NỢ TÌNH CỦA ẢNH ĐẾ

Tịch dương như máu, thời gian phảng phất như ngừng lại ngay giờ phút này, mọi người xung quanh đều bất động tại chỗ, tất cả mọi âm thanh cũng đều biến mất, đất trời mờ mịt, trống rỗng không còn sót lại chút gì.

Lần này, hắn sẽ lại quên mất người kia sao?

Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên sững sờ, người kia....là ai?

Trong đầu như bị thứ gì đó nhồi nhét đến không còn kẽ hở, hắn cái gì cũng không thể nhớ được, chỉ mơ hồ còn sót lại một ý niệm, không thể lại quên đi người kia.

Hô hấp của hắn càng lúc càng mỏng manh, dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ trong cơ thể. Nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn, chỉ có cảm giác linh hồn mình dường như sắp thoát ly khối thân thể nặng nề này, hắn dường như cũng sắp rời khỏi đây rồi.

Nhưng hắn không thể đi, nếu hắn đi, người kia sẽ không còn cách nào lưu lại nữa, hắn muốn người kia có thể bình yên, vui vẻ mà trải qua một đời này mà.

Rất thích, thật sự rất thích y.... Cho dù đã không còn nhớ được tên người kia nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến y, trong lòng sẽ dâng lên một cảm giác thỏa mãn đến kỳ lạ, đồng thời cũng dẫn theo mấy phần chua xót.

Mi mắt Diệp Minh Xuyên dần trĩu nặng, mấy thứ chen chúc cùng một chỗ trong đầu lại đột nhiên nổ tung, nhất thời khắp nơi đều đầy ngập ánh lửa, từng mảnh ký ức được ánh sáng trắng bao phủ từ miền xa xăm nào đó ùn ùn kéo về, xoay tròn bên trên ánh lửa, lại lần lượt kéo thành hàng dài xuyên qua ngọn lửa thiêu đốt.

Hắn cố gắng không để mắt mình khép lại, ngây ngốc nhìn lên bầu trời, trước mặt như có tuyết rơi, màn trời bị bao phủ bởi một màu đỏ cam xinh đẹp.

Tay phải Diệp Minh Xuyên giật giật, năm ngón tay hơi khum lại, như muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng trong tay hắn lúc này, cái gì cũng không có.

Không có tuyết, cũng không có những mảnh ký ức được bao phủ bởi ánh sáng trắng kia.

"Tiểu An...."

Hắn giật giật môi, giọng nhỏ đến gần như không người nghe thấy, không có ai đáp lại hắn.

Lẫn trong tiếng gió, không biết là ai gảy lên khúc nhạc đầy thổn thức, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng chói lòa, hắn rốt cuộc cũng nhắm mắt lại.

Nhưng ngoài ý muốn chính là trước mắt lại không phải một mảnh hắc ám, hắn như mơ hồ thấy được Tiểu An bước từng bước về phía mình, cậu vẫn là bộ dạng ngày trước, không hề thay đổi chút nào, cứ thế đi đến trước mặt hắn, cúi người, cười với hắn, sau đó vươn tay về phía hắn, nói:

"Tôi rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi."

Cậu ngừng một lát, mới lại nói tiếp, "Tôi đã tìm cậu rất lâu."

Giọng cậu chứa đầy ủy khuất, khiến Diệp Minh Xuyên đau lòng cực độ, chỉ muốn kéo người trước mặt ôm vào lòng, nhưng lúc này hắn chẳng thể làm được gì, cuối cùng chỉ đành mở miệng an ủi cậu, "Tôi biết."

Hắn yên lặng nhìn Diệp An, nói, "Vậy nên lần này đổi lại, để tôi chờ cậu đi."

- ---

Gấu trúc cùng Husky vẫn luôn theo bên người Diệp Minh Xuyên cho vàng cũng không thể ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, lúc trông thấy chiếc xe kia lao tới, chúng rõ ràng muốn xông lên đẩy Diệp Minh Xuyên ra, nhưng nháy mắt ấy, không hiểu sao chúng lại không thể động đậy, như là bị một tầng kết giới ngăn lại bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Minh Xuyên bị xe tải đụng vào vậy.

"Thôi xong rồi." Trong đầu Husky chỉ còn lại có đúng ba chữ này, lúc trưởng lão phái nó tới đây đã dặn dò, nói yêu châu của bệ hạ không ở trong người, thân thể ngài ấy bây giờ yếu ớt không khác gì người thường, phải trông coi đặc biệt cẩn thận, không thể để ngài ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.

Thế mà không ngờ cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được bệ hạ, đến cùng là thứ gì ngăn cản chúng nó, Gấu trúc cùng Husky đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Người thường có thể cảm thấy mọi việc chỉ xảy ra ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, nhưng yêu quái chúng nó lại khác, vốn dĩ chúng nó thừa sức cứu được Diệp Minh Xuyên, nhưng rõ ràng có thứ gì đó ngăn cản chúng nó, khiến chúng nó không thể hành động được.

Người phản ứng đầu tiên là Chương Vũ Thành, chỉ vài bước đã vọt tới bên cạnh Diệp Minh Xuyên, nhưng nghĩ bản thân chưa từng học qua cách sơ cứu, nên không dám động chạm gì vào người hắn. Anh ta sờ sờ túi áo mình, lại phát hiện đã bỏ quên điện thoại trong công ty rồi.

Chương Vũ Thành đỏ mắt ngẩng đầu, lớn tiếng nói với đám người dần tụ tập lại chỗ này, "Gọi xe cấp cứu....xe cấp cứu...."

Husky cùng Gấu trúc vẫn bị đóng đinh tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Minh Xuyên được người ta nâng lên xe cấp cứu, đưa đến bệnh viện.

Phải một lúc lâu sau, Gấu trúc mới phát hiện mình rốt cuộc đã có thể động, nó nâng tay, vỗ đầu Husky bên cạnh, "Mau đi tìm bệ hạ thôi."

- ---

Đường Dật hôm nay đi ngủ từ khá sớm, nếu cứ đến nửa đêm lại bị giấc mộng kia gọi tỉnh thì chẳng bằng ngủ sớm một chút, cũng coi như đỡ được phần nào.

Chỉ là giấc mơ hôm nay, hơi không giống với những ngày trước.

Vẫn là ngã tư đường ấy, vẫn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao ấy, cậu thiếu niên của y vẫn đứng bên kia đường.

Thiếu niên quay đầu, chạy về phía y.

Nhưng lần này, thiếu niên rốt cuộc đã trông thấy y, mà y cũng đã có thể chạy qua, ôm lấy thiếu niên. Khuôn mặt y theo từng bước chạy từng chút thay đổi, biến trở về bộ dạng ngày trước, bộ dạng Diệp An thời còn niên thiếu. Y ôm chặt lấy Diệp Minh Xuyên, chiếc ô tô lao vùn vụt tới đã không còn cách họ bao xa, nhưng y căn bản không hề để ý, có thể cùng thiếu niên biến mất ngay thời khắc này, chưa hẳn đã không phải là một chuyện may mắn.

Trong khoảnh khắc ôm lấy thiếu niên, Đường Dật thở ra một tiếng, y thấp hơn thiếu niên một chút, đầu vừa vặn đặt trên vai thiếu niên, giọng nghẹn ngào nói, "Rốt cuộc cũng được cùng nhau, không cần phải đi tìm cậu nữa rồi."

"Không tìm nữa." Thiếu niên vươn tay, vòng qua hông y, cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu y, "Sau này tôi sẽ luôn cùng cậu."

Đường Dật ngẩng đầu, dùng môi chạm nhẹ lên khóe môi thiếu niên, có chút ủy khuất kể ra những khó khăn, vất vả mấy năm này, "Tôi nhớ cậu lắm, tôi tìm cậu lâu thật lâu.... nhưng mãi vẫn không tìm được cậu."

"Tôi biết, tôi đều biết hết." Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt lưng y, như an ủi một đứa nhỏ đánh rơi que mứt quả vậy.

Chiếc xe kia càng lúc càng tới gần, nhưng không ai trong hai người họ nghĩ đến chuyện né tránh, giờ phút này, sống hay chết dường như đều không còn ý nghĩa gì nữa, y chỉ muốn cùng thiếu niên mình yêu mãi mãi bên nhau như vậy, như thật lâu thật lâu trước kia họ đã từng.

Giấc mơ này thật dài, dài đến y tưởng rằng mình sẽ không tỉnh lại. Nhưng lại là một giấc mơ quá đẹp, chứa hết thảy mọi mong ước của y, nếu như có thể, y tình nguyện mãi mãi ở lại trong mơ.

Y có thể từ bỏ Diệp Minh Xuyên, nhưng không bao giờ từ bỏ được Tiểu Xuyên đã cùng y lớn lên, trải qua bao nhiêu ngày tháng khó khăn, gian khổ.

"Trưởng lão, bệ hạ xảy ra chuyện rồi!" Gấu trúc cùng Husky vừa tìm được Diệp Minh Xuyên đã lập tức thông báo cho trưởng lão. Lúc này Diệp Minh Xuyên đã được đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ phụ trách sau khi kiểm tra cho hắn, vẻ mặt liền ngưng trọng, cau mày, không ngừng lắc đầu, chỉ còn kém không trực tiếp kêu mấy người ở đây trở về chuẩn bị hậu sự nữa thôi.

Diệp Minh Xuyên không có người thân, giấy tờ thông báo bệnh tình nguy kịch đều do Chương Vũ Thành ký tên. Chương Vũ Thành ngồi ngoài phòng cấp cứu, một người đàn ông như anh ta hốc mắt lại đỏ bừng, thoạt nhìn như vừa khóc xong một trận vậy.

"Sao thế?" Trưởng lão mới hỏi một câu đã cảm giác được sự tình không ổn, vội vàng nói, "Thôi, không cần nói nữa, ta lập tức qua đó."

"Bệ hạ xảy ra chuyện rồi, ta phải qua xem thế nào." Trưởng lão nói với Tiêu Phù một câu, sau đó ngón tay giữa không trung vẽ hai đường, một cánh cổng tỏa ánh sáng trắng nháy mắt xuất hiện trước mặt y.

Tiêu Phù kéo trưởng lão lại, trưởng lão quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

"Ngươi ở lại đây trông Đường Dật đi, để ta qua xem bệ hạ." Hắn xoa đầu trưởng lão, "Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để ta lo lắng đấy."

Trưởng lão nhăn nhíu mặt mày một hồi, ghét bỏ lườm Tiêu Phù, nhưng cũng không kì kèo, chỉ nói với hắn, "Ngươi mau đi đi."

"Uh, đừng lo." Tiêu Phù giống như nhìn thấu được quan tâm giấu bên dưới vẻ mặt ngạo kiều của trưởng lão, cười cười vuốt sợi tóc ngố trên đầu y. Trưởng lão vung tay, đánh bốp một cái lên cánh tay Tiêu Phù, "Đi mau."

"Đây, phải chăm sóc tốt cho mình đấy nhé." Nói xong, Tiêu Phù bước qua cánh cổng kia.

Tiêu Phù vừa đi, trưởng lão lập tức biến về nguyên hình, giờ cũng đã tối rồi, mà trong nhà Đường Dật còn chưa bật ngọn đèn nào. Trưởng lão lộn ngược bám dưới mái hiên, xuyên qua cửa sổ nhìn vào nhà Đường Dật. Bây giờ Đường Dật còn đang ngủ, sắc mặt y không quá tốt, nhưng hô hấp coi như vững vàng.

Đường Dật có thể sống được hoàn toàn là nhờ vào nửa viên yêu châu của Diệp Minh Xuyên. Bây giờ Diệp Minh Xuyên xảy ra chuyện, Đường Dật cũng không biết sẽ thế nào nữa.

Thấy y vẫn còn hô hấp, trưởng lão mới hơi yên lòng một chút, ít nhất như vậy cũng chứng minh Diệp Minh Xuyên bên kia còn chưa hoàn toàn hết hy vọng.

Mà bên kia, Tiêu Phù vừa đến bệnh viện liền đi thẳng đến ngoài phòng cấp cứu. Nhóc gấu trúc cùng Husky đang ẩn thân đứng sát tường, Tiêu Phù vội vàng đi qua, hỏi chúng, "Rốt cuộc là làm sao?"

"Chúng ta cũng không rõ." Mở miệng là nhóc gấu trúc, "Lúc chiếc xe kia lao đến, chúng ta vốn định kéo bệ hạ ra, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy, giống như bị cái gì ngăn lại vậy."

Tiêu Phù gật đầu, không nói gì nữa.

Đây có lẽ chính là ý trời, nếu Diệp Minh Xuyên có thể chống đỡ qua cửa ải này, hắn với Đường Dật sẽ cơ hội xoay chuyển.

Còn nếu không chống đỡ được.... thì âu cũng là ý trời.

Tấm biển trước cửa phòng vẫn hiện "Đang cấp cứu". Tiêu Phù hơi hơi cau mày, lại hướng hai tiểu yêu hỏi, "Bắt được chủ xe gây chuyện chưa?"

"Bắt được, bắt được rồi." Husky gật đầu lia lịa, "Cái tên đó cũng chẳng biết bị sao nữa, đụng vào người ta rồi muốn bỏ đi, lại không ngờ xe đột nhiên trục trặc, hắn muốn bỏ xe chạy trốn, bị chúng ta kịp thời bắt được."

Tiêu Phù gật đầu, "Cứ để bệ hạ tỉnh lại xử lý."

Nếu như không tỉnh lại được thì sao? Gấu trúc cùng Husky đều có chung nghi vấn như vậy, chẳng qua lời này cũng chỉ dám giấu trong lòng thôi, ai cũng không dám hỏi ra miệng.

Tiêu Phù nhìn vào trong phòng cấp cứu, cũng không biết hắn thấy gì mà một hồi lâu sau lại nói, "Cứ chờ mà xem, bệ hạ nhất định có thể tỉnh lại."

Đoạn video Diệp Minh Xuyên bị xe đụng phải chẳng biết bị ai đăng lên mạng, nhất thời mặc kệ có phải là fan của Diệp Minh Xuyên hay không, trông thấy video này đều lắp bắp kinh hãi, ai cũng không thể ngờ Diệp Minh Xuyên đang êm đẹp lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa nhìn từ video, đối phương rõ ràng là nhằm vào Diệp Minh Xuyên mà đến.

Chủ đề # Diệp Minh Xuyên gặp tai nạn giao thông # không bao lâu sau đã vươn lên top 1 trên bảng hotsearch, rất nhiều người đều đang cầu nguyện cho hắn, nhưng trong đó cũng không thiếu mấy nhà truyền thông không có lương tâm thừa nước đục thả câu.

# Diệp Minh Xuyên sinh tử chưa rõ #

# Diệp Minh Xuyên đã được xác nhận tử vong #

# Kẻ thù của Diệp Minh Xuyên #

# Thân phận thật sự của Diệp Minh Xuyên #

......

Đủ loại đề tài liên quan đến Diệp Minh Xuyên được đẩy lên, dân mạng cũng không ngừng để lại bình luận.

Gió thổi đến núi Ngô: "Cầu phúc cho nam thần."

Conan số 18: "Ôi đệt! Đây rõ ràng là mưu sát! Mưu sát mà! Hy vọng cảnh sát có thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục!"

Bạch Thủy tăng trên Bạch Thủy Sơn: "Cầu phúc cho nam thần, hy vọng nam thần bình an vượt qua kiếp nạn."

Chúc anh bình an: "Huhuhuh ông xã, anh nhất định phải bình an nhé! Sau này em sẽ không ra ngoài thả thính lung tung nữa, nhất định sẽ chăm chỉ học tập, anh phải tiếp tục yêu em đó! TT___TT "

Bánh gato: " @ Bạch tuộc nhà Diệp ca, có thể đứng ra tiết lộ một chút Diệp Minh Xuyên bây giờ thế nào không? Còn sống hay đã chết?"

Chân giò kho tương: "Không phải lại tạo tin hot đấy chứ? Chẳng phải gần đây anh ta chuẩn bị quay "Luồng gió ấm" à?"

Phân hóa học bốc hơi: " @ Chân giò kho tương, có bệnh à! Không xem video phỏng! Sao không đi xem thử đi!"

....

Cấp cứu gần mười tiếng đồng hồ, Diệp Minh Xuyên vẫn chưa thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, lúc bác sĩ bước ra, Chương Vũ Thành vội vàng đứng dậy chạy lại gần. Anh ta đã một đêm không ngủ, trong mắt phiếm tơ máu, hỏi, "Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ lắc đầu, nói, "Chỉ có thể trông chờ vào ý chí của bệnh nhân thôi."

Cơ thể Chương Vũ Thành lung lay hai cái, sau đó theo y tá đi nộp tiền viện phí.

Diệp Minh Xuyên vẫn còn đang hôn mê, hắn rốt cuộc đã nhớ ra được những ký ức thật lâu trước kia.

Lâu đến Tiểu An của hắn đã không còn muốn đợi hắn nữa rồi.

Buổi tối hôm ấy, Tiểu An đứng dưới đèn đường, cười nói với mình, "Ở nhà đợi tôi về nhé."

Nhưng suốt sáu mươi năm sau đó, hắn chưa từng quay trở lại nhà bọn họ, mà Tiểu An của hắn, cũng đi tìm hắn suốt sáu mươi năm.

Sáu mươi năm đó.... Y làm sao có thể vượt qua được chứ?

Tiểu An....

Tiêu Phù thấy khóe mắt Diệp Minh Xuyên có nước mắt chảy ra, đại khái đoán được Diệp Minh Xuyên đang nghĩ đến cái gì. Có thể nhớ ra được Diệp An là tốt rồi, muốn khôi phục ký ức chính là phải trải qua quá trình niết bàn trùng sinh như vậy, chẳng qua trong quá trình này, chỉ cần hơi chút sai sót thôi, mạng của Diệp Minh Xuyên cũng không thể giữ được nữa, nhưng nếu lần này vượt qua được thì yêu lực của hắn sẽ tăng mạnh, với hắn mà nói cũng là chuyện tốt.

Lúc Diệp Minh Xuyên tỉnh lại thì đã là năm ngày sau, hắn mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh, người giúp việc Chương Vũ Thành tìm cho hắn vừa mới ra ngoài mua cơm, trong phòng dường như không có một ai. Hắn vươn tay, muốn tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt ra.

Lại đột nhiên nghe được giọng Tiêu Phù vang lên bên cạnh, "Ngài muốn làm gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc