NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG ANH VÀ EM

Lục Trình Dương kiên nhẫn chờ Tô Tiểu Tông trả lời nhưng nội tâm anh vô cùng dày vò bởi vì ánh mắt Tô Tiểu Tông nhìn anh đã không còn sự đề phòng như trước nữa, đôi mắt của bé là điểm duy nhất giống Tô Tầm, đen nhánh trong suốt, lông mi rất dài; khi bé mím môi cụp mi mắt thì dáng vẻ trông càng ủy khuất hơn.

Đứa nhỏ giống như là nhịn không nổi nữa, đột nhiên ‘oa’ một tiếng khóc lên: “Mẹ ơi … con, con muốn về nhà …”

Đúng là Tô Tiểu Tông vẫn còn chưa tiếp nhận được, mặc dù sâu trong nội tâm của bé khao khát bố về nhưng bé vẫn luôn cho rằng bố đang đi làm ở một nơi rất xa, bề bộn nhiều việc, đột nhiên có một ngày sẽ mở cửa nhà ra, sau đó bé sẽ sống một cuộc sống cùng với bố mẹ.

Nhưng mọi việc lại không giống như ảo tưởng của bé, quan hệ giữa bố mẹ không tốt, mẹ không thích bố, bố và mẹ không ở chung một nhà, bố và mẹ đều gạt bé, lần đầu tiên bé cảm giác được mình xa lạ với bố như vậy.

Điều làm cho bé cảm thấy khổ sở đó là tại sao lâu như vậy bố mới về, sau khi trở về tại sao lại không nhận bé …

Nhất định là do bố không thích bé rồi …

Tô Tiểu Tông ôm chân Tô Tầm từ phía sau khóc không kìm lại được, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại trong nháy mắt đã bị nước mắt làm ướt.

Cho đến bây giờ Tô Tầm chưa từng thấy qua Tô Tiểu Tông khóc đến thương tâm như vậy. Thì ra trẻ nhỏ cũng giống như vậy, đang tràn trề hy vọng nhưng hiện thực tàn khốc cũng sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi, huống chi con trai còn nhỏ như vậy, so với cô còn yếu ớt hơn. Bé không biết làm thế nào là điều tiết cảm xúc của chính mình, có rất nhiều chuyện bé không nghĩ ra, giống như lúc này bé cảm thấy rất khổ sở, chỉ có thể thông qua tiếng khóc để bộc lộ cảm xúc của chính mình.

Tô Tầm nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngồi xổm trên đất, nhỏ giọng nói: “Anh đi về trước đi.”

Lúc này người cảm thấy khó chịu nhất là Lục Trình Dương, anh vừa không dỗ được người phụ nữ của mình lại cũng không dỗ được con trai; hai mẹ con giống nhau, đều không thích anh.

Lục Trình Dương không còn cách nào đành chỉ có thể đi trước nhưng anh cũng không có rời đi ngay lập tức mà ngồi trên xe nhìn bọn họ, cho đến khi tiếng khóc của Tô Tiểu Tông nhỏ dần, cho đến khi Tô Tầm dắt hai đứa nhỏ lên lầu.

Rất lâu sau, xe mới rời đi.

Sau khi Tô Tiểu Tông về đến nhà cũng không hỏi bất cứ điều gì cả, Tô Tầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau khuôn mặt lem luốc bởi vì nước mắt của con trai. Cậu nhóc liên tục cúi đầu, cô biết rõ con trai đang giận, giận cô đã gạt bé.

Chu Minh Thần còn nhỏ hơn hai, ba tháng so với Tô Tiểu Tông, bản thân chưa từng trải qua chuyện vừa rồi cho nên không hiểu tại sao hôm nay Tô Tiểu Tông lại khóc nhiều như vậy. Đây là lần đầu tiên bé ngủ lại ở nhà bạn, Tô Tầm không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho Chu Minh Thần nên cô kéo rương đồ chơi của Tô Tiểu Tông ra, vuốt mái tóc xoăn của Tô Tiểu Tông có chút nịnh nọt nói: “Bảo bối, hiếm khi Chu Minh Thần mới đến nhà chúng ta, con cùng chơi đồ chơi với bạn được không? Mẹ đi nấu mì cho các con.” Lúc ở nhà hàng con trai không thể nào ăn nổi, Chu Minh Thần cũng ăn được rất ít, chắc chắn bây giờ hai đứa nhỏ đều đói bụng rồi.

Chu Minh Thần cảm nhận được ánh mắt của Tô Tầm, vội vàng đi lên giúp cô lấy một mớ đồ chơi từ trong rương ra, cười khoa trương với Tô Tiểu Tông: “Tô Tiểu Tông, bạn có rất nhiều đồ chơi nha! Mấy cái này mình chưa từng chơi qua, chúng ta cùng nhau chơi đi.”

Tô Tiểu Tông ngẩng đầu lên nhìn Tô Tầm, hai cái tay nhỏ bé đưa lên dụi mắt, buồn buồn trả lời: “Được …” Cu cậu còn đang rất buồn đấy.

Tô Tầm đi vào bếp nấu mì, trong phòng khách chỉ còn lại hai đứa nhỏ.

“Tô Tiểu Tông, tại sao bạn lại khóc vậy?” Chu Minh Thần thả món đồ chơi trong tay ra, ngồi xếp bằng với Tô Tiểu Tông trên thảm trải sàn, nhỏ giọng hỏi bạn.

Tô Tiểu Tông cảm thấy việc khóc trước mặt Chu Minh Thần rất là mất mặt mà hôm nay cu cậu đã khóc hai lần cho nên vừa nghe thấy Chu Minh Thần hỏi liền lập tức lấy tay che mặt: “Mình, mình cũng không biết …”

“Ồ.” Chu Minh Thần lại cúi đầu loay hoay với món đồ chơi trên thảm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạn đừng khóc nữa, dì nhìn thấy bạn khóc thì dì cũng rất buồn.”

“Ừ.” Tô Tiểu Tông lại dụi mắt rồi mới để tay xuống.

Chu Minh Thần lại rủ bé cùng nhau chơi, Tô Tiểu Tông nhớ tới lời mẹ dặn, bắt đầu chơi Transformers với Chu Minh Thần.

Tô Tầm ở trong bếp nấu mì nhưng vẫn liên tục cẩn thận nghe động tĩnh ở bên ngoài, không yên tâm ngó đầu ra nhìn, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tông vẫn còn nét không vui nhưng cũng đã chịu chơi cùng với Chu Minh Thần rồi.

Mặc dù trước đó cô đã muốn nói thật với Tô Tiểu Tông là cô và bố của bé đã ly hôn nhưng lúc chuyện thật sự xảy ra thì cô lại không biết làm thế nào để mở miệng, cô không biết phải giải thích như thế nào với một đứa nhỏ. Nếu như cô nói cho bé biết, cô và bố của bé sẽ không ở cùng một chỗ, không phải là một nhà ba người như bé vẫn luôn hy vọng thì bé nhất định sẽ khóc đến đau lòng.

Đây là một vấn đề hết sức khó khăn, cô không thể nghĩ ra được phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.

Tô Tầm bưng mì đã nấu xong để lên bàn, bảo hai đứa nhỏ đi rửa tay rồi vào ăn mì.

Chu Minh Thần chưa từng được ăn khuya nên có chút hưng phấn kéo Tô Tiểu Tông đi rửa tay, hai cu cậu rửa tay xong ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn.

“Ngon quá! Dì nấu mì thật là ngon!” Chu Minh Thần cười tủm tỉm nói với Tô Tầm.

“Mẹ mình nấu mì là ngon nhất!” Tô Tiểu Tông vừa húp sợi mì vừa trả lời, cu cậu thích ăn mì do mẹ nấu nhất; mặc dù cu cậu vẫn còn đang giận mẹ nhưng nghe thấy người khác khen mẹ nên theo bản năng bé cảm thấy rất kiêu ngạo.

Tô Tầm cười: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Lúc Tô Tiểu Tông còn nhỏ thì khả năng nấu nướng của cô rất tệ, nấu rất nhiều món mà Tô Tiểu Tông đều không thích ăn, chỉ thích ăn mì do cô nấu nhất. Khi đó, để cho bé có được đầy đủ dinh dưỡng nên cô đều dùng nước hầm xương để nấu mì, vừa ngọt lại vừa thơm nên lúc nhỏ Tô Tiểu Tông rất thích ăn.

Ăn mì xong thì đã gần mười giờ, Tô Tầm hỏi Chu Minh Thần: “Cháu tự mình tắm hay sao?”

Chu Minh Thần dùng sức gật đầu: “Vâng ạ, ở nhà cháu toàn tự mình tắm.”

Quả nhiên là vậy, Tô Tầm vuốt tóc của cậu nhóc rồi dẫn bé đi vào phòng tắm; mặt Chu Minh Thần đỏ hồng, Tô Tầm biết là cậu nhóc thẹn nên sau khi xả nước ấm xong liền đi ra.

Tô Tiểu Tông nằm trên thảm trải sàn thành một cục, đang chơi món đồ mà lần trước Lục Trình Dương dạy bé cách chơi, Tô Tầm thấy con trai âm thầm đưa tay dụi mắt, nghe thấy tiếng hít mũi nho nhỏ.

Tô Tầm từ từ đi đến bên cạnh con trai, ôm bé vào trong lòng của mình: “Con vẫn còn giận mẹ sao?”

Tô Tiểu Tông lén đưa bàn tay nhỏ bé lên lau nước mắt, bé không muốn cho mẹ biết là mình đang khóc, bé vẫn muốn là đứa nhỏ ngoan ngoãn như lúc trước.

Tô Tầm hôn lên khuôn mặt của con trai, Tô Tiểu Tông nắm lấy áo của mẹ nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, bố … bố không thích con phải không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy? Con đáng yêu như thế, bố rất thích con …” Tô Tầm xoa mái tóc xoăn của con trai, từng chút từng chút trấn an bé, Tô Tiểu Tông hỏi gì cô đều sẽ trả lời con trai.

Nhưng Tô Tiểu Tông hỏi xong vấn đề này liền không hỏi nữa, cái đầu xù nhỏ ở trong lòng cô cọ cọ, hai tay ôm chặt cô không buông.

Chu Minh Thần tắm rất nhanh, mặt đỏ hồng khi Tô Tầm lau người cho mình, sau đó tự mình mặc quần áo ngủ sau đó lên giường nằm.

Sau khi Tô Tiểu Tông tắm xong cũng ngoan ngoãn nằm lên giường, chờ Tô Tầm kể chuyện cổ tích cho bọn chúng.

Tô Tầm đọc xong câu chuyện thứ nhất thì Chu Minh Thần đã lăn ra ngủ rồi, đọc xong câu chuyện thứ hai thì Tô Tiểu Tông cũng nằm yên không động, giống như cũng đã ngủ thiếp đi rồi.

Tô Tầm tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ màu vàng rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Mới đi ra khỏi cửa phòng thì điện thoại liền đổ chuông, là bố của Chu Minh Thần gọi tới, đối phương nói bây giờ muốn đến đón Chu Minh Thần. Tô Tầm nghe vậy thì nhíu mày, rất bất mãn đối với người bố không có trách nhiệm này, không vui nói: “Bây giờ đã khuya rồi, vả lại bé đang ngủ, để bé ở chỗ tôi một đêm đi. Nếu anh cảm thấy cắn rứt lương tâm thì sau này nên dành nhiều thời gian cho bé một chút.”

Đối phương trầm mặc một lát, nói tiếng cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Trong phòng nhỏ, Tô Tiểu Tông lại trở mình, quay về phía Chu Minh Thần đã ngủ say như chết. Hồi nãy bé không ngủ, bé không muốn mẹ phải kể chuyện lâu cũng không muốn để cho mẹ biết là bé không ngủ nên mới giả bộ ngủ thiếp đi.

Tô Tiểu Tông lật qua lật lại trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, sau đó bé ngồi dạy, lay Chu Minh Thần dậy.

Chu Minh Thần mông lung mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Tô Tiểu Tông đang nhìn mình, đột nhiên tỉnh lại trong căn phòng có ánh sáng u ám làm cu cậu sợ hết hồn, thiếu chút nữa thì la lên, Tô Tiểu Tông vội vàng để ngón trỏ lên môi: “Xuỵt, đừng làm ồn.”

Chu Minh Thần cũng ngồi dậy, mệt mỏi liếc mắt hỏi: “Sao vậy …”

“Chu Minh Thần … bố mình … về rồi …” Tô Tiểu Tông không ngủ được, đột nhiên muốn thổ lộ hết với người bạn nhỏ của mình.

“Bố bạn chính là cái chú hôm nay đúng không?” Chu Minh Thần nằm lại trên giường, hâm mộ nhìn Tô Tiểu Tông, “Thật tốt, bạn có mẹ cũng có bố.”

“Nhưng mà … mẹ mình không thích bố …bố cũng không ở chúng với chúng mình, bố mẹ của các bạn khác đều ở cùng một chỗ …” Tô Tiểu Tông khổ sở nói.

Chu Minh Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “… Có khả năng bố mẹ của bạn đã ly hôn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc