NƠI ẤY CÓ ANH


Cả hai người giật mình quay lại nhìn Sơn Hải và Bảo Duy trầm trầm, không ngờ Sơn Hải và Bảo Duy thấy Ngân hằng ở đó thì cũng hơi giật mình rồi ngậm miệng không nói tiếp. Lâm Phong cảm thấy hai đứa bạn  có biểu hiện kì lạ thì chau mày hỏi:

- Có chuyện gì?

- À…chuyện đánh nhau này …các thầy cô quyết định mời phụ huynh lên…- Sơn Hải ấp úng nói, mặc lấm lét nhìn Ngân Hằng.

Lâm Phong nghe xong sắc mặt cũng thay đổi hắng giọng nói:

- Mình biết rồi.

Sơn Hải và Bảo Duy nghe xong cũng hiểu ý bèn lấp liếm vài câu rồi bỏ đi. Ngân Hằng không hiểu rõ nguyên nhân sắc mặt Lâm Phong không tốt, cô nghĩ việc lần này bị báo cáo lên phụ huynh mà ba mẹ của Lâm Phong lại không ở gần nhau, trong lòng thật sự có chút lo lắng cho Lâm Phong . Thấy Lâm Phong ngồi thừ ra, cô vỗ nhẹ vai của Lâm Phong hỏi:
- Không sao chứ?

- Không sao – Lâm phong bị vỗ vai chợt tỉnh lại vội vàng đáp, rồi quay mặt nhìn Ngân Hằng có chút e dè nói – Mình không sao, bạn về lớp trước đi.

- Vậy, mình về lớp trước đây – Ngân Hằng ngập ngừng rồi gật đầu quay lưng đi về lớp.

Lâm Phong nhìn theo bóng dáng của Ngân hằng thì thở dài, con người một khi đã nói dối đều phải có lúc đối mặt với lời nói dối của mình.Tâm trạng Lâm phong trở nên phiền não vô cùng.

Chỉ vì một suy nghĩ ngốc nghếch mà bây giờ cậu phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp ở phía sau. Trong lòng bị một trận run sợ, cậu rút điện thoại gọi ẹ mình:

- Mẹ! – Vừa nghe đầu bên kia bắt máy cậu đã gọi lớn.


- Con trai, có chuyện gì vậy – Mẹ Lâm Phong dịu dàng hỏi.

- Ba và mẹ đang ở đâu?

- Con hy vọng ba mẹ đang ở đâu? – Mẹ cậu hỏi lại một cách thâm ý.

- Con hy vọng ba mẹ đang ở nước ngoài – Lâm Phong lí nhí đáp, trước đây cậu luôn hy vọng ba mẹ ở nhà nhiều hơn với mình, cùng mình và chị ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng, nhưng qua cách mẹ hỏi thì cậu đã biết cô giáo đã gọi điện cho ba mẹ rồi, cậu nói giọng như một đứa trẻ mắc lỗi.

- Rất tiếc, lần này ba mẹ lại không thực hiện được nguyện vọng của con lần nữa. Ba mẹ đang ở nhà – Mẹ cậu cười cười nói rồi nghiêm giọng nhắc nhở cậu quý tử của mình – Được rồi, mẹ hiểu, con trai ở tuổi này có những phút bốc đồng đánh nhau là chuyện thường, ngày mai mẹ sẽ đến gặp cô giáo thay con xin lỗi, yên tâm, ba mẹ chẳng trách gì con trai yêu quý của ba mẹ đâu. Nhưng lần sau phải kiềm chế tính tình của con lại có biết không? Không thể hễ nổi giận là dùng nấm đấm được.

Lâm Phong không phải vì sợ bị ba mẹ trách phạt mà lo lắng không muốn ba mẹ ở nhà, mà là bởi vì cậu đã nói dối Ngân Hằng, ba mẹ cậu đã ly thân từ khi cậu còn nhỏ. Nếu như ba mẹ cậu cùng nhau đến trường thì….

Chuyện ba mẹ cậu vẫn yêu thương nhau, chuyện họ vẫn thường là người tài trợ cho trường những vật dụng học tập và học bổng thường niên cho các học sinh xuất sắc. Mọi chuyện chỉ cần họ xuất hiện sẽ bị đồn ầm lên thế nào cũng truyền đến tai của Ngân hằng.

Nhưng sự thật này trước sau gì cũng không thay đổi được, Lâm Phong xụ mặt đáp:

- Con biết rồi.

Nói xong cậu cúp máy rồi nằm ườn ra mặt bàn than ngắn thở dài, nghĩ cách giải thích cho Ngân Hằng hay.

***********


Ngân Hằng và Ngân Quỳnh cùng đón xe buýt về nhà, trong lúc mở cửa, Ngân Quỳnh vô ý va tay vào cánh cửa, lại trúng vào chỗ bị trầy da, lập tức cảm thấy rát bỏng đau đớn, Ngân Quỳnh nhăn mặt xuýt xoa.

- Còn đau à – Ngân Hằng thương xót hỏi.

Ngân Quỳnh gật đầu thổi thổi chỗ bị trầy của mình.

- Xin lỗi! Là tại chị hại em ra nông nỗi này – Ngân hằng áy náy nói, nếu không phải vì Ngân Quỳnh muốn thông báo cho cô hay chuyện của ba thì cũng chẳng đi ra khỏi lớp học để rồi nhìn thấy đánh nhau mà nhảy vào can thiệp.

Ngân Quỳnh chưa kịp lên tiếng phản đối thì cánh cửa nhà chưa kịp mở đã bật ra, nét mặt bà Kim Lương hầm hầm xuất hiện. Bà ta đưa mắt nhìn Ngân Quỳnh một lượt, thấy đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra, trước giờ cưng như trứng mỏng, chưa từng bị thương tổn nào. Vậy mà bây giờ tay chân lại thế này, cơn giận dữ bùng lên nhất là trước câu nói:” Xin lỗi! Là tại chị hại em ra nông nỗi này” của Ngân hằng càng khiến bà ta điên tiết lên. Lợi dụng con bà để qua mặt bà, bây giờ còn hại con bà ra nông nỗi này.

- Ngân Quỳnh, con đón xe đến nhà cô Hương, lấy giúp mẹ một ít đồ.

- Đồ gì hả mẹ, để con thay đồ xong rồi đi – Ngân Quỳnh không hề biết âm mưu muốn đẩy mình đi xa của bà Kim Lương nên vô tư đáp.

- Không cần, con đi ngay đi. Mắc công cô Hương chờ – Bà Kim Lương cố tình nhấn mạnh.

- Dạ – Ngân Quỳnh đành miễn cượng quay người ra đi.

Ngân Quỳnh vừa đi, Ngân Hằng bèn chào bà Kim Lương để đi vào nhà. Không ngờ nhận được cái lườm béng nhọn của bà ta. Cánh cửa đóng sầm lại ở phía sau lưng tạo cảm giác kinh hãi, một cơn gió lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Ngân Hằng, mặt hơi tái, nhưng cô cố gắng làm như không có gì tiếp tục bước về phía cầu thang lên phòng.


- Mày đứng lại đó cho tao – Giọng bà Kim Lương như một con sư tử gầm gừ vang lên đằng sau khiến người ta nghe thấy mà nổi cả da gà vì sợ hãi.

- Có chuyện gì vậy dì – Ngân Hằng bình thản từ từ quay người lại nhìn thẳng bà ta hỏi.

- Chuyện gì! Ha….- Bà Kim Lương nhếch môi cười lạnh lùng hừ nhẹ, ánh mắt toát lên một ngọn lửa dữ – Chẳng lẽ mày không biết chuyện gì hay sao?

- Xin lỗi dì, con không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác, nên không biết ý dì là sao – Ngân Hằng trả lời một cách châm biếm.

- Tao ày một cơ hội, mày mau khai thật đi – Bà Kim Lương lớn tiếng gằn từng chữ một đầy hàm ý đe dọa.

Ngân Hằng trong lòng không khỏi run sợ, cô biết hôm nay ba cô đi rồi thì thế nào bà ta cũng kiếm cớ sanh sự, nhưng không biết lần này bà ta lại kiếm cớ gì để hành hạ cô nữa đây. Ngân Hằng không thèm nhìn bà Kim Lương, cô mệt mỏi đáp:

- Con không hiểu gì muốn con khai gì, con chẳng có gì để khai với dì cả.

Nói rồi cô quay lưng định bước tiếp lên lầu, cô chẳng muốn đôi co với bà ta làm gì cho phiền phức. Nhưng tóc cô đã bị rị chặt lại đến đau điếng, cô bực tức thét lên:

- Dì lại muốn gì nữa đây.

- Muốn gì à? Để tao ày biết tao muốn gì – Bà ta giang tay tát vào mặt cô một cái thật mạnh.

Ngân Hằng vì một cái tát trời giáng đó mà ngã xuống đất. Nhưng cô không khóc, cố ngồi dậy khẽ cười hỏi một cách châm chọc:

- Dì không thấy đau tay à.

- Mày….- Bà Kim Lương ghẹn họng trừng mắt nhìn cô nói không nên lời. Quả thật đánh người có thể hả dạ nhưng lại khiến tay mình đau rớn không thua kém bao nhiêu.


Nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không để sự châm chọc của cô làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bà. Bà ta nhìn Ngân Hằng quyết định nói rõ lý do:

- Đây là tao đang thay ba mày dạy dỗ mày.

- Thay ba tôi dạy dỗ tôi – Ngân Hằng cười lạnh nhìn bà ta kinh miệt – Tôi đã làm gì sai để bà phải dạy dỗ, bà không còn cái cớ nào hay hơn nữa à.

- Mày cho là tao đang tìm cớ hành hạ mày à. Được, vậy tao hỏi mày….hôm qua mày đã đi đâu – Bà ta khoanh tay vẻ mặt giương giương đắc ý hỏi – Mày tưởng tao không biết sao, thật không ngờ mày vì hẹn hò với trai mà nói dối là đi học. Mày giỏi lắm, cứ giả vờ làm con ngoan đi, hừm ….cái thứ đồ đạo đức giả.

Ngân hằng nghe bà Kim Lương nói thì phát run lên, trong lòng trào dâng một khúc mắc. Bà Kim Lương như nắm được suy nghĩ của cô bèn cười giễu cợt nói:

- Mày đang nghĩ tại sao tao lại biết được đúng không? Vậy thì tao nói ày biết, chính là Ngân Quỳnh nói cho tao biết. Nó là con tao, nước chảy về nguồn, tao dù sao thì cũng là mẹ nó, là người mang nặng đẻ đau sinh ra nó. Mày nghĩ nó sẽ về phía mày à, mày đừng có mơ.

Sau đó bà ta móc trong túi ra sợi dây truyền bằng những con ốc nhỏ có cái mặt đồng hồ quăng mạnh xuống đất trước mặt Ngân Hằng, rồi lớn tiếng mĩa mai khinh bỉ:

- Cái thứ đồ rẻ tiền không đáng một xu này mà cũng bày đặt đòi tặng cho con gái tao sao. Mày muốn mua chuộc nó, dụ dỗ nó bằng những thứ rẻ tiền này à. Tao nói ày biết, chỉ cần con gái tao muốn thì 100 sợi như thế còn được nữa kìa, huống hồ là một sợi cỏn con này. Muốn dụ dỗ nó thì dùng thứ đắt tiền đi.

Ngân Hằng nhìn cái vật mình đã trân trọng tặng cho Ngân Quỳnh đang nằm vất vưởng dưới mặt đất, lòng cảm thấy đáng ghét. Cái gì mà tình chị em thân thiết….cái gì là cùng chung huyết thống …cái gì mà như chân với tay. Cuối cùng cô mới hiểu thì ra chỉ là sự giả dối mà thôi,

Sự cay đắng của thói đời, cuối cùng cô đã trải nghiệm thêm lần nữa. Ngân Hằng cười lạnh thành tiếng, đôi mắt long lanh ngấn lệ đã không còn kìm chế được nữa, sự đau đớn khi nhận ra sự thật này.

Cô vì ai mà đi năn nỉ xin lỗi, vì ai mà bỏ thời gian quý báu đi chơi, vì ai mà nói dối….tất cả đổi lại chỉ là một sự phản bội, lòng chua xót không thôi.

- Phải đó, tôi nói dối đó, vậy thì sao nào. Tôi cũng là học hỏi từ một kẻ dối trá như bà thôi – Cô nhìn bà ta không chút run sợ nào ngang gạnh đáp.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 14


Bình luận

Truyện đang đọc