NƠI ẤY CÓ ANH


Chuông chào cờ reo lên, cả hai vội vàng vào lớp, nhưng nhìn Minh Nhật xách cặp bằng tay trái không quen cho lắm, Ngân hằng bén đề nghị:

- Để mình giúp bạn xách cặp.

Minh Nhật nghĩ đến việc lớp học cũng không xa, hôm nay lại có tiết chào cờ và sinh hoạt chủ nhiệm, tập vở không nhiều, lại bắt gặp ánh mắt đầy thành ý của Ngân hằng nên bằng lòng nhận sự giúp đỡ của cô, bèn đưa cặp xách cho cô cầm giúp.

Nhưng Lâm phong hoàn toàn không biết những điều này. Cậu thấy Ngân Hằng phớt lờ mình để chạy đến bên cạnh Minh Nhật, còn xách cặp giúp hắn ta, cơn giận bỗng tuôn trào.

Cho nên khi thấy Ngân hằng và minh Nhật đang sóng vai bước vào lớp thì bĩu môi khinh rẻ.

- Cậu có phải là con trai không? Ai đời lại bắt con gái xách cặp.

Ngân hằng muốn lên tiếng giải thích nhưng thấy Minh Nhật thẳng bước vào lớp không thèm để ý đến lời nói của Lâm Phong thì cũng bước vào theo.

Lần này Lâm Phong bị cả hai phớt lờ thì cơn giận càng tăng cao, cậu là một cậu bé to xác, từ trước đến giờ đều quen được người ta cung phụng, quen được người ta quay quanh. Cậu quen mình là trung tâm của sự chú ý rồi. Cho nên khi thấy Minh Nhật dám phớt lờ mình thì giận vô cùng, liền quay lưng mĩa mai nói tiếp:

- Sao hả, sao không trả lời. Hay mình nói đúng con người cậu bản chất không phải là con trai.

Minh Nhật chưa trả lời thì Ngân Hằng đã lên tiếng:

- Lâm Phong, bạn thôi đi. Không liên quan đến bạn.

Lâm Phong nghe Ngân hằng lên tiếng bên vực Minh Nhật thì có chút đau lòng, cậu quay người nhìn Minh Hằng bằng ánh mắt bi thương, nhưng cơn giận khiến lời nói của cậu trở nên một sự châm biến.

- Bạn thích cậu ấy à, thích đến nỗi cam tâm làm nô lệ cho cậu ta sai bảo. Bạn làm như vậy không thấy xấu hổ sao?

- Đúng vậy – Ngân Hằng không thèm phủ định câu bói của Lâm phong, cô mặc nhiên thừa nhận , giọng nói lạnh lùng đến tàn nhẫn – Mình không biết xấu hổ vậy đó. Không liên quan đến bạn.

- Bạn…..- Lâm Phong đau đớn kêu lên rồi dừng lại.

- Chúng ta đi thôi, mặc kệ bạn ấy – Ngân hằng kéo tay Minh Nhật ra ngoài, hòa nhập vào cả lớp đang xếp hàng dưới sân.


Lâm Phong ở lại lớp học với một nỗi buồn khó tả. Vài phút trước đây, trên mặt cậu vẫn còn đọng lại nụ cười ấm áp và rạng rỡ.

Vì Minh Nhật bị thương ở tay phải, mỗi khi viết bài đếu thấy đau nhức nên Ngân Hằng tình nguyện giúp bạn ấy viết bài. Điều này càng làm cho Lâm Phong thấy chướng mắt vô cùng.

Cho nên vào tiết thể dục, lớp họ học bóng chuyền, nhân lúc thầy thể dục không có mặt ở đó. Những trái bóng thay phiên nhau đánh về phía Minh Nhật. Cánh tay bị thương của cậu bị banh va chạm mạnh mà đau đớn, vết máu loang ra khỏi mặt băng quấn.

Không ai biết cậu bị thương, Minh Nhật cắn răng chịu đựng, tính cậu vốn vẫn lạnh lùng và lì lợm như thế.

Bọn con gái hâm mộ cậu thấy mấy tên con trai cô lập Minh Nhật thì bất bình lên tiếng.

- Này, mấy ông quá đáng vừa vừa thôi nha – Bảo Trâm bực tức thảy trái banh trên tay mình về phía mấy tên kia.

- Gì mà quá đáng – Sơn Hải nhởn nhơ nét mặt hất đầu hỏi lại Bảo Trâm.

- Còn nói nữa, tự nhiên áp nhau chọi banh vào người của Minh Nhật là thế nào hả.

- Này! Cái đó là do tụi mình muốn tốt cho bạn ấy thôi. Ai đời con trai gì mà yếu đuối đến nỗi để con gái xách cặp chép bài giùm. Cho nên tụi mình mới muốn rèn luyện sức khỏe giùm bạn ấy thôi – Bảo Duy dương dương đáp.

Bảo Trâm muốn phản bác lại thì Minh Nhật đã lên tiếng:

- Cám ơn các bạn đã quan tâm đến mình. Nhưng mình nghĩ các bạn nên dánh sự quan tâm đó lại để học cho tốt đi, dù sao cũng sắp đến thi cuối kì rồi. Mình không hy vọng các bạn vì quá quan tâm mình mà không có đủ năng lực lên lớp.

Một câu nói châm chích vào thành tích học tập tạm bợ của bọn họ khiến cả bọn xám mặt trừng mắt nhìn Minh Nhật. Lâm Phong tức giận đấm một đấm vào vào mặt của Minh Nhật một cú:

- Ý mày là đang khinh thường bọn tao học hành kém cỏi chứ gì.

Minh Nhật bị Lâm Phong đấm ngã xuống đất, máu miệng chảy ra. Cậu lồm cồm ngồi dậy, đưa tay vệt lấy màu nơi miệng của mình, nhìn Lâm phong với ánh mắt khinh miệt nói:

- Là tự mày nói mày kém cỏi đó nha. Nói thật, tao cũng chán ghét những thằng có tính như mày rồi. Chỉ biết dựa thế gia đình mà làm càng, một thằng tứ chi phát triển mà óc bằng quả nho.


Minh Nhật không thèm nhẫn nhịn nữa, cậu **** thẳng luôn, không thèm kiên dè chút nào.

Lâm Phong nghe Minh Nhật sỉ nhục thì tức giận lao vô đánh Minh Nhật một trận. Minh Nhật cũng đánh trả không chút kiêng dè. Cả hai đánh nhau quần vũ, những người khác kinh hãi nhìn họ, không ai dám vào can cả.

- Mày nói xem, ai mới là kẻ kém cỏi chứ – Lâm phong hồng hộc thở ghiến răng hỏi Minh Nhật.

- Nếu mày không có cha mẹ giàu có xem, lúc đó tao sẽ xin lỗi mày ngay – Minh Nhật đáp trả.

Cả hai lại lao vào đánh nhau

- Mau vào can họ ra – Hà Nhi thúc mạnh Sơn Hải sợ hãi nói.

- Ai bảo thằng minh Nhật chọc giận Lâm Phong làm chi, bây giờ mà vào can, sẽ trở thành kẻ thù của cậu ấy cho xem – Sơn Hải lắc đầu từ chối.

- Mau đi gọi thầy đi – Bảo Trâm ré lên.

Ngân Quỳnh được mẹ thông báo rằng ba đã bay vội ra bắc vì công trình ngoài đó xảy ra sự cố, nên ông phải ra đó xử lí, cô có chút lo lắng. Biết lớp Ngân Hằng đang trong giờ thể dục nên cố tình xin giáo viên cho đi vệ sinh để ra báo cho Ngân Hằng hay.

Hai chị em mãi lo lắng cho ba nên không hay biết chuyện đánh nhau kia. Ngân Quỳnh thấy mình đi ra ngoài đã lâu bèn trở vô lớp trước.

Không ngờ đi ngang qua lớp thể dục thì thấy Minh Nhật và Lâm Phong đang đánh nhau. Lâm Phong chiếm thế thượng phong đang đánh Minh Nhật. Cô vì chịu ơn Minh Nhật nên không dành lòng nhìn cậu bị đánh như vậy nên hoảng hốt chạy đến phía sau kéo áo Lâm phong can.

Nào ngờ can không được lại còn bị Lâm Phong trong cơn hăng máu không để ý hất ngã. Cả người bị va vào một cái cây gần đó rồi té lăn xuống đất cho nên bị chảy máu tay và chân, cũng đúng lúc đó Ngân Hằng chạy đến nhìn thấy Lâm Phong xô ngã em gái mình thì không khỏi tức giận.

Nhất là cô nhìn thấy cái nhăn mặt đau đớn vì vết trầy trụa đến rướm máu trên tay chân vốn mịn màng không tùy vết của Ngân Quỳnh cộng thêm vết thương trên tay của Minh Nhật đã bị lỏng vết băng bó và máu tuôn ra. Cô giận dữ bước đến kéo mạnh Lâm Phong ra khỏi Minh Nhật rồi tát thật mạnh vào má của Lâm Phong.

Một tiếng “chát” vang lên giữa không trung, xung quanh vốn nhốn nháo vì đánh nhau bỗng im bặt. Tất cả mọi người đều lặng người vì cái tát đó. Họ sợ hãi chờ đợi một cơn thịnh nộ khác.


Lâm Phong không ngờ lại nhận được một cái tát như trời giáng như thế, chưa từng có ai dám tát cậu ngay cả ba mẹ cậu. Cậu lặng người nhìn chủ nhân của cái tát đó, ánh mắt tối sầm lại, một ánh mắt bi thương cùng cực.

Ngân Hằng cũng không ngờ mình lại ra tay đánh Lâm Phong nên có hơi sững người lại , cô nhìn bàn tay đưa lên của mình, nơi đó còn có chút bỏng rát và tê dại. Chứng tỏ cô đã đánh Lâm Phong rất mạnh, nhìn dấu vết 5 ngón tay của mình in trên mặt Lâm Phong thì Ngân Hằng cảm thấy hối hận. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt đen vốn trong trẻ lại bị sự đau buồn làm mờ đục đi, cái cảm giác đau thương đến xé lòng nhìn về phía cô khiến Ngân Hằng không thở được.

- Bạn đánh mình, bạn vì hắn ta đánh mình …. – Giọng Lâm Phong khàn đặc đau đớn nhìn Ngân Hằng hỏi, cõi lòng cậu đau đớn đến tê dại, người con gái cậu thích vì người con trai khác mà đánh cậu, vì cái kẻ dám nhục mạ cậu mà đánh cậu.

- Mình….- Ngân Hằng vốn muốn giải thích rằng, cô đánh cậu không phải vì Minh Nhật mà là vì Ngân Quỳnh, nhưng ánh mắt đau đớn của Lâm Phong lại trói buộc cô, khiến cô không thể nào cát lời được.

Mọi người xung quanh đều sợ hãi lo lắng Lâm Phong sẽ vì cái tát đó mà nổi tiếng ra tay đánh Ngân Hằng, ai nấy đều căng thẳng đền nổi không dám thở.

Bốn mắt hai người họ giao nhau bất động, không khí chìm trong sự im lặng, cho tới khi Lâm phong khẽ nhếch môi cười lạnh một cái rồi quay lưng đi. Ngân Hằng bỗng cảm thấy trong lòng nhói đau một cái. Cảm giác này vô cùng kì lạ, cô cứ bị ánh mắt đau đớn của Lâm Phong quấn chặt lấy, cứ như đang bóp ghẹt tim cô. Chỉ có thể đưa mắt nhìn theo dáng vẻ bỏ đi đầy cô đơn và đáng thương của Lâm Phong.

Vừa lúc đó, thầy thể dục cũng vội chạy đến, mọi người vội giải tán.

Bảo Trâm liền chạy đến bên Minh Nhật lo lắng hỏi:

- Bạn không sao chứ, bạn chảy máu nhiều lắm.

Ngân Hằng lúc này cũng sực tỉnh vội chạy lại xem em gái mình. Buổi học sau đó bị thầy mắng té tát.

Lâm Phong và Minh Nhật đều bị đưa lên văn phòng để xem xét kiểm điểm hành vi. Cả lớp xôn xao bàn tán.
- Không phải hoàn toàn là lỗi của Lâm Phong đâu – Nhật Tân nhẹ nhàng giải thích với Ngân Hằng. Sau đó Nhật Tân mới kể rõ đầu đuôi sự việc cho Ngân Hằng nghe, là do Minh Nhật khích tướng trước.

Ngân Hằng nghe xong thì hiểu mình đã quá đáng khi đánh Lâm Phong bèn đứng dậy chạy đến phong hiệu trưởng tìm Lâm Phong.

Lúc này Lâm Phong đang bị bắt làm bản kiểm điểm, còn Minh Nhật thì bị đưa đến phòng y tế để băng bó vết thương trên cánh tay mình.

Ngân Hằng rụt rè bước vào, cô chậm rãi bước đến bên cạnh của Lâm Phong, ngại ngùng gọi khẽ tên cậu:
- Lâm Phong ….

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng quen thuộc gọi tên mình, khiến trái tim cậu run lên, nhưng Lâm Phong chỉ ngẩng đầu nhìn Ngân Hằng với ánh mắt lạnh lùng rồi cúi đầu viết tiếp bản kiểm điểm của mình.

Ngân Hằng bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh khẽ dỗ dành:


- Mình giúp bạn làm bản kiểm điểm nha.

- Không cần …- Lâm phong nhích người đáp cộc lốc.

Ngân Hằng biết Lâm Phong đang tức giận cực độ nên cô tiếp tục nhẫn nại nói, giọng nói của cô đầy hối lỗi:
- Xin lỗi, mình xin lỗi! Bạn có đau lắm không?

Ngón tay Ngân Hằng chạm nhẹ lên gò má Lâm Phong, nơi vẫn còn để lại một màu đỏ của bàn tay cô. Cái chạm nhẹ đó làm lòng Lâm Phong không ngừng run lên. Đây có thể xem là một cử chỉ thân mật giữa con trai và con gái không? Những ngón tay lành lạnh của Ngân Hằng chạm vào nơi bỏng rát trên mặt Lâm Phong như xoa dịu sự nhức nhói nơi đó. Mọi hờn dỗi và đau buồn từ từ dịu lại.

Mặc dù trong lòng rất luyến tiếc bàn tay âu yếm đó, nhưng Lâm Phong vẫn hết tay NGân Hằng ra nói với vẻ trách móc.

- Bạn hãy đi lo lắng cho cái tên đó đi. Bạn vì hắn ta mà đánh mình, vậy thì mình nói cho bạn biết, hắn ta bị mình đánh nhiều hơn, đến đó mà lo lắng cho hắn ta.

Ngân Hằng hiểu, giờ phút này Lâm Phong đang như một đứa trẻ giận dỗi cần phải mềm mỏng, cho nên cô lựa lời dỗ dành:

- Mình biết, mình tát bạn là hơi quá đáng. Nhưng mình không phải vì Minh Nhật mà đánh bạn.

Lâm Phong cau mày ngẩng đầu nhìn Ngân Hằng, cô liếm môi nói tiếp:

- Mình thấy bạn xô Ngân Quỳnh đến chảy máu cho nên ….Ngân Quỳnh là em gái của mình.

Lòng Lâm Phong như có một cơn suốt mát rượi chảy qua sau lời giải thích của Ngân Hằng. Nhưng cậu cố chấp nói:

- Bạn đừng lừa mình, bạn đã nói bạn thích hắn ta mà. Còn tình nguyện chép bài cho hắn ta.

- Không phải như vậy đâu , thật ra ….

Sau đó cô kể lại toàn bộ sự việc của chuyến đi chơi, chyện Ngân Quỳnh và Minh Nhật cho Lâm Phong nghe xong. Lâm Phong nghe xong trong lòng thoải mái vô cùng, cứ như vừa dẹp được hòn đá trong lòng mình đi.

Từ bên ngoài Bảo Duy và Sơn Hải chạy vào hét toáng lên:

- Chết rồi. Chết rồi….lần này thì nguy to.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 13


Bình luận

Truyện đang đọc