mắt đen lấp lánh của anh. Lúc anh chăm chú nhìn người khác, ánh mắt như mang một ngọn lửa thiêu đốt khiến cô cảm thấy không sao chống đỡ nổi.

Anh nói: “Ly hôn đi, anh sẽ cưới em.”

Cuối cùng anh cũng thốt ra được câu này, thì ra nó không khó như anh vẫn tưởng tượng. Nhưng nhìn Đàm Tĩnh lại có vẻ như kinh hoàng cực độ, nỗi buồn một lần nữa tràn lên khóe mắt cô, phải rất lâu sau cô mới đáp: “Em không xứng.”

Anh quăng đôi đũa xuống, nằm lấy tay cô, cô gồng mình giãy giụa như một con chim nhỏ, nhưng anh vẫn ôm chặt cô không buông, thì thầm: “Cái gì mà xứng với không xứng? Anh muốn ở bên người anh thích, anh muốn ở bên người anh yêu, anh yêu em, anh thấy hai chúng ta rất xứng đôi.”

“Nhiếp Vũ Thịnh…”

“Hai ngày vừa rồi anh gần như phát điên em có biết không?… Mỗi khi anh sắp tuyệt vọng, mỗi khi anh muốn bỏ cuộc, mỗi khi bị người khác ghẻ lạnh anh đều nghĩ tới Bình Bình, nghĩ tới em. Anh không thể bỏ cuộc, anh không được thua, anh nhất định phải thắng, bởi anh còn có người cần phải chăm sóc, có người cần phải bảo vệ, anh hy vọng bố sẽ tỉnh lại cho dù anh biết có thể ông vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại. Anh hy vọng Bình Bình sẽ ở bên anh, anh không muốn làm lỡ dở sự phát triển của con, nhưng điều anh hy vọng nhất là được có em ở bên.”

“Chúng ta đã không thể nào…”

“Nếu như anh không có gì cả, em còn cho rằng em không xứng với anh không?”

Đàm Tĩnh nhìn anh bằng ánh mặt: “Anh đừng ép em như thế.”

“Anh không ép em, Đàm Tĩnh, là em vẫn luôn ép anh.” Vành mắt Nhiếp Vũ Thịnh đỏ lên, “Là em ép anh rời xa em, em ép anh không được yêu em, anh rất đau khổ… Bảy năm nay, anh vẫn luôn đau khổ như vậy. Đàm Tĩnh, nếu em thật sự không yêu anh thì tại sao lại ép anh như thế?”

“Em phải lên xem Bình Bình thế nào…”

Anh kéo cô lại, ngấu nghiến hôn cô, Đàm Tĩnh cắn vào môi anh đau điếng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Đàm Tĩnh cảm thấy anh đã say rồi, nhưng rõ ràng người anh không phả ra chút hơi men nào cả, mà như một người bị mất lý trí, sau cùng, thấy cô sắp phát khóc lên, anh mới từ từ lỏng tay, lảo đảo buông cô ra như người say.

Cuối cùng, Nhiếp Vũ Thịnh cũng bình tĩnh trở lại, anh chăm chăm nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi vậy.”

Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không thể quên được, lúc anh thốt ra câu này, giọng nói bình thản đến gần như tuyệt vọng.

 

Bình luận

Truyện đang đọc