NO MORAL (KHÔNG ĐẠO ĐỨC)


"Cảm ơn anh đã chấp nhận tôi.

Tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Cậu sẽ không để ý về những gì tôi đã nói sao?"
"Nếu tôi có nghi ngờ gì đó trước khi đi cùng anh thì tôi đã không đi rồi."
Sehun gật đầu.

"Thấy chưa? Cậu quá đơn giản."
Đó không hẳn là một lời khen, nhưng cũng không hẳn là một lời xúc phạm.

Yoonshin thở phào nhẹ nhõm và cười toe toét với chính mình, rồi mắt cậu mở to khi nhận ra hành động vừa rồi của bản thân.

Trên mặt cậu viết rõ những gì cậu đang nghĩ.

"Nhưng tại sao đột nhiên anh lại chấp nhận tôi?"
"Đây không phải là đột nhiên.

Tôi đã quan sát cậu suốt từ đầu đến cuối và chỉ đơn giản đi đến kết luận rằng cậu cũng khá để tôi có thể giữ lại - thế thôi."
"Anh thậm chí còn không thường xuyên xuất hiện mà.

Tôi cứ tưởng mình là người duy nhất nhớ anh chứ."
Yoonshin không hiểu tại sao cậu lại phàn nàn theo cái cách lãng mạn như vậy với người đối diện.

Mặc dù chính là thủ phạm nói ra điều ấy, thế nhưng chính cậu cũng đang sốc vì lỡ lời.

Những gì cậu muốn truyền đạt lẽ ra không nên mang sắc thái khiêu gợi đó, nhưng cậu vẫn im lặng vì cố gắng giải thích cho bản thân thì cũng thật kỳ lạ.

Có lẽ nếu Sehun nói điều gì đó thì tình huống kỳ cục này sẽ được giảm bớt, nhưng người đàn ông lớn tuổi hơn hẳn cũng nghĩ rằng đó là một câu nói không phù hợp cho lắm.


Lông mày anh giật giật khi anh nhìn chằm chằm vào Yoonshin.

Tâm trạng cậu lại trở nên càng kỳ lạ hơn.
Yoonshin hắng giọng và nhanh chóng chuyển chủ đề lần nữa.

"Vậy thì, tôi cần phải làm gì tiếp theo ạ?"
Sehun kiểm tra đồng hồ.

Anh ấy hẳn không còn đủ thời gian và trả lời cậu ngay lập tức: "Tôi có việc cần kiểm tra với cậu nên tôi đã mời cậu đi ăn trưa".
"Tôi nghe rõ đây ạ."
"Năm tư, như cậu đã biết đôi khi tôi sẽ làm những điều trơ trẽn.

Tất nhiên là chỉ khi nào cần thiết."
" Vâng tôi biết."
"Cậu có hiểu chi tiết không?"
"Tôi biết rằng anh dùng điểm yếu của họ để ép buộc và có khi lật đổ cả một công ty chỉ trong vòng một ngày."
Sehun nhìn Yoonshin một cách quả quyết và chỉnh trang lại trang phục của mình.

Anh thắt chặt cà vạt và chỉnh khuy măng sét một cách máy móc.

Yoonshin không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Sehun lúc nào trông cũng bảnh bao.
"Tìm ra điểm yếu của một tập đoàn là điều hiển nhiên.

Bên đối lập—nguyên đơn hoặc bị cáo và những người xung quanh họ, bao gồm luật sư, công tố viên của họ, và nếu cần, phó thẩm phán của phiên tòa—tôi sẽ tìm ra điểm yếu của chúng bằng bất cứ giá nào.

Tôi là một fan hâm mộ lớn của thương lượng, đàm phán, và kết quả nhanh chóng.

Thêm vào đó, tôi có kỹ năng nói dối.

Tôi vẫn chưa chạm đáy đến mức giả mạo bằng chứng, nhưng việc giả vờ không biết về bằng chứng hiện có là một thử thách và nó khá phổ biến.

Việc thực sự không biết về bằng chứng và bỏ qua nó không phải là vi phạm pháp luật."
"Ý anh là từ giờ trở đi tôi phải đi theo con đường của anh sao?"
Tay Sehun khựng lại, rồi anh thẳng thừng trả lời: "Nếu cậu là loại người có thể làm như vậy, thì tôi đã không đưa cậu đi ăn trưa trong khi tôi luôn bận rộn như thế.

Cậu sẽ tiếp tục làm những việc mà cậu đang làm, bởi vì tôi sẽ chỉ cung cấp cho cậu những gì cậu có thể xử lý.

Tất nhiên, tôi có thể đưa cho cậu những vụ mà cậu phải tuân theo chiến thuật của tôi.

Cho dù tôi là người sai khiến cậu đi chăng nữa, thì cậu cũng sẽ phải chịu trách nhiệm về hành động của mình nếu sau này bị người ngoài bắt gặp.

Tôi là cấp trên của cậu nhưng không phải là người chăm sóc riêng cho cậu.

Được rồi—cậu đã ghi nhớ tất cả những thứ đó chưa?"
"Vâng tôi hiểu rồi."
"Và đây là điều quan trọng nhất—cậu không được phép nghi ngờ những phán đoán của tôi.

Tôi sẽ không cho cậu bất kỳ cơ hội nào nữa đâu, đây là lần duy nhất.

Nếu tôi yêu cầu thì cậu cũng vẫn phải ngủ với tôi."
Yoonshin hiểu ý chính của những gì người kia muốn nói.

Có vẻ như Sehun muốn nói rằng lời nói của cộng sự là quy tắc tối thiểu phải tuân theo.


Nhưng Yoonshin đã hơi giật mình trước ví dụ mà Sehun đưa ra, cậu đã im lặng một lúc.

Chắc hẳn Sehun đã đọc được suy nghĩ của Yoonshin vì anh cáu kỉnh nói thêm, "Đừng có làm vẻ mặt đó.

Tôi không có hứng thú với nửa dưới của cậu đâu."
Cả hai trao cho nhau những cái nhìn lặng lẽ như thể đang đánh giá đối phương.

Yoonshin nói những gì cậu cảm thấy cần thiết, và cậu cũng quyết định sẽ lưu tâm đến lời cảnh báo của Sehun.

Sehun dường như ngầm biết rằng Yoonshin đang lưu tâm đến điều gì nên anh tiếp tục nói: "Điều này là vi phạm pháp luật, điều này trái với các nguyên tắc đạo đức, điều này là vi phạm tính chuyên nghiệp và đạo đức của luật sư.

Tại sao cậu phải đi xa tới vậy? Tôi không thể chịu đựng được khi mọi người nói những điều như thế.

Cậu sẽ phải đóng gói hành lý của mình nếu cậu làm thế."
"Vậy là anh ghét khi ai đó chỉ ra rằng anh đang sai."
"Không phải là tôi không thích nghe, vì tôi không có lý do gì để phải nghe những thứ như thế.

Tôi không bao giờ sai."
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."
"Chà, đây có thể là lần đầu tiên tôi sai về điều gì đó.

Ý tôi là chấp nhận cậu vào công ty ấy."
Yoonshin chỉ vào mình, hỏi có phải Sehun đang nói về anh cậu.

Sehun không trả lời, nhưng phản ứng của anh chính là câu trả lời rồi.

Chàng trai trẻ cười ngượng nghịu, khiến Sehun nhíu mày có vẻ không hài lòng.

Viễn cảnh về cuộc hành trình của hai người đàn ông đối cực này có vẻ sẽ không thể nào thuận buồm xuôi gió.

Nhưng dù tương lai có ra sao đi chăng nữa thì hôm nay cũng là ngày đánh dấu họ nhổ neo.

"Cho dù mình có xoay chiều nào đi chăng nữa thì đó cũng là mất mát của mình.

Mình có nên thực hiện một thỏa thuận mới không nhỉ?" Sehun lẩm bẩm một mình.
"Có phải anh đã thỏa thuận với luật sư Song và điều kiện là anh sẽ phải hướng dẫn tôi không? Tôi có thể hỏi điều kiện ấy là gì không?"

"Đó là điều mà tôi luôn mong muốn.

Tự do trong mọi thứ."
Yoonshin đã cố gắng tự mình tìm ra câu trả lời sau khi nghe câu trả lời quá đỗi trừu tượng của Sehun.

Một ý tưởng ngay lập tức nảy ra trong đầu cậu.

"Đó có phải là khoản chi trả cổ phần của anh không?"
Sehun không trả lời.

Điều đó chỉ củng cố thêm mối nghi ngờ của Yoonshin.

"Điều đó có nghĩa là tôi có ích, phải không? Anh thích tiền chứ?"
"Tiền là chiến lợi phẩm.

Tôi không ghét nó."
"Tôi nghe lại có vẻ như anh không hề thích nó."
"Tôi không có thời gian để tiêu vì tôi còn bận dọn dẹp mớ hỗn độn cho những kẻ khác."
Yoonshin mím môi và nhớ lại những gì Thư ký Tak đã nói về việc Sehun cảm thấy mình là kẻ yếu thế kể từ khi anh sinh ra.

Có lẽ thư ký đã nhìn thấu bản chất thật của Sehun và đánh trúng mục tiêu một cách hoàn hảo.
Yoonshin im lặng và đầu óc tràn ngập một mớ cảm giác phức tạp.

Sehun đã nói xong những gì anh ấy muốn và đứng dậy.

Anh ngoái lại nhìn Yoonshin như thể anh thấy thật ngu ngốc khi cậu không hề di chuyển.

"Nếu cậu hiểu được vấn đề rồi thì bắt đầu đi, còn cả núi tài liệu để đọc đấy."
Yoonshin nhanh chóng đứng dậy, thu dọn áo khoác và những đồ đạc khác rồi mở cửa khỏi căn phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc