NỢ TÌNH CỦA ẢNH ĐẾ

Kỳ thực lúc này chỉ cần Tiêu Đằng hơi bình tĩnh một chút, nhìn thử biểu cảm trên mặt hai người phụ trách của Thừa Vận kia là có thể hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng mà từ khi hắn ta bị truyền ra vụ chơi 4p, chỉ cần gặp Diệp Minh Xuyên, hắn ta sẽ rất khó giữ được vẻ lãnh tĩnh, lại thêm trước đó hắn ta đã tìm người điều tra Diệp Minh Xuyên, sớm nhận định Diệp Minh Xuyên chắc chắn là thằng nhóc xuất thân từ miền núi nào đó.

Tiêu Đằng khinh thường Diệp Minh Xuyên, cũng càng khinh thường Đường Dật vẫn luôn quấn lấy hắn, thế nên lại càng không thèm khách khí.

Diệp Minh Xuyên ngược lại chẳng phản ứng gì với hắn ta, chỉ trừ lúc mới vào cửa nhìn hắn ta một cái, còn đâu ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Đường Dật.

Bởi vậy, Tiêu Đằng lại càng cảm thấy Diệp Minh Xuyên có vấn đề, thời điểm này không ngoan ngoãn ở bên cạnh kim chủ, lại còn dẫn theo một tình nhân khác của kim chủ đến giễu võ giương oai trước mặt hắn ta, chẳng trách gần đây quan hệ của Diệp Minh Xuyên với Đường Dật lại đột nhiên tốt lên, hai tình nhân của mình lại có thể ở chung với nhau hòa thuận như vậy, cái vị thiếu gia kia thủ đoạn quả thật cũng không tầm thường.

Thực ra suy nghĩ của Tiêu Đằng đại khái cũng không sai, chỉ có điều Diệp Minh Xuyên nào cần lấy người khác làm chỗ dựa chứ, hắn chỉ cần vung đuôi lên một cái, là có thể đập chết thứ đồ nhãi nhép kia rồi.

Trong đầu Tiêu Đằng đủ loại suy nghĩ lướt qua, nhưng trên thực tế bất quá chỉ mới qua vài giây ngắn ngủi, hắn ta thậm chí còn nghĩ đợi lát nữa vị thiếu gia kia tới đây, phải nhắc nhở vị thiếu gia kia vài câu mới được, loại người như tình nhân này chỉ là đồ chơi thôi, không thể quá mức nuông chiều được.

Nhưng mà hắn làm sao cũng không ngờ, Diệp Minh Xuyên lại chính là vị thiếu gia trong miệng hai người phụ trách của Thừa Vận.

Đợi đến khi Đường Dật và Diệp Minh Xuyên đi vào phòng, Tiêu Đằng trơ mắt nhìn hai người phụ trách của Thừa Vận cung kính khom lưng cúi chào Diệp Minh Xuyên, mở miệng hô, "Thiếu gia."

Đường Dật cũng hơi hơi lắp bắp kinh hãi, y quay đầu nhìn lướt qua Diệp Minh Xuyên, Diệp Minh Xuyên cũng đang cúi đầu nhìn y, bàn tay nắm tay Đường Dật thoáng dùng lực, Đường Dật lại không nói gì, quay đầu đi, dẫu sao y cũng từng nghe đám tiểu yêu quái ở Yêu giới gọi Diệp Minh Xuyên là bệ hạ, bây giờ gọi hắn một tiếng "thiếu gia", cũng không phải là cái gì khó chấp nhận.

Đường Dật chấp nhận rất thoải mái, nhưng mà Tiêu Đằng lại không giống như vậy, hắn ta cảm thấy trước mắt mình bỗng dưng tối đen, tưởng mình xuất hiện ảo giác, đầu óc đều muốn nổ tung, hận không thể kêu hai người phụ trách kia lập tức gọi thêm một lần ngay trước mặt mình.

"Hắn ta, hắn ta......" Hồi lâu sau, Tiêu Đằng mới lên tiếng, lại chỉ có chỉ vào Diệp Minh Xuyên, gọi "hắn ta" một lúc lâu cũng không nói ra được lời nào khác.

Một người phụ trách quay đầu giới thiệu với Tiêu Đằng, "Tiêu tổng, đây là thiếu gia của chúng tôi."

Tiêu Đằng ngồi yên ở chỗ mình, đóng chặt môi, nhìn Diệp Minh Xuyên, một chữ cũng không thoát ra khỏi miệng, ngọn lửa trong mắt như muốn lan ra bên ngoài.

Một con hát hắn ta chẳng xem trọng, bây giờ lại trở thành cọng rơm duy nhất nguyện ý cứu hắn ta một mạng, chênh lệch tới mức này khiến hắn ta trong phút chốc quả thật không thể tiếp thu được.

Chẳng qua lúc này, Tiêu Đằng cũng không trông chờ Diệp Minh Xuyên có thể thật sự giúp đỡ mình, hai người bọn họ đã đến tình cảnh không chết không ngừng rồi, trừ phi Diệp Minh Xuyên là thánh mẫu chuyển thế, thì lúc này mới có thể vứt bỏ hận thù, hiềm khích để giúp đỡ hắn ta thôi.

Như vậy thì đầu óc Diệp Minh Xuyên phải hổng đến thế nào chứ!

Đầu óc Diệp Minh Xuyên có hổng hay không tạm thời chưa phán định được, hắn dẫn Đường Dật tiến vào trong phòng, sắp xếp cho Đường Dật ngồi xuống ghế chủ tọa, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, Diệp Minh Xuyên mở miệng nói với hai người phụ trách, "Không cần nhiều quy củ như vậy, ngồi xuống cả đi."

Diệp Minh Xuyên tuy biết ngày hôm nay tới đây là phải ký một hợp đồng gì đó, nhưng không ngờ người đến lại là Tiêu Đằng, hắn bỗng nhiên nhớ tới hôm qua, lúc cấp dưới gọi điện thoại cho mình, nói chuyện cứ luôn ấp úng, còn nói cái gì mà kêu hắn chuẩn bị chút tinh thần, Diệp Minh Xuyên còn tưởng là một nhân vật lớn nào mà bọn họ không ứng phó nổi, bây giờ hắn xem như đã hiểu, đám thuộc hạ này của hắn, thật đúng là một lời khó nói hết mà.

Nếu bây giờ đã đến rồi, thì vẫn phải tiếp tục giả bộ thôi, Diệp Minh Xuyên thản nhiên mở miệng, nói, "Hợp đồng của Tiêu tổng tôi đã xem rồi, nhưng mà thoạt nhìn thành ý của Đình Vũ chưa đủ lắm thì phải." Trời biết trong mười ba năm hắn nhập thế này, trừ đóng phim và mở phòng làm việc phải đích thân ký hợp đồng ra, hắn căn bản chưa từng đọc qua bất kỳ một hợp đồng nào khác.

Tài sản tích cóp qua các đời Yêu vương hắn chưa từng tự xử lý bao giờ, thế nên chuyện chèn ép Tiêu Đằng này hắn cũng chỉ trực tiếp dặn người đi làm thôi, nguyên bản không tính tự mình ra tay, bây giờ lại bị đám thuộc hạ lừa ra đây thế này, lần này Tiêu Đằng phỏng chừng phải chịu kích thích không nhỏ.

Tiêu Đằng sau khi biết Diệp Minh Xuyên chính là ông chủ sau màn của Thừa Vận, thì không tính ký kết hợp đồng gì với bọn họ nữa, hắn ta trừng Diệp Minh Xuyên, rốt cuộc có thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, hắn ta dùng giọng ngoan độc hỏi, "Những chuyện trước đó đều do mày làm?"

"Tiêu tổng đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu cho lắm." Biểu hiện của Diệp Minh Xuyên cực kỳ bình tĩnh, thoạt nhìn cứ như là thật sự không biết gì vậy, nói xong hắn cúi đầu, cầm đũa lên gắp một miếng cá bỏ vào trong bát Đường Dật, "Cá ngừ Cali ở đây không tồi đâu, nếm thử xem."

Đường Dật ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó lại cúi đầu, yên lặng gắp miếng cá ngừ Cali Diệp Minh Xuyên gắp cho mình lên, chậm rãi nhấm nuốt.

"Còn có món này cũng ngon lắm này, món này cũng......" Diệp Minh Xuyên dường như hoàn toàn quên trong phòng này còn có những người khác, chỉ toàn tâm toàn ý chiếu cố Đường Dật.

Hai cấp dưới thấy một màn như vậy nội tâm cũng có chút không chịu nổi, hôm nay bọn họ đến đây vốn dĩ là để đùa giỡn Tiêu Đằng một phen, thuận tiện giúp bệ hạ ra oai phủ đầu với Tiêu Đằng, chứ có phải là để làm bóng đèn, ăn cơm chó đâu.

Cấp dưới gắp miếng đậu trong bát canh cá lên, trộm liếc nhìn hai người đang sến sến sẩm sẩm phía đối diện, thực ra nói vậy cũng không đúng cho lắm, dù sao cũng đều là Diệp Minh Xuyên đơn phương hiến ân cần mà, lại cúi đầu nhìn bát cơm trắng trước mặt mình, ăn mà vị như nhai sáp vậy.

Đương nhiên người không tự nhiên nhất ở đây phải là Tiêu Đằng, hắn ta vốn là công tử nhà giàu cao cao tại thượng, hôm nay ở đây lại phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của những người này, đám người này thì tính là gì chứ!

Hắn ta rầm một tiếng đứng dậy, ghế dựa sau lưng vì động tác của hắn ta mà tạo ra tiếng động rất lớn, vẻ mặt hắn ta không thay đổi, nói: "Tôi đoán Diệp tiên sinh chắc hẳn cũng không có ý định ký hợp đồng với Đình Vũ đâu, cáo từ!"

Diệp Minh Xuyên không phản ứng lại Tiêu Đằng, hôm nay hắn tới đây vốn dĩ cũng không phải vì Tiêu Đằng. Với hắn mà nói, Tiêu Đằng chẳng qua chỉ là một tên hề đang nhảy nhót mà thôi, muốn bóp chết hắn ta chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ, nhưng hắn lại không muốn để Tiêu Đằng chết quá thoải mái, tốt nhất trước khi chết, để cho hắn ta trải nghiệm một phen những thống khổ của nhân gian.

Tiêu Đằng này, sinh ra trong gia đình giàu có, một đường thuận lợi, chưa từng nếm trải qua khó khăn, vất vả gì, nhưng bây giờ hắn lại đẩy Tiêu Đằng vào trong giông bão, để hắn ta ngã xuống bùn lầy, không thể bò lên được nữa.

Tiêu Đằng cho rằng sau khi mình nói ra câu này, chí ít cũng sẽ có một người mở miệng khách khí đôi câu với mình, nhưng một lời cũng không có, tâm tư mọi người đều đặt ở đồ ăn trước mặt, không một ai ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái.

Tiêu Đằng lập tức cảm thấy mình phải chịu nhục nhã cực lớn, hắn ta chưa bao giờ bị người phớt lờ triệt để như vậy, hơn nữa phớt lờ hắn ta còn là những người trước kia hắn ta cực kỳ khinh thường nữa, tâm tình hắn ta càng thêm khó chịu, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Sau khi Tiêu Đằng bỏ đi, Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu nói với hai cấp dưới, "Kêu mấy người đặt chỗ ở đây, mấy người thì hay rồi, còn dẫn người như vậy đến đây nữa."

"Chúng tôi có báo trước với ngài là cần ký hợp đồng rồi mà." Cấp dưới ủy khuất mở miệng oán giận.

"Phải không?" Diệp Minh Xuyên hừ nhẹ một tiếng, không nghe ra là vui hay giận.

Hai cấp dưới lại như nghe ra được ý gì khác ẩn trong lời này, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, cười đáp, "Đây đây đây, chúng tôi đi liền đây, không quấy rầy thiếu gia và thiếu phu nhân nữa."

Đường Dật ngẩng phắt đầu dậy, đã thấy hai cấp dưới nhe răng cười hì hì với mình, như thể không hề cảm thấy xưng hô của mình có chút xíu vấn đề gì.

Y lại quay đầu nhìn Diệp Minh Xuyên ngồi bên cạnh, thấy hắn nghe xong cũng bật cười ngây ngô, thoạt nhìn còn rất thỏa mãn.

Đường Dật giật giật môi, lại không mở miệng nói gì.

- ---

"Mau điều tra cho tôi Diệp Minh Xuyên đến cùng là loại người nào!" Tiêu Đằng vừa đến công ty đã lập tức tìm người muốn một lần nữa điều tra Diệp Minh Xuyên.

"Tiêu tổng, trước kia chúng ta đã từng điều tra rồi mà!"

"Điều tra lại một lần nữa cho tôi! Còn cả cái công ty Thừa Vận gì gì kia nữa! Điều tra hết đi xem đến cùng là làm cái gì! Sau lưng có người nào!" Tiêu Đằng nói xong liền cúp máy, cái đám phế vật này, kêu bọn họ điều tra có mấy thứ như vậy thôi cũng không điều tra nên hồn, hắn ta càng nghĩ càng tức giận, vung tay hất văng một món đồ sứ trên bàn xuống đất.

Tiêu Đằng bị Diệp Minh Xuyên kích thích đã có chút mất lý trí, mà con người vào lúc mất lý trí thường sẽ làm ra những quyết định khiến chính mình phải hối hận, Đình Vũ lúc này mắt thường cũng thấy đã không còn chống đỡ được nữa rồi, thế nhưng Tiêu Đằng vẫn còn đang giãy chết, hắn ta nhớ đến mấy ông chủ trước kia muốn cùng mình hợp tác nhưng hắn ta vẫn luôn khinh thường, trong công ty của hắn ta có nhiều minh tinh đang hot như vậy, tùy tiện lấy ra mấy người, cũng có thể kéo được vài kim chủ đi.

Đúng lúc này, Diệp An lại gọi điện thoại cho Tiêu Đằng.

Tiêu Đằng không dám kể chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Diệp An, Diệp An vẫn luôn thích Diệp Minh Xuyên, nếu như biết được thân phận của Diệp Minh Xuyên, liệu cô ấy có vứt bỏ hắn ta để chạy vào lòng Diệp Minh Xuyên không.

Vì thế, lúc đối mặt với Diệp An, Tiêu Đằng nháy mắt trở nên cẩn thận, sợi dây lý trí cũng dần trở lại trong đầu.

"Anh làm sao thế?" Diệp An ở đầu kia điện thoại hỏi hắn ta.

"Không có việc gì." Nói xong, Tiêu Đằng cũng cảm thấy lời này của mình quá giả tạo, liền bổ sung một câu, "Anh nhìn thấy Diệp Minh Xuyên ở cùng một chỗ với Đường Dật."

"À." Đầu kia điện thoại Diệp An ngừng một lát, sau đó lại vờ như không có việc gì, nói, "Em biết mà, không phải lúc trước anh đã từng nói rồi à?"

Diệp An vẫn chưa thể quên Diệp Minh Xuyên, nhưng mà bây giờ cô ta đã là bạn gái của Tiêu Đằng rồi, ở trước mặt hắn ta dẫu sao vẫn phải chú ý một chút, mấy công tử nhà giàu này lòng tự trọng thường rất cao, trước kia lúc chưa đáp ứng Tiêu Đằng, cô ta còn có thể mập mờ không rõ giữa hai người, nhưng mà hiện tại, cho dù còn nhớ Diệp Minh Xuyên đi nữa, cô ta cũng không thể thể hiện ra trước mặt Tiêu Đằng được.

Có điều, cô ta vẫn cảm thấy Diệp Minh Xuyên không nên cùng một chỗ với Đường Dật mới phải, sao cô ta lại thua dưới tay Đường Dật được chứ? Cô ta đến cùng kém Đường Dật ở chỗ nào? Chẳng lẽ đơn giản chỉ là vì y là đàn ông hay sao?

Diệp An càng nghĩ càng không cam lòng, Đường Dật nếu vẫn còn ở trong giới giải trí, cô ta sẽ có biện pháp khiến cho y phải mất mặt, nhưng mà bây giờ đã rất lâu rồi không còn nghe được tin tức của y trong giới nữa, từ ngày Đường Dật rời khỏi giới giải trí, đã lâu như vậy cô ta vẫn chưa từng nghe đến cái tên này, hôm nay không ngờ lại nghe được từ trong miệng Tiêu Đằng.

Cô ta có thể làm gì được chứ? Cô ta ghen tị muốn phát điên, nhưng cái gì cũng không thể làm được

Bình luận

Truyện đang đọc