NƠI ANH LÀ CHỐN EM VỀ

Editor: Quỳnh Cửu

Lâm Thẩm được Phương Mạc Hoài đút lót xong, sảng khoái kí hợp đồng với đoàn, đòi đi thăm Mục Căng mà Phương Mạc Hoài nhờ cô ấy chiếu cố.

"Bé đáng yêu, qua đây nào." Cô ấy vẫy vẫy cô.

Mục Căng đang xem kịch bản, nghe giọng cô ấy thì ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chung quanh một hồi, hình như...có ai đâu.

"Đứng nhìn nữa, gọi em đấy." Lâm Thẩm cười.

Mục Căng đặt kịch bản xuống, đi tới, cung kính chào, "Tiền bối."

"Tiền bối gì?" Lâm Thẩm kéo tay cô, "Gọi chị Thẩm thôi."

"Chị Thẩm." Mục Căng ngoan ngoãn gọi.

"Ài, chị hỏi này." Hình tượng của Lâm Thẩm là theo kiểu cao quý lạnh lùng xinh đẹp, chị đại đạp sóng cưỡi gió cơ, nhưng mà cái ánh mắt bà tám như này...hơi bị sụp đổ hình tượng nhẹ!

"Em với Phương Mạc Hoài...là quan hệ gì vậy?"

Mục Căng xấu hổ cười, "...Bọn em, không có quan hệ gì cả."

"Úi chà, được, thằng nhóc đấy cuối cùng cũng có ngày đổ dưới gấu quần phụ nữ." Mặt Lâm Thẩm có vẻ như hả hê lắm, vừa lắc đầu dí dỏm vừa rút bình rượu ra rót vào chén.

"Mát ruột thực sự!"

Mục Căng, "..."

"Em ngồi đi." Cô ấy chỉ chỉ ghế.

"Này, bé dễ thương, làm một li không?" Cô ấy chỉ chai rượu của mình.

Mục Căng chưa kịp lắc đầu đã nghe thấy thanh âm, "Không được cho cô ấy uống rượu."

Phương Mạc Hoài vừa đi nói mấy câu với đạo diễn về, liền thấy người nào đó chuẩn bị dạy hư vợ anh mất rồi.

"Chị Thẩm, tửu lượng em không cao, em không uống đâu, lát còn phải diễn nữa." Mục Căng cười.

"Không vui gì cả." Lâm Thẩm trừng mắt lườm Phương Mạc Hoài.

"Bé đáng yêu, chị nói em nè, yêu đương ấy, tránh xa cái kiểu đàn ông không có tình thú này ra, chán chết đấy!" Cô nàng khuyên rất thật lòng.

Mục Căng cười, "Đúng vậy, em biết mà..."

Phương Mạc Hoài, "..."

Không thể nhịn nổi nữa rồi, phải kéo Lâm Thẩm vào sổ đen, để cô nàng cách xa Mục Căng 10m thôi!

Anh kéo tay Mục Căng, bắt cô đứng lên, "Tình thú của bọn tôi mà để cô thấy nữa thì thực sự đcm!"

Đây là đi với phật mặc áo cà sa mà đi với ma thì mặc áo giấy đấy phỏng?

Phương Mạc Hoài chưa từng nói tục công khai bao giở, lần này thực sự bị Lâm Thẩm ép phải nói, vì cô nàng mà cứ thế nữa thì cô vợ sắp đến mép nhà anh cũng bị cô nàng lừa chạy mất thôi.

"Chị Thẩm, em đi trước nhé." Mục Căng bị Phương Mạc Hoài lôi cổ đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt với cô ấy.

Lâm Thẩm giơ li rượu về phía cô.

Con bé này đáng yêu thực sự, cô thích!

"Anh làm cái gì đấy?!" Mục Căng giằng tay anh ra.

"Sao? Thấy vợ anh sắp bị cô ấy lừa chạy mất tiêu rồi, anh lại còn phải tươi cười hớn hở chào mừng nữa cơ à?" Phương Mạc Hoài lườm cô một cái.

"Anh..." Mục Căng nghẹn.

"Mục Căng!" Đạo diễn gọi to, "Đến cảnh quay của cô rồi!"

Vừa lúc cho Mục Căng đường lui, cô trừng Phương Mạc Hoài một cái, xách váy chạy qua chỗ quay.

Lúc đầu Lâm Thẩm tưởng Mục Căng thuộc diện bình hoa đáng yêu thôi, diễn xuất không có ưu thế lắm, thế nhưng biểu hiện của Mục Căng đã làm cho cô ấy kinh diễm thực sự.

Đây là lần đầu tiên Mục Căng đi đóng phim, thế mà có thể diễn được thế này là thiên phú lắm rồi.

Lâm Thẩm nhắm cô rồi, muốn bế cô về công ty của cô ấy.

"Bé đáng yêu, bây giờ em ở công ty nào?" Sau khi quay xong, Lâm Thẩm ngồi cạnh Mục Căng hỏi thăm.

"Công ty của Phương Mạc Hoài ạ." Mục Căng uống một hớp, trả lời.

"Ký mấy năm thế?"

"Năm năm ạ."

"Sau khi hết hợp đồng, em có thể..." Lâm Thẩm cười gật đầu, không lâu lắm, đợi cô hết hợp đồng cũng chưa tới 30 nữa, vẫn chói lọi lắm.

"Không thể!" Phương Mạc Hoài lại xuất hiện lần nữa.

Anh chỉ đi lấy cho vợ anh tí nước thôi, vừa về là lại thấy Lâm Thẩm xỉa góc nhà anh rồi.

"Tôi bảo này, cô đứng có lăm le cô ấy nữa có được không hả?" Phương Mạc Hoài oán hận nghiến răng kèn kẹt.

Hai người lại bắt đầu võ mồm, Mục Căng cười lùi ra sau, xem kịch bản.

Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã tới tháng một mất rồi, đầu tháng giêng Mục căng chính thức chia tay đoàn phim, bộ phim đầu tay cũng gọi là thành công viên mãn.

Người trong đoàn coi như cũng thân thiết với Mục Căng, Mục Căng cũng luyến tiếc họ mãi.

Cô quay trong đoàn lâu như thế, hồi đầu Phương Mạc Hoài còn lẽo đẽo theo cô tới studio mỗi ngày.

Thế nhưng sau này Mục Căng quen với đoàn rồi, lại còn có quan hệ tốt với Lâm Thẩm nữa, trợ lý cũng đủ nhiều nên anh cũng dần dần không đi cùng cô nữa, dù sao anh cũng chẳng phải người rảnh rỗi gì cho cam, phải đi làm nữa chứ đúng không?

Chỉ có điều mỗi tối Mục Căng về nhà, Phương Mạc Hoài kiểu gì cũng có mặt rồi.

Cuộc sống của hai người rất bình thản, Phương Mạc Hoài cũng không vội vàng ép gì cô.

Bên phía bố mẹ nuôi của Mục Căng cũng ổn, không gọi điện đòi tiền cô nữa, vì cô đúng hạn là gửi qua, ngày thường cô cũng không dám gọi điện thoại cho Mục Lâm, sợ chúng lên cơn điên lại cướp di động của cậu mất.

Trong lúc quay phim, cô chỉ gọi cho cậu đúng một lần, mập mờ hỏi thăm tình hình một tí.

Việc thu thập bằng chứng rất phiền phức, người của thôn tương đối đoàn kết, nếu bị phát hiện ra thì phải ảnh hưởng đến tính mạng.

Thế nên cứ từ từ mà làm, nhưng cũng chẳng chậm lắm.

Chí ít thì đến giờ cũng có kha khá rồi, không tính là nhiều cũng chẳng đủ trí mạng, phải đợi thêm một thời gian nữa.

Trước đây lúc còn ở thôn, Mục Căng với Mục Lâm chưa bao giờ đón Tết Âm lịch cả.

Vì cứ đến Tết thì sẽ có đồ ăn ngon, được chơi bời các kiểu, mà Lý Đạt Lý Phương thì lại không muốn để Mục Căng Mục Lâm ăn uống gì lãng phí ra, thế nên cứ đến Tết chỉ đơn giản là không cho họ vào nhà mà thôi.

Nhiều năm liền hai người sống nương tựa vào nhau như thế, Tết đến có nghĩa là họ lại bị bỏ đói hai ngày rồi, mỗi lần gần đến ngày là trước mấy hôm, cô lại phải tiết kiệm một phần từ bữa cơm ít ỏi hằng ngày để cho Mục Lâm có cái ăn.

Đấy là những tháng ngày khổ sở nhất.

Sau này Mục Căng lên đại học, không có tiền, đến Tết cũng chẳng có chỗ để đi, vì Tết đến mọi người đều về nhà hết, cửa hàng thì không mở, chỉ có mình cô ngồi dưới đèn đường, nhìn đèn giăng kết hoa ở ngoài kia, cảm giác như chẳng liên quan gì tới cô cả.

Sau này đi Mỹ thì chẳng ăn tết bao giờ, vì họ có Tết Âm lịch quái đâu.

Cứ như thế, hơn 20 năm liền, trước khi bị bán như nào thì cô đã quên rồi, còn sau khi bị bán, chẳng bao giờ tồn tại định nghĩa về Tết cả.

Thậm chí Tết còn đại diện cho ác mộng, vì nó có nghĩa là cô với Mục Lâm lại phải chịu đói rồi, nghĩa là kí túc không được ở nữa rồi, cô lại phải đi thuê tầng hầm ở bên ngoài.

Sau khi đóng máy ở đàon xong chỉ có quanh quẩn ở nhà, chưa nổi tiếng nên Mục Căng cũng chẳng có việc gì làm, bên ngoài trời lạnh, Phương Mạc Hoài cũng không muốn để cô đi làm giữa trời lạnh như thế, nhỡ đâu bị bệnh rồi lại không hay.

Phương Mạc Hoài vẫn đi làm như thường ngày, mùng 5 tháng 2 là Tết, công ty cho nghỉ trước một tuần, Phương Mạc Hoài cũng được nghỉ, quay về nhà của bọn anh.

"Mục Mục, anh về rồi này." Anh mở toang cửa, thay giày, thuận mồm thông báo cho Mục Căng đam mải mê đọc sách trên sofa.

Mục Căng bị anh quây rầy, ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Ừ."

Sau đấy tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Phương Mạc Hoài thay giày xong, đặt cặp lên trên tủ giày, treo áo khoác, ngồi xuống cạnh cô, khoác tay lên salon, dựa người vào người cô.

"Lạnh nhạt thế?"

Mục Căng không ngẩng đầu, "Trong tủ lạnh có cơm thừa lúc trưa đấy, anh tự hâm nóng lại mà ăn."

Phương Mạc Hoài, "..."

"Không nấu hả?"

"Bãi công à?"

Mục Căng bị làm phiền không đọc sách nổi, cô nhìn anh, lia lia quyển sách, "Học tập tốt, mỗi ngày tiến lên."

Phương Mạc Hoài gật đầu, nhận mệnh đứng dậy đi vào phòng bếp, đồ ăn thừa lúc trưa vẫn còn không ít, thế nên anh làm một nồi, bưng ra ngoài.

"Em đã ăn chưa?" Anh hỏi.

"Chưa." Mục Căng lắc đầu.

"Thế qua đấy ăn luôn." Phương Mạc Hoài gõ gõ bàn.

"Không ăn."

Phương Mạc Hoài "chậc" một cái, đi qua giật sách cô, bế cô lên, "Nói nhẹ không nghe, cứ bắt anh phải dùng biện pháp mạnh cơ."

Nói xong đặt cô lên ghế, "Ăn cơm cho ngon đê."

"Không là anh vứt luôn sách bảo bối nhà em đi luôn đấy!" Anh trừng mắt, thấy cô định đi mất.

Mục Căng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn bưng bát mà ăn.

"Mục Mục, năm nay em định đón Tết như thế nào?" Phương Mạc Hoài hỏi.

"Cứ thế nào thì thế nấy thôi." Mục Căng nhai thêm miếng cơm.

"Có về nhà không?" Phương Mạc Hoài hỏi.

"Tôi không có nhà." Cô lắc đầu.

"Thế nên Tết chỉ có mình em thôi?" Phương Mạc Hoài lại hỏi.

"Bố mẹ em đâu?" Tuy là bố mẹ cô hình như không đối xử tốt với cô lắm, nhưng Tết nhất thì vẫn phải về với nhau chứ?

Động tác tay của Mục Căng hơi cứng lại, không trả lời.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi?" Mục Căng chưa bao giờ kể về chuyện nhà với anh cả.

Mục Căng nhìn anh, lắc đầu, không muốn nói, cũng không thể nói.

Phương Mạc Hoài thấy cô như thế, tức mà không biết trút vào đâu, gì cũng không chịu nói cho anh!

Thế nhưng anh cũng cẳng ép cô được, "Một mình em thôi?"

"Ừ."

"Tết năm nay về nhà anh đi!" Phương Mạc Hoài ra lệnh bá đạo.

"Không." Mục Căng từ chối, danh bất chính, ngôn bất thuận mà còn về nhà với anh?

"Phản kháng vô hiệu!" Phương Mạc Hoài lạnh nhạt hỏi.

Mục Căng bất đắc dĩ, coi như anh đang đùa đi, mà nhỡ có thật thì sống chết không theo anh về là được.

Thế nên không để ý nhiều.

hai ngày trước năm mới, cũng là trước giao thừa một ngày, Phương Mạc Hoài dậy sớm thu dọn hành lí, Mục Căng cũng dậy xuống nhà vệ sinh rồi, chắc là chuẩn bị đi làm cơm.

Phương Mạc Hoài nhìn cô đi rồi, bước vào phòng ngủ của cô lôi vali ra, nhanh chóng thu dọn đồ đạc giùm cô.

Anh muốn đưa người về nhà ăn Tết nên đã sớm thông báo cho bố mẹ biết rồi, bố Phương thì không vấn đề gì, còn mẹ Phương nghe thấy có con gái tới vui vẻ hơi bị lâu.

Vì bà cũng hay lướt net, trên mạng còn có nhiều người bảo con trai bà thích đàn ông làm bà hơi sợ, sau này hay nói bóng gió với anh nhưng anh cũng không để ý, vẫn không có hứng thú với con gái như cũ.

May quá, thế là chứng minh con trai bà không thích đàn ông rồi, chẳng qua chưa gặp đúng người thôi, bà xem ảnh cô rồi, ui chùi ui nhìn khuôn mặt cô trông không giống mấy dạng yêu ma quỷ quái ngoài kia, sống mũi cao thẳng tắp này này, đâm chết người ta mất thôi.

Phương Mạc Hoài thấy xe con trai mình đang tiến vào, từ từ chạy xuống lầu, tự mình mở cửa.

"Hoan nghênh về nhà!"

Bình luận

Truyện đang đọc