NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG - MÔN CẤM TẠP

Ngày hôm sau hai người đều thức dậy muộn, một đêm làm tình điên cuồng hao hết thể lực của cả hai. Chu Vân xuống giường và cảm thấy chân đều đang run rẩy. Cô làm bữa sáng phong phú, đánh thức Điền Đông dậy rồi hai người ăn ngấu nghiến cho xong. Mặt Chu Vân vẫn còn sưng phù, mái tóc xõa tung đã được chải chuốt. Cô mang theo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài.

Người đàn ông phía sau hỏi: “Cô đi đâu?”

Chu Vân trả lời thật sự tự nhiên: “Đi làm”

Điền Đông im lặng hai giây mới nói: “Ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi xin nghỉ cho cô.”

Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Điền Đông chủ động nói chuyện với cô. Điền Đông nhìn gương mặt sưng phù của cô, vừa rồi lúc ăn cơm hắn ngẩng đầu lên nhìn thì có hơi giật mình. Buổi tối Điền Đông về nhà mua một túi trái cây và bánh ngọt, còn có một cái hộp nhỏ mà Chu Vân chưa từng thấy qua, đây là lần đầu tiên hắn mua đồ về nhà trừ 20 đồng hằng tháng.

Quan hệ giữa hai người giống như đã được cải thiện hơn một chút, bắt đầu có sinh hoạt tình dục, mỗi lần đều là Chu Vân chủ động quyến rũ. Tuy rằng cô chỉ mới 18 tuổi nhưng đã là một người phụ nữ trưởng thành, có nhu cầu sinh lý của riêng mình, cũng có nhu cầu mang thai cấp bách.

Cô cần phải làm những điều cần làm, vui vẻ hay đau đớn cũng là nguyên tắc làm việc. Mỗi lần phóng túng thì mỗi lần đều có thể hưởng thụ từ cậu nhỏ thô dài của Điền Đông, bọn họ chưa từng hôn nhau. Điền Đông thỉnh thoảng sẽ về nhà với mái tóc ướt một nửa.

Hai người đều không mang bao ở hai lần làm tình trước. Sau này mỗi lần ân ái, Điền Đông sẽ lấy ra một cái bao mỏng phía dưới gối nằm, mang lên vật nam tính, phía trên đều là dầu. Chu Vân không thích áo mưa nên ngày hôm sau cô ngầm dùng kim đâm mấy cái còn lại.


Có đôi khi thời kỳ rụng trứng, thủ đoạn của Chu Vân quá lợi hại, cuốn lấy hắn, dùng dức cọ xát cái miệng nhỏ ướt át lên cây hàng của đối phương, dùng lực ép quá chặt nên không kịp mang bao vào. Đầu Điền Đông choáng váng, trong thời khắc mấu chốt phản ứng lại muốn rút ra ngoài nhưng hai chân Chu Vân đã ôm chặt lấy eo hắn, dùng sức móc lấy hắn, lại bắt đầu dùng giọng rên rỉ dâm đãng mà hắn thấy quyến rũ. Giọng cô quá hấp dẫn, kêu lên khiến da đầu hắn tê dại, cuối cùng đã bắn rất nhiều vào bên trong.

Sắp hết hè năm 1988, Chu Vân có thai. Hàng tháng cô theo dõi thời gian kinh nguyệt của mình vào một cuốn sổ nhỏ. Ngay sau khi kinh nguyệt đến trễ, để an toàn nên cô đã ngưng hết những thủ đoạn trên giường đó, giữa hai người không làm tình nữa. Tháng 9, cô tự đi bệnh viện kiểm tra, cô đã mang thai được một tháng rồi.

Vào ban đêm trước khi hai người đến nhà cha mẹ chồng ăn cơm, cô báo cho Điền Đông tin cô mang thai. Sau một khoảng thời gian rất dài, Chu Vân vẫn luôn nghĩ đến biểu hiện làm cha của người đàn ông lúc đó, như là đi ở trên đường bị người ta thình lình chém một đao hoặc là giữa trời mưa to bị sét đánh trúng.

Người hai nhà đương nhiên rất vui vẻ, vợ chồng son ngày thường vắng vẻ không giống như ở chung làm người ta hoài nghi hai người vốn không ngủ chung. Giờ thì tốt rồi, đứa bé cũng đã có, sau này sẽ càng ngày càng náo nhiệt hơn.


Mọi thứ dường như càng ngày càng tốt hơn. Chu Vân cảm thấy sau khi mang thai bộ ngực của mình càng lúc càng lớn. Lúc tắm rửa nhìn vào gương, nhìn bầu ngực trước mặt căng phồng trắng nõn hình quả đào hoàn mỹ. Dùng lời Lý Tiểu Phương mà nói, càng ngày càng có hương vị của phụ nữ.

Điền Đông chẳng đi khám thai một lần nào cả. Vào mùa đông, Chu Vân cảm thấy đi làm hơi khó khăn. Hàng ngày cô vẫn đạp xe đi làm, cô mua mấy quyển sách về mang thai ở hiệu sách trên thị trấn, phía trên giới thiệu lợi ích của việc tập thể dục đúng cách đối với phụ nữ mang thai. Cô gầy, không thể hiện nhiều cảm xúc, không nói với một ai. Có một đồng nghiệp xấu xa khẽ hỏi cô có phải có tin vui hay không, cô hào phóng thừa nhận.

Mùa đông năm nay tuyết rơi đặc biệt nhiều. Ngày 24 tháng 12, năm đầu còn chưa lưu hành lễ Giáng Sinh, sáng sớm trời âm u, trước khi đi làm Chu Vân đã chuẩn bị áo mưa và hộp cơm. Sau khi thân thể nặng nề, Chu Vân tự mình mang cơm mỗi ngày, giữa trưa hâm nóng trên lồng hấp của đơn vị.

Tuyết rơi dày đặc đứt quãng từ chín giờ sáng, tới buổi chiều đã là tuyết rơi tựa lông ngỗng. Nhìn những bông tuyết dày đặc, Chu Vân đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong truyện cổ Andersen của Lý Tiểu Phương, trong lòng vô cớ hơi bi thương.

Cục Điện Lực hôm nay ồn ào một trận vào 5 giờ rưỡi. Cổng ngăn không được, hai người phụ nữ trung niên lớn tiếng gọi người ở lầu một, muốn tìm Điền Đông. Sau khi nghe ngóng, vợ hắn mang thai nhưng không cẩn thận trượt chân ngã xuống mương, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện. Đồng nghiệp của Điền Đông cũng rất sốt ruột, thời tiết hôm nay không tốt, đương sự đã sớm tan làm. Chuyện lớn như vậy phải nhanh chóng thông báo cho hắn mới được.

Các đồng nghiệp quen biết đã đến nhà Điền Đông, trong nhà lạnh lẽo không một bóng người. Họ tìm thấy cha mẹ Điền Đông rồi giải thích tình huống. Lúc hai vợ chồng anh trai Chu Vân vào bệnh viện, Chu Vân đã làm xong giải phẫu sinh non. Bác sĩ nói lúc rớt xuống mương đã đụng vào bụng, tim thai đã ngừng đập.

Nhìn sắc mặt em gái mình trắng bệch, ánh mắt không còn chút sức sống nằm trên giường bệnh, trong lòng Chu Sơn rất khó chịu, đầu nóng lên chạy ra khỏi bệnh viện. Chị dâu của Chu Vân cũng không ngăn cản ở phía sau.

Chu Sơn giống như ruồi nhặng tìm người khắp nơi ở thị trấn, tìm hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được Điền Đông ở trước một tiệm cơm. Hắn đang cầm một chiếc ô to che cho một người phụ nữ đang dựa sát vào người.

Bình luận

Truyện đang đọc