NƠI ANH LÀ CHỐN EM VỀ

Editor: Quỳnh Cửu

Lúc Thi Lâm quay về, Thi Lưu đang ngồi trò chuyện gì đấy với mẹ Thi, bố Thi cũng đang ở đấy, ngồi trên sofa cười đùa có vẻ rất vui.

Ba người thấy Thi Lâm về, vẫy tay với anh, "A Lâm, mau qua đây, con xem Lưu Lưu mua gì này."

Từ lúc Thi Lưu tới nhà họ Thi tới giờ, mỗi ngày không mua này mua nọ thì đi khoe của này kia, may mà nhà anh có đủ tiền, chứ không cứ theo kiểu mua sắm của cô ta, sớm muộn gì cũng phá sản thôi.

Mẹ Thi yêu ai yêu cả đường đi, con gái yêu của bà muốn gì có nấy, cho dù bà biết hành vi của cô ta không ổn lắm, nhưng vẫn quyết định mất trí nhớ có tính chọn lọc.

Bố Thi cũng thế.

Thi Lâm không thèm cười, cầm túi văn kiện trong tay, trong túi là hai tờ giám định khác nhau, anh đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.

"Anh, anh xem, đây là nguyên một bộ trang điểm đấy, nghe bảo dùng tốt lắm, em mua một bộ, cộng thêm với quần áo này nữa.." Cô ta chỉ một đống túi phía sau.

"Anh? Anh sao thế?" Thi Lâm nhìn cô ta chằm chằm, làm lòng Thi Lưu bỗng xoắn cả đi.

"Mua ít thôi." Thi Lâm nói, "Không dùng thì đừng mua, nhiều tiền cũng không tiêu như thế được."

Sắc mặt Thi Lưu hơi khó coi, quay đầu làm nũng với mẹ Thi, "Mẹ! Mẹ nhìn anh kìa!"

"Không sao, con gái mà, mua chút đồ có làm sao đâu, huống hồ đây còn là em gái con đấy. A Lâm, con đừng nghiêm khắc quá." Mẹ Thi nói.

Thi Lâm không nói gì thêm, "Mẹ, con đã nói riêng với mẹ nhiều lần rồi, đi xét nghiệm..."

Lời còn chưa nói hết thì bố Thi đã chen vào, "Được rồi A Lâm."

Ông nháy mắt với anh, lần nào mẹ Thi nhắc đến vấn đề này đều rất tức giận.

Thi Lưu không biết anh đang nói gì, thắc mắc, "Anh, xét nghiệm gì?"

Thi Lâm cong môi, "Không có gì."

Thôi được, anh cũng không đánh rắn động cỏ, anh phải xác định trước xem cô gái này là vô tình trở thành em gái anh, anh là tính kế để giả vờ.

"Bố, công ty có một số việc con muốn bàn với bố, chúng ta lên thư phòng đi, để mẹ với em gái ở dưới này xem tiếp." Anh nói với bố Thi.

Bố Thi tốt tinh, nhưng cũng đủ ác, đủ lí trí để nghĩ, nếu không phải vì chiều mẹ Thi thì ông cũng sẽ đi làm ADN.

Bố Thi theo Thi Lâm vào thư phòng, hai người đối mặt nhau, Thi Lâm lấy giám định của anh với Thi Lưu ra đưa cho bố Thi, "Bố xem đi ạ."

Bố Thi nhận lấy, nhìn tiêu đề, mặt biến sắc, không nhìn nội dung bên trong nữa mà xem thẳng kết quả luôn.

"Con lén đi làm giám định của con với Thi Lưu, không có quan hệ huyết thống." Thi Lâm nói.

"con nghi ngờ không phải là không có lí do, con muốn làm giám định ADN cũng không phải vì muốn làm mất mặt ai hay không muốn để cô ta trong nhà, mà là vì con sợ chúng ta bị người ta lợi dụng mà tự chúng ta không nhận ra."

"Bố, cô ta không phải con nhà chúng ta, không phải em gái con, con cũng không có đứa em gái nào như thế cả." Anh nói.

Bố Thi chẳng nói được câu nào, thở dài, "Chuyện này bố sẽ từ từ nói với mẹ con, bố sợ bà ấy không chịu được."

"Ngoài ra con cũng điều tra xem con bé kia một chút, là vì thiếu sót của chúng ta làm người ta bị nhận lầm, hay là cô ta cố tình để chúng ta nhận nhầm. Nếu là loại đầu, thì sau này bảo đảm sinh hoạt cho nó, còn nếu là loại sau, con tự xem xét mà làm." Bố Thi nói.

Ông nói xong, đặt văn kiện lên bàn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, "Giấu nó đi, đừng để mẹ con thấy quá sớm."

"Bố." Thi Lâm gọi ông lại.

Biết Thi Lưu không phải con gái của mình, thân hình bố Thi dường như càng còng lại, bởi vì đây không phải con gái ruột của ông, ông chẳng biết con ông còn đang chịu khổ ở chốn nào nữa.

"Ừ?"

"Vẫn còn một phần giám định nữa." Anh lấy ra, "Bố xem một chút."

Bố Thi cau mày, không hiểu lắm, đến khi ông phản ứng lại, đột nhiên mở to mắt.

Thi Lâm cười gật đầu, "Con tìm được rồi, đợi xử lí xong vấn đề ở nhà, con sẽ đón con bé về."

Bố Thi nhìn chằm chằm kết quả, cuối cùng thở dài, "Nhu Nhu đang ở đâu thế?"

"Rất nhanh sẽ về thôi." Thi Lâm không nói cho bố Thi biết là ai, chủ yếu là do vẫn chưa giải quyết xong chuyện trong nhà thì không nên đi quấy rầy Nhu Nhu, Nhu Nhu của anh xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.

"Được, được." Bố Thi gật đầu liên tục.

"Chắc chắn chứ?" Ông vẫn còn hơi hoài nghi.

"Chắc chắn luôn." Thi Lâm gật đầu, "Nhưng mà, về cô ta."

Hai người ngầm hiểu ý, là chỉ Thi Lưu.

"Con mong bố giúp con một chút." Anh không giải quyết nổi mẹ Thi.

Hơn nữa sức khỏe của bà không tốt, nhỡ đâu vì chuyện này mà phát bệnh thì sao bây giờ?

"Được." Bố Thi gật đầu, đi ra ngoài, không biết trong lòng là cảm xúc gì nữa.

Thi Lâm cũng đi theo ra, đứng trên cầu thang gọi, "Thi Lưu."

Thi Lưu ngẩng đầu, thấy Thi Lâm đang vẫy tay với cô ta, cô ta đi lên lầu, đi theo Thi Lâm vào thư phòng.

"Sao vậy?" Thi Lưu hỏi, mắt lại liếc thấy miếng ngọc điêu khắc nằm trên bàn, tuy không lớn lắm nhưng tỉ lệ rất đẹp, mà tiên quyết là đây lại là đồ cổ.

Từ lần đầu tiên Thi Lưu đặt chân vào thư phòng đã nhìn trúng miếng ngọc đấy rồi, hỏi xin Thi Lâm nhưng anh không cho, vì quá quý, không phải muốn cho là cho được, anh sợ cô ta làm mất.

Sau này thì đương nhiên càng không muốn cho.

"Cô biết tôi tìm cô tới làm gì không?" Thi Lâm hỏi.

"Làm gì vậy?" Thi Lưu không nhịn được thò tay sờ miếng ngọc mọt cái.

"Tôi nghĩ kĩ, vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN với cô thì hơn." Thi Lâm tựa người lên ghế, hỏi thăm dò.

Thi Lưu cứng tay lại, "Ý anh là gì?"

"Mấy người bỏ rơi tôi từng ấy năm, tôi phải chịu khổ nhiều năm như thế, vậy mà còn nghi ngờ tôi?" Thi Lưu lớn giọng quát, như thể đang che đậy sự chột dạ của bản thân.

"Cô chột dạ." Thi Lâm lãnh đạm trần thuật.

"Ai chột dạ, đừng ngậm máu phun người." Thi Lưu chỉ vào mặt anh, "Tôi nghĩ anh có mưu đồ khác thì có! Từ ngày tôi về nhà tới giờ anh luôn ngứa mắt với tôi, còn bảo gì mà sẽ đối xử tốt với tôi nữa. Lừa đảo cả!"

"Đối xử tốt với cô, nhưng tiền đề cô là em gái của tôi thật, một người phụ nữ không quen biết lại ham muốn tài sản nhà tôi, tôi có nghĩa vụ gì mà phải đối xử tốt với cô ta?" Thi Lâm cười nhạt, hỏi ngược lại, "Cô bảo có đúng không?"

"Tôi muốn nói cho mẹ, anh bắt nạt tôi!" Thi Lưu giậm chân, xoay người đi ra ngoài.

"Nếu cô dám bước ra ngoài làm loạn với mẹ, tôi lập tức khóa tài khoản của cô." Thi Lâm biết huyệt chết của cô ta, nắm vô cùng chắc.

"Tôi chỉ muốn hỏi thôi, cô có giám đi làm giám định với tôi không?" Thi Lâm đứng dậy, bước từng bước lại gần.

"Hoặc có thể nói, điều tôi vừa nói đều là đúng hết phải không?"

"Thi Lâm, anh đùng có quá đáng!" Thi Lưu nói, định tát anh một cái.

Thi Lâm bắt được cổ tay cô ta, "Cô mạo nhận em gái tôi, có mục đích gì, hử?"

"Sợ nghèo? Muốn có cuộc sống giàu có?"

"Ai bảo tôi là giả? Tôi là em gái anh thật, anh đang làm cái quái gì vậy? Anh xừng làm anh trai à?"

Thi Lâm cười nhạt, xoay người về bàn, lấy báo cáo giám định ADN của hai người ra lật tới trang cuối chỉ vào dòng kết luận: Sau khi kiểm tra, dựa trên các cơ sở di truyền học, căn cứ vào kết quả phân tích ADN, hai chủng ADN không có quan hệ huyết thống.

"Cô rõ ràng là có mục đích, cố tình tiếp cận, cô muốn gì tôi biết rõ, cô có thể tự đi, công việc tôi không giúp được cô, công ty của tôi chỉ nhận từ nghiên cứu sinh trở lên thôi, cô có thể ở căn hộ 50m2 tôi mua bên Tam Hoàn, cho cô trợ cấp, coi như là thù lao cô...dỗ mẹ tôi vui mấy ngày vừa rồi."

"Hoặc cô cũng có thể sống chết ở đây không đi, cố tình ở lại, đến lúc đấy làm loạn lên mất mặt, cô cũng chẳng được đồng nào, còn thành câu nói bắt chuyện của người ta hoặc là câu chuyện sau bữa ăn nhà người ta nữa đấy."

"Lựa chọn thế nào đều tùy vào cô hết." Thi Lâm nói xong, đôi mắt đầy vẻ lạnh lẽo vô tình.

Thi Lưu hoàn toàn đần người, không ngờ Thi Lâm lại giấu mọi người làm giám định ADN.

Cô ta đương nhiên biết mình là hàng giả rồi, cô ta làm gì có cái vớt kia, vì cô ta lướt net vô tình nhìn thấy nhà họ Thi đang tìm người, cô ta có đọc cái thông báo đấy.

Khi đấy cũng chẳng ngờ là sẽ tìm đến cô ta, cô ta chỉ thấy cái bớt kia đẹp, nên mới đến tiệm xăm xăm một cái.

Ai ngờ kĩ thuật của ông chủ tốt quá, nhìn hình xăm của Thi Lưu cứ giống như bớt thật vậy, nên nếu không nhìn kĩ thì cũng không nhận ra.

Sau này không ngờ là họ tới đấy tìm người thật, thi Lưu đột nhiên nghĩ tới lưng mình, nảy ra ý định mới.

Cứ thế, Thi Lưu biến thành con gái nhà họ Thi, càng ngày càng bám lấy nhà họ Thi, hay đúng hơn là tiền của họ.

"Anh đang ép tôi đấy à?" Thi Lưu run rẩy nói, bây giờ cô ta tiến thoái lưỡng nan, nếu đi, vinh hoa phú quý từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì tới cô ta nữa

Nếu cô ta không đi, cô ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

"Nếu cô định đi cáo trạng với mẹ tôi, thì tôi nói cho cô biết, tôi đã tìm được Nhu Nhu chân chính rồi, cũng làm xong giám định ADN rồi, có chứng cứ ở đây, cô đi nói với bà cũng vô dụng mà thôi."

"Thứ 2, tôi đúng là đang ép cô thật, cô nhất định phải đi, trả lại vị trí chân chính thuộc về Nhu Nhu nhà tôi!"

Thi Lâm khoanh tay trước ngược, "Cô ngoại trừ đi ra, không có bất kì sự lựa chọn nào khác cả."

"Hoặc cô cứ lì chết không đi thử, đến khi đấy, náo loạn lên là mất mặt lắm đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc