NỢ EM MỘT TÌNH YÊU TRỌN VẸN


Tối muộn, Nam Kinh Luân nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.

Mười lăm phút sau, hắn đã có mặt tại trang viên nhà Lavinstone.
Người làm đã được phân phó đợi sẵn trước của lớn để đưa hắn vào trong.
Lên tới nơi, hắn chỉ thấy một căn phòng đầy người, tất cả mọi người đang vây quanh một cái bàn làm việc, vẻ mặt ai nấy đều khó coi.
Hắn tiến lên trước, cúi đầu chào bà Nawalt và Bronwil, sau đó nhìn về phía Camellius đang ngồi xổm bên cạnh chân bàn.

Anh đưa tay về phía gầm bàn, sau đó là âm thanh sột soạt phát ra, anh lại vội rụt tay lại trong.
Sắc mặt của bà Nawalt không được tốt khi đối diện với hắn, dù sao hắn cũng đã khiến cháu gái bà suýt nữa kết thúc mạng sống ở tuổi 18.

Thế nhưng trong tình huống hiện tại, cho dù không hài lòng bao nhiêu đi chăng nữa, bà cũng chỉ thể hiện ra mặt chứ không đuổi hắn đi.
Camellius đánh mắt tới, thấy hắn đã đến thì chậm chạp chống tay đứng dậy, day day trán: “Lại đây đi.”

Nam Kinh Luân biết anh đang nói với mình, không chần chừ gì lập tức tiến lên.

Lúc này, hắn mới thấy được ngọn nguồn khiến cả dinh thự loạn cào cào hết cả lên.

Hình ảnh cô gái nhỏ bất lực ôm lấy đầu gối ngồi thu mình trong góc gầm bàn được thu hết vào trong mắt hắn.
Gương mặt An Nhiên lấm lem nước mắt, khóe mắt cùng chóp mũi ửng đỏ, hai hàng mi rung rung, nước mắt đọng đầy chực chờ tuôn ra.

Cô trông cứ như một con thú nhỏ bị thương, sợ hãi không dám tin tưởng một ai, rụt mình vào trong góc trốn tránh.
Trái tim hắn nhói lên, miệng vô thức gọi: “Bảo bối…”
Vành tai của cô giật nhẹ một cái, âm thanh quen thuộc thu hút ánh nhìn của cô.

Gần như trong chớp nhoáng, toàn bộ nước mắt của cô rơi xuống, rụt rè vươn hai cánh tay về phía hắn như một đứa trẻ đòi bế, đôi môi xinh xắn mếu máo gọi: “Kinh Luân…”
Nam Kinh Luân không còn suy nghĩ được gì hết, mặc kệ những người xung quanh, cơ thể phản xạ trước não bộ, chỉ làm theo bản năng mách bảo, vội vàng hạ người quỳ xuống đất, đưa tay đón lấy cô gái tội nghiệp ấy ôm vào lòng.
Hắn một tay ôm eo, một tay hết vuốt tóc rồi lại vỗ lưng cô, để cô úp mặt lên vai mình thút thít, vụng về dỗ dành: “Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa, nào, đừng khóc.”
Camellius mặt không cảm xúc nhìn cảnh trước mắt.

Anh không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng tình trạng hiện giờ rõ ràng không bình thường.

Cô không nhận ra bất kì ai trong nhà, chỉ khăng khăng đòi gặp hắn, bây giờ còn để hắn ôm bế lên, hoàn toàn dựa dẫm vào hắn…
An Nhiên thấy hắn thì cứ như túm được sợi rơm cứu mạng, ôm ghì lấy cổ hắn, hai chân quặp vào hông hắn, sống chết không buông ra.

Đương nhiên hắn cũng vậy, làm sao hắn nỡ buông cô ra cơ chứ.

Nam Kinh Luân bế cô lên như bế một đứa trẻ, hết lau nước mắt rồi lại thơm thơm lên má cô.
Người làm xung quanh cảm thấy kì lạ, nhưng họ biết làm đúng với phận sự của bản thân, không dám to nhỏ thảo luận.
Rasline túm chặt góc váy nhìn cảnh tượng trước mặt, sự tủi thân và đố kị hòa trộn vào nhau tạo thành hương vị chua xót.

Vì sao tất cả sự chú ý đều đặt lên người cô? Cô ta cũng đã rất cố gắng để giành lấy thứ bản thân muốn, rất cố gắng để gây chú ý… nhưng mọi sự chăm chỉ nỗ lực của cô ta, trước sự nổi bật của cô lại chỉ như một trò đùa.
Chẳng lẽ đúng như mọi người nói, chỉ vì cô ta mang một nửa dòng máu nhơ bẩn, nên sẽ không bao giờ có thể sánh được với cô?
Camellius thấy cô có vẻ đã bình tĩnh lại đôi chút, liền lại gần vươn tay muốn đỡ cô: “Giao con bé cho tôi.”
Nam Kinh Luân có hơi chần chừ, sau đó không cam lòng lắm mà hơi nâng người cô chuyển sang tay anh.
Bất chợt, cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay choàng tới ôm chặt lên cổ hắn, gương mặt nhăn nhó, mắt mũi nhắm tịt lại ra sức gào lớn: “Đừng!! Không muốn, không muốn!”
Thấy vậy, người trong phòng đều lộ ra sắc mặt hoang mang, hắn cũng vội vàng ôm cô lại, khẽ vỗ về, thì thầm những lời dỗ dành mật ngọt: “Không sao, không sao.

Anh đây rồi, đừng kích động, nhé?”
An Nhiên khịt khịt mũi, rúc đầu vào cổ hắn, để lộ ra bộ dạng yếu đuối và dựa dẫm nhất: “Đừng buông em…”
“Được, anh không buông, cho anh xin lỗi.”
“Cũng không được đưa em cho người khác.”

“Ừm, không đưa.”
Nghe xong lời đảm bảo của hắn, cô im lặng một lát, khiến không khí trong phòng cũng hoàn toàn yên lặng, dường như nhịp thở mọi người cũng lên xuống thất thường theo trạng thái của cô.
Thời gian trôi rất chậm, từng giây từng phút đều như đang kéo dài gấp năm gấp mười bình thường.
Không biết đã qua bao lâu, cô ngẩng đầu lên từ cổ hắn, đôi mắt long lanh trong suốt nhìn người đàn ông đang cưng chiều ôm mình: “Anh đừng bỏ rơi em nhé?”
Nam Kinh Luân ngơ ngác, mọi người trong phòng cũng ngơ ngác theo.

Chỉ riêng bà Nawalt, một giọt nước mắt chậm rãi lăn trên gò má nhăn nheo.
Cháu gái bé bỏng đáng thương, chỉ vì sinh ra đã ở vị trí không ai bì được, cho nên cũng phải chịu cảnh ngộ không ai chịu được.

Dáng vẻ cô lúc này rất giống với hồi nhỏ, lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng sợ hãi bị bỏ rơi.
Sau một hồi thất thần, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen tuyền nhưng sáng ngời, ngữ khí ngập tràn kiên định: "Sẽ không.".


Bình luận

Truyện đang đọc