NỢ EM MỘT TÌNH YÊU TRỌN VẸN


“Kinh Luân à…”
Hắn hơi ngước lên, hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là môt đôi mắt mê ly ướt đẫm hơi sương.

Vành mắt của cô hơi đỏ ửng lên, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại vệt nước.
Nam Kinh Luân kiềm chế sự xúc động trong lòng lại, nuốt nước bọt đáp lời cô: “Sao thế?”
“Kinh Luân, em đói.”
Người đàn ông im lặng nhìn vào đôi mắt màu ngọc bích xinh đẹp.

Không quá khó để hắn nhận ra rằng, cô đang nói dối.

Cô đang muốn né tránh việc tiếp tục thân mật với hắn.
Tuy trong lòng hơi có một chút khó chịu, nhưng hắn vẫn nén lại, nở nụ cười ấm áp với cô: “Được rồi, anh sẽ đi nấu cơm, một lát là xong thôi.”
An Nhiên được hắn nhẹ nhàng đặt ngồi xuống ghế.


Sau khi hắn quay lưng đi vào trong bếp, cô mới dùng tay của mình vỗ bem bép lên mặt như muốn xua tan nhiệt độ không nên có kia.
Yo, thật là không có tiết tháo, đồ mê trai!
Cô nằm phịch xuống nệm sofa êm ái, ôm cái gối mềm mại vào lòng, len lén nhô đầu lên nhìn bóng người đang tập trung nấu bữa trưa trong nhà bếp.
Dáng người hắn thẳng tắp, chiều cao chắc cũng vượt quá 1m80 ước lượng thì… là 87 nhỉ, thật là cao, cao hơn cô 20 phân lận.

Không chỉ có chiều cao, tỉ lệ cơ thể còn rất đẹp, rất hoàn mĩ, gương mặt kia cũng không chê vào đâu được.

Nếu chồng cô mà vào giới giải trí, nhất định có thể trong một nốt nhạc đè bẹp tất cả những tiểu thịt tươi mới nổi.
Như vậy có tính là cô vớ hời rồi không.

Múi nào ra múi nấy, nhân viên văn phòng mà siêng tập luyện vậy sao?
Thật là, lại còn nấu ăn ngon, tính tình ấm áp, rất biết quan tâm đ ến cô nữa chứ, hoàn hảo như vậy, mà dành tới tận hơn nửa năm để chờ đợi cô, một người thực vật không biết có thể tỉnh lại hay không.
Nam Kinh Luân đã nhận ra một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình: “Bảo bối, muốn lại đây giúp một tay không?”
Nghe thấy hắn gọi mình, cô xuống khỏi ghế, tung tăng nhảy chân sáo như một đứa trẻ.
“Cẩn thận ngã.”
An Nhiên đứng bên cạnh ngó nghiêng đống bột mì đặt trên khay: “Anh đang gói sủi cảo sao?”
“Ừ, muốn làm không, anh dạy em.”
Cô hào hứng với tay muốn cầm cục bột lên, nhưng còn chưa kịp đụng thì mu bàn tay lại đột nhiên bị hắn vỗ cho một cái: “Đi rửa tay.”
Cô ôm mu bàn tay đau rát dẩu môi lườm nguýt hắn, vừa lườm vừa dậm bình bịch chân đi rửa tay.
“Đây, đã sạch rồi!”
Nam Kinh Luân liếc nhìn đôi tay nhỏ nhắn còn đang đọng lại vài giọt nước, thở dài lấy khăn giấy giúp cô lau khô, rồi mới đưa cho cô một miếng bột hình tròn đã được cán dẹt, đồng thời cầm một miếng bột khác đặt vào lòng bàn tay mình, dùng muỗng xúc một thìa nhỏ nhân bánh úp lên.
“Em lấy nhân để vào giữa miếng bột, gói vào, xếp viền lại thế này rồi miết nhẹ, là sẽ được.


Em làm được chứ?”
An Nhiên mắt phát sáng dứt khoát gật đầu một cái thật mạnh, khí thế bừng bừng cầm muỗng lên, trông có vẻ rát đáng tin tưởng.

Sau đó, sau đó… cái người mà hắn cho rằng rất đáng tin tưởng và có thể làm được việc này, dùng cái thìa nhỏ xíu, múc lên một cục nhân to gần bằng nắm tay, ụp cả lên miếng bột chỉ nhỏ bằng gan bàn tay.
Nam Kinh Luân: “…??!”
Dường như cô cũng tự nhân thấy cục nhân này đang bị quá khổ, ngượng ngùng nhìn gương mặt cứng đờ của hắn cười cười, nhưng cũng đâu thể cho lại vào trong bát được, thế là lại nghĩ ra những chủ ý điên rồ: “Em có cách rồi!”
Và cách của cô chính là… nhặt thêm mấy miếng bột đã cán sẵn ở trên thớt, úp lên, úp lên phần nhân to chà bá ấy, rồi vo thành một cục tròn xoe như trái bóng tennis.
Vẻ mặt của hắn lúc này đã không thể dùng ngôn ngữ của người bình thường để miêu tả nữa.
Giữa một khay sủi cảo đẹp đẽ hoàn mĩ và nhỏ nhắn mà hắn tốn bao công sức để nặn ra, đột nhiên nhảy ra một viên bánh khổng lồ xấu xí muốn xưng làm bá chủ.
An Nhiên dường như cảm thấy mình đã thể hiện rất tốt, nên tiếp tục phát huy, véo một ít bột nặn thành hình tai và mũi, dùng hai hạt mè đen làm mắt, trực tiếp khiến cục bột béo ú của mình thành một con heo mập.
Cô hưng phấn nâng cái bánh mình vừa làm lên khoe khoang trước mặt hắn: “Kinh Luân, thế nào, có phải rất đẹp không?”
Nam Kinh Luân mặt không đổi sắc, mỉm cười hùa theo: “Rất đẹp.”
“Xem ra em cũng có thiên phú đó chứ!”
“Phải, em ra đằng kia ngồi nghỉ chút đi, để anh làm phần còn lại.”
“Em muốn nặn tiếp mà.”
Hắn bất lực im lặng một lát, rồi nói: “Em có thể tiếp tục nếu như nặn đúng theo cách anh đã dạy.”
“Được mà, em sẽ cố gắng!”

Mặc dù cho đến cuối cùng thì cô cũng chẳng nặn được cái nào đẹp đẽ, nhưng so với đầu heo lúc nãy thì thế này đã là tiến bộ to lớn rồi.
Ngồi ăn no nên xong, trách nhiệm dọn dẹp và rửa bát lại đổ hết lên người hắn, còn cô thì nằm phơi bụng ra trên ghế sofa cảm thán: “Em không đi nổi nữa rồi…”
Từ trong phòng bếp vang lên tiếng cười nhẹ của hắn, âm thanh nhẹ nhàng dường như đem theo từ tính cực kì dễ nghe: “Em quả thật ăn hơi nhiều rồi.”
An Nhiên thở dài nhìn lên trần nhà: “Kinh Luân a, là tại anh nấu ăn ngon quá đó.

Sao anh lại tốt như vậy chứ.”
Tiếng cười của hắn đột ngột dừng lại, trong mắt lóe lên những tia sáng.

Bảo bối a, anh tốt sao.

Em thật sự cảm thấy anh rất tốt sao? Vậy thì từ nay về sau cũng cứ mãi cảm thấy anh rất tốt đi, anh đã cố gắng như vậy vì em kia mà…
“Bảo bối, có thể mãi mãi cảm thấy anh tốt không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc