Buổi sáng Tô Tầm thức dậy rất sớm, đi đến trước cửa phòng Tô Tiểu Tông mở ra một khe nhỏ, rèm cửa sổ được che kín, trong phòng mờ tối ấm áp, cu cậu nằm nghiêng vểnh cái mông lên ngủ rất ngon giấc.
Đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, vừa mới mở tủ lạnh ra thì Tô Tầm mới nhớ mấy ngày vừa rồi cô đi công tác nên tủ lạnh trống không.
Thay quần áo xuống lầu đi mua đồ ăn sáng, chờ Tô Tiểu Tông thức dậy là có thể ăn rồi.
Vừa mở cửa chính ra thì một bóng người cao lớn đột nhiên bao trùm lấy cô, cái ôm ấm áp ôm chặt lấy thân thể cô, dùng sức giống như là muốn khảm nhập cô vào trong thân thể của anh vậy. Tô Tầm ngây người một lúc mới phản ứng kịp, giãy giụa nói: “Lục Trình Dương, anh lại nổi điên cái gì vậy? Thả tôi ra!”
“Tầm Tầm.” Giọng nói của Lục Trình Dương khàn khàn, đè người đang lộn xộn trong lòng lại, đầu tựa vào cái cổ của cô, “Cám ơn em đã sinh đứa nhỏ ra …”
Giãy giụa không thoát, Tô Tầm hung hăng cắn vào vai anh, thân hình cao lớn của người đàn ông chỉ khựng lại một chút rồi ôm cô càng chặt hơn.
“Tôi đã nói việc tôi sinh đứa nhỏ không có liên quan gì đến anh hết, chỉ vì đứa bé cũng là một sinh mạng! Không có quan hệ gì với anh cả! Đừng có dát vàng lên mặt mình nữa!”
Cửa căn nhà cách vách đột nhiên mở ra, một đôi vợ chồng trung niên đi ra, người phụ nữ bị tình huống này làm cho kinh ngạc: “Chuyện này … là sao?” Bà biết rõ ở căn nhà cách vách là một bà mẹ đơn thân, mới vừa chuyển đến không bao lâu nhưng mới sáng sớm đã cùng một người đàn ông thân mật ở trước cửa như thế này …
Tô Tầm nghe thấy có người nói chuyện, cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, Lục Trình Dương xoay người cô lại, hai người cùng nhau vào nhà, trở tay đóng cửa ‘ầm’ một tiếng.
Tô Tầm nhân cơ hội này giẫm anh mấy cái nhưng cũng không thể thoát ra khỏi anh, cả người bị anh ôm xoay một vòng, bất quá trước sau chỉ có mấy giây, Lục Trình Dương dựa lưng trên ván cửa, còn cô đè ở trên người anh, Tô Tầm rất tức giận quát: “Anh dám đến nhà tôi đùa giỡn lưu manh hả! Anh buông ra … ưm …”
Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông ép trên môi cô, thôn tính kháng cự của cô, cõi lòng tan nát nỉ non lên tiếng: “Tầm Tầm … Tầm Tầm …” Một lần lại một lần lẩm bẩm tên cô, chỉ có chạm vào cô mới giải tỏa được sự đau lòng khó nhịn kia trong lòng anh.
Trong miệng anh vẫn còn mùi rượu nồng đậm, thăm dò vào trong miệng Tô Tầm, dây dưa cái lưỡi của cô. Đột nhiên Tô Tầm cắn mạnh vào đầu lưỡi của anh, Lục Trình Dương bị đau nên đành buông ra, Tô Tầm thừa cơ rút tay ra, tức giận giơ cao tay tát anh một cái, khi đôi mắt đỏ hồng lườm anh thì mới phát hiện ra trên mặt anh lại có thêm vết máu bầm, cô không muốn để ý đến, mở cửa đuổi anh đi: “Anh đi ra ngoài đi!” Đầu ngón tay tê dại, đây là lần đầu tiên cô tát mặt người khác như thế, lại là người mà cô từng yêu thương nhất.
Lục Trình Dương nhìn dáng vẻ tức giận của cô thì tim cảm thấy như bị dao cắt, giữ chặt cái tay đang điên cuồng đẩy anh ra, Tô Tầm lại phẫn nộ lấy chân đá anh: “Anh cút ra ngoài đi.”
Trong lúc hai người giãy giụa, không có ai để ý cửa căn phòng nhỏ đã được mở ra, một thân ảnh nhỏ ló ra, còn chưa mở miệng gọi mẹ thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, lập tức xông lên giúp mẹ đá cái chú xấu xa kia, giọng nói trong trẻo tức giận: “Người xấu! Chú bắt nạt mẹ cháu! Chú bắt nạt mẹ cháu … người xấu! Người xấu!”
Nhóc con đột nhiên gia nhập cuộc chiến làm hai người lớn kinh hãi, Tô Tầm liền dừng ngay động tác của mình lại, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông đang vận dụng hết cả tay chân đánh vào đùi Lục Trình Dương, ngay cả dép nhỏ cũng đá bay đi … Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt giống hệt như hôm đánh nhau với Chu Minh Thần; thấy vậy tim Tô Tầm thoáng run lên, vội vàng khom lưng muốn bế lấy con trai nhưng Lục Trình Dương đã nhanh hơn một bước bế lấy, Tô Tiểu Tông giãy giụa nện quả đấm nhỏ vào mặt và cổ của Lục Trình Dương.
Ngay vào lúc con trai đánh mình thì Lục Trình Dương đã khôi phục tất cả lý trí, một tay cầm hai quả đấm nhỏ của con trai, nhíu mày nói: “Tiểu Tông, đừng đánh …”
Tay của mình bị giữ chặt lấy nên Tô Tiểu Tông nổi giận đùng đùng nhìn Lục Trình Dương, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn ra, sững sờ nhìn vết máu bầm trên mặt anh, cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ của mình, bé đánh người lợi hại như vậy sao? Làm chú bị thương rồi …
Tô Tầm cũng khôi phục lại sự tỉnh táo, đón lấy Tô Tiểu Tông từ trong lòng Lục Trình Dương, nhỏ giọng dỗ bé: “Chú … không có bắt nạt mẹ …”
“Mẹ gạt người! Lúc nãy con thấy mẹ đá chú … còn đuổi chú đi ra ngoài nữa, có phải là chú lại lén đến nhà chúng ta nên mẹ không vui?” Mắt Tô Tiểu Tông đỏ ửng, thuật lại tình huống mình thấy lúc nãy, lại lườm Lục Trình Dương, hảo cảm lúc trước với chú này đã biến mất không còn sót lại chút gì, chú này đúng là người xấu mà!
“Mẹ, con giúp mẹ đuổi chú đi!” Tô Tiểu Tông giãy giụa muốn đứng xuống đuổi người.
Tô Tầm ôm chặt con trai đang lộn xộn đi vào phòng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Vừa rồi mẹ không thấy rõ, tưởng chú là ăn trộm … may mắn là con xuất hiện kịp thời nếu không mẹ cũng không phát hiện ra đâu … Chú không phải là người xấu, chú không bắt nạt mẹ đâu, Tiểu Tông không tin lời mẹ nói sao?” Nói xong những lời cuối cùng thì âm lượng nhỏ lại, nghe có chút ủy khuất.
Tô Tiểu Tông bị đặt nằm lại trên giường, chớp mắt nhìn Tô Tầm: “Thật sao?”
Tô Tầm dùng sức gật đầu: “Thật cho nên con không thể đánh chú ấy …” Cô không hy vọng con trai mang tâm lý thù hận, huống hồ đối phương còn là Lục Trình Dương, là người bố mà lúc nào bé cũng nhung nhớ.
“Nhưng … con đã đánh …” Cậu nhóc cầm lấy ngón tay út, có chút luống cuống nhìn Tô Tầm, nghĩ lại thì cảm thấy có chút không đúng: “Tại sao chú lại đi vào trong nhà chúng ta được? Chú có chìa khóa nhà chúng ta sao?”
Tô Tầm xoay người liếc Lục Trình Dương đang nhìn vào căn phòng nhỏ, kìm nén tức giận, cô không muốn nói dối nên nhất thời không trả lời được.
“Bởi vì khóa bị hư, chú chỉ cần đẩy cửa một cái là vào được.” Lục Trình Dương nhỏ giọng giải vây cho Tô Tầm, anh cũng không hy vọng con trai có ấn tượng xấu với mình.
“Thật sao?” Tô Tiểu Tông ngước cổ nhìn Lục Trình Dương, ánh mắt hết sức khó chịu.
“Đúng vậy, hôm nay mẹ sẽ gọi người đến sửa.” Tô Tầm thuận theo lời của Lục Trình Dương nói, vuốt đầu con trai: “Đi đánh răng rửa mặt đi, chút nữa mẹ dẫn con ra ngoài ăn sáng.”
Tô Tiểu Tông rất nghe lời mẹ, mẹ nói gì thì bé đều nghe theo nhưng khúc mắc trong lòng vẫn chưa biến mất, nhìn Lục Trình Dương vẫn không thuận mắt, bé đột nhiên không thích người chú hay kể chuyện cho bé nghe nữa.
Lục Trình Dương đến trước cửa cầm lấy dép nhỏ của Tô Tiểu Tông đặt dưới giường cho bé. Cu cậu từ trên giường trượt xuống, đi dép vào rồi chạy thẳng vào phòng tắm, bỗng nhiên chạy ngược lại, ngước đầu nhìn Lục Trình Dương: “Chú ơi … chú mau về nhà chú đi …” Bé không thích chú này đứng ở trong nhà của mình.
Tô Tầm cũng nhìn anh, trong ánh mắt là sự bài xích rất rõ, Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, lại nhìn con trai một chút, thở dài nói ‘được’, trong cái nhìn giám sát của con trai đi ra ngoài.
Đi đến trước cửa thang máy, anh không có đi ngay mà dựa vào tường hút thuốc, anh dùng sức hút vài hơi. Lúc trước ở cùng với Tô Tầm anh không có nghiện thuốc, có thể vài ngày không có đụng vào nhưng mấy năm nay lại rất nghiện, chỉ có thể hít nicotin mới có thể khiến cho tâm trí của anh trở nên thanh tỉnh.
Nhiều năm như vậy, anh đã trải qua cuộc sống đen tối không biết bao nhiêu ngày, nhiều lần tưởng như bỏ mạng, cố gắng đến bây giờ mới có thể đứng trước mặt cô, lại còn có thêm một đứa con trai nữa.
Anh là người như được sống lại, bất luận dùng phương pháp gì anh cũng muốn đem cô và con trai trở về bên cạnh mình.
…
“Mày chính là Lục Trình Dương, anh trai của Lục Trình Uy?” Một người đàn ông mặc đồ đen ở trong hẻm cản Lục Trình Dương vừa mới tăng ca xong đang muốn về nhà, trong tay cầm thiết côn, miệng ngậm điếu thuốc nhìn chằm chằm anh, sau lưng anh ta còn có vài người như thế, vẻ mặt hung ác.
Lục Trình Dương híp mắt nhìn đám người kia, tỉnh táo nói: “Các người muốn làm gì? Lục Trình Uy bị sao vậy?”
“Làm sao ư? Chắc mày còn chưa biết nhỉ? Đã bị cảnh sát bắt đi …” Đang lúc nói chuyện, người đàn ông vung thiết côn về phía Lục Trình Dương.
Bị cảnh sát bắt đi? Lục Trình Dương kinh ngạc, nhanh nhẹn né tránh thiết côn đang đập xuống, anh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo: “Rốt cuộc Lục Trình Uy chọc các người cái gì? Nếu là cảnh sát bắt đi thì mắc mớ gì đến các người chứ?”
“Đương nhiên là liên quan đến chúng tôi rồi; nếu như Giang thiếu có chuyện gì thì nhà mày gánh không nổi đâu! Đời này cũng đừng nghĩ xoay chuyển!” Người nọ mang theo một đám người từ từ đi về phía Lục Trình Dương, tay phải cầm thiết côn gõ vào lòng bàn tay trái, khuôn mặt dữ tợn nói: “Lục Trình Uy giống như con chó điên vậy, ngay cả Giang thiếu cũng dám đánh, cũng không nghĩ mình có bao nhiêu phân lượng!”
Giang thiếu? Thái tử gia của Giang thị? Tại sao Lục Trình Uy lại trêu chọc đến cậu ta chứ? Trong lòng Lục Trình Dương cảm thấy kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng giữ tỉnh táo như cũ, nhíu mày nhìn đám người đang đến gần kia, đối phương căn bản không muốn nhiều lời với anh, trực tiếp vung gậy đánh anh.
Lục Trình Dương bất đắc dĩ đánh nhau với đám người đó, đối phương vừa đông lại vừa có vũ khí nên rất nhanh anh có chút chống đỡ không được, trên người bị trúng rất nhiều đòn côn, đau rát, điện thoại di động bị rơi xuống đất; đúng lúc có người gọi đến, tiếng chuông trong đêm vang lên rất lớn, có người dùng gậy đập vỡ điện thoại, tiếng chuông hoàn toàn im bặt.
“Dừng tay! Ai cho các ngươi đánh người!” Một giọng nói tức giận của phụ nữ vang lên trong hẻm tối, một thân ảnh cao gầy hấp dẫn từ từ đến gần.
“Trình tiểu thư …” Tên dẫn đầu thấy rõ người đi đến là ai thì dừng tay, nhìn Trình Nhiễm, “Chúng tôi chỉ muốn dạy dỗ một chút mà thôi? Cũng không biết tình huống của Giang thiếu bây giờ như thế nào rồi, anh trai cô để cho chúng tôi đến dạy dỗ người nhà của tên đó một chút.”
Lục Trình Dương nghe vậy thì bước nhanh đến níu lấy áo người kia, sắc mặt âm trầm tức giận: “Các người làm gì bố mẹ tôi rồi?”
Lập tức có người kéo anh ra, tên thủ lĩnh nhìn anh cười lạnh: “Không có làm gì hết, chỉ đập phá nhà mày mà thôi.”
Ánh mắt Lục Trình Dương trở nên lạnh thấu xương, sắc mặt âm trầm bước nhanh về phía trước muốn đánh người kia nhưng Trình Nhiễm giữ chặt anh lại: “Anh muốn làm gì? Một mình anh có thể đánh thắng được đám người đó sao? Đừng ngốc như vậy.”
“Cô là ai?” Lục Trình Dương trầm mặt nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện.
“Anh không nhớ rõ em sao?” Trình Nhiễm không vui nhíu mày nhìn anh, hai ngày trước bọn họ mới gặp nhau, nếu không phải nghe thấy anh trai đang nói chuyện điện thoại nhắc tới cái tên này thì cô sẽ không chạy tới. Trình Nhiễm đuổi những người kia đi: “Các người đi trước đi, người vừa mới được đưa đến bệnh viện rồi, còn không biết kết quả như thế nào, các người chớ có làm loạn.”
Những người kia nhìn Lục Trình Dương một cái, không cam lòng rời đi.
Lục Trình Dương thoát khỏi tay Trình Nhiễm, cúi người nhặt điện thoại đã bị bể nát, điện thoại không dùng được nữa, lúc nãy anh nhìn liếc qua, hình như là bố anh gọi đến, bây giờ anh nhất định phải về nhà một chuyến.
Tầm Tầm …
Lúc này Tầm Tầm đang ở trường nên chắc không có chuyện gì … Không ai biết anh và cô đã kết hôn, gần đây cô đang vội vàng lo tốt nghiệp, chỉ có cuối tuần mới ngủ lại chỗ anh nên chắc không có chuyện gì …
“Anh chạy cái gì chứ!” Trình Nhiễm không nghĩ tới Lục Trình Dương đột nhiên lại chạy đi, ở sau lưng gọi theo, lưu lại cho cô chỉ là bóng lưng dần dần xa khuất, cô ta tức giận giậm chân.
Lục Trình Dương vội vàng chạy đến ven đường, chặn một chiếc taxi nhưng bỗng nhiên xoay người chạy lại, ở ven đường dùng điện thoại công cộng gọi điện cho Tô Tầm, lúc tiếng chuông vang lên anh không khỏi nín thở, điện thoại rất nhanh đã có người nhận, giọng nói quen thuộc vang lên: “Alo?”
Lục Trình Dương thở phào nhẹ nhõm, giọng nói khàn khàn: “Là anh, em đang ở TSo? Điện thoại của anh bị rơi bể, sợ em gọi cho anh không được nên anh gọi báo cho em biết …”
“Vậy à? Bây giờ cũng sắp mười một giờ rồi, em đương nhiên ở trường học! Anh gọi đến là để kiểm tra em sao? Yên tâm đi, em không có ra ngoài lêu lổng đâu! Sao anh lại ném hư điện thoại vậy chứ?” Tô Tầm chu miệng một cái, nói nhảm một chút, không giống phong cách của anh nha, bình thường anh làm cái gì cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, sao có thể làm rơi điện thoại được … chỉ có cô mới làm thế thôi …
“Được rồi, không sao, ngày mai anh mua điện thoại mới rồi gọi cho em.” Vội vã trấn an Tô Tầm vài câu, cúp điện thoại, một lần nữa đón taxi.
Sau khi về đến nhà chỉ thấy một mảnh hỗn độn, bố mẹ anh chẳng biết đã đi đâu …
Cuộc đời của anh, bắt đầu vào buổi tối hôm đó đã có sự thay đổi lớn.