NƠI NÀO CŨNG LÀ ANH


Lâm Ái Mỹ xoay đầu, nhìn chằm chằm Lâm Ninh, ánh mắt nổi lên tức giận nhưng rất nhanh đã dập tắt, Lâm Ái Mỹ vẽ ra nụ cười, đi đến bên cạnh Lâm Ninh ngồi xuống.
"Em và Phàm Dương từ khi nào lại mặn nồng như vậy?" Gương mặt Lâm Ái Mỹ hoàn toàn hoà nhã "Chẳng phải em không thích anh ta sao? Hai người vừa rồi còn chồng chồng vợ vợ, em đổi ý không muốn ly hôn nữa à?"
Đối với nụ cười hoà nhã của Lâm Ái Mỹ, Lâm Ninh cũng nâng môi cười tươi, đôi mắt tròn xoe chớp chớp rất vô hại.
"Đúng là đột nhiên không muốn ly hôn nữa."
"Sao lại không..." Lâm Ái Mỹ kích động lớn tiếng, ngay sau đó Lâm Ái Mỹ dìm xuống kích động, tươi cười niềm nở hỏi nhẹ nhàng "Sao đột nhiên lại không muốn ly hôn nữa?"
"Sao chị lại hoảng hốt như thế, em với Phàm Dương không ly hôn nữa thì có làm sao, sao chị lại...!Không đồng tình như vậy?" Lâm Ninh vô tội chớp chớp mắt, gương mặt xinh đẹp mang vẻ thuần khiết vô tội vạ, nhưng miệng lại nói ra mấy câu khiến cho Lâm Ái Mỹ không khỏi chột dạ.
"Chị đâu có hoảng cái gì...!Chị ngạc nhiên thôi, hồi trước em ghét Phàm Dương lắm mà."
Lâm Ninh đưa bàn tay xoa xoa chiếc càm, mắt nhìn sang Tiểu Vỹ.
"Tiểu Vỹ, em mang ít trái cây ra cho chị, chị muốn ăn trái cây gì đó ngọt ngọt."
"Vâng thưa cô chủ" Tiểu Vỹ tuân lệnh, dự định xoay đầu đi.
"Khoan đã" Lâm Ninh lại gọi, âm giọng mềm mại nói "Em pha cho chị một tách trà xanh đi a, ở bệnh viện không có được uống trà, vừa về nhà chị liền muốn uống một tách, ừm ừm pha loại trà xanh matcha ấy."

Lâm Ninh xoay sang hỏi Lâm Ái Mỹ.
"Chị có muốn uống không? Trà xanh matcha, ở đây có loại trà xanh matcha thơm lắm."
Ý tứ sâu xa của Lâm Ninh quá rõ ràng, từ nữ hầu Tiểu Vỹ đến vài ba người hầu đang có mặt ở phòng khách đều đang méo mó cái miệng muốn cười, riêng bác Lý quản gia đã dùng tay che luôn cái miệng đang ngoác tới tận mang tai.
Nhìn thấy người làm trong nhà có ý cười trộm, Lâm Ái Mỹ nhận ra ngay ý tứ của Lâm Ninh.
"Lâm Ninh em có ý gì?"
"Em nào có ý gì" Lâm Ninh chớp chớp đôi mắt tròn xoe như con thỏ "Em chỉ hỏi là chị có muốn uống trà không, trà xanh matcha, thơm lắm."
Mỗi khi nói tới chữ trà xanh, cái miệng Lâm Ninh vểnh lên thổi phồng hai chữ matcha phía sau, còn biểu hiện bằng một cái ngửi ngửi rất thơm xung quanh Lâm Ái Mỹ.
"Chị không uống hả? Thế thì Tiểu Vỹ a, em mang cho chị một tách nha."
"A...!Vâng ạ" Tiểu Vỹ xem chút nữa thì phụt ra tiếng cười, nàng hầu cúi cúi đầu chạy vọt vào trong bếp.
"Lâm Ninh em có ý gì đây?" Thái độ rõ ràng như vậy, Lâm Ái Mỹ trừng mắt đẹp "Em có gì đó lạ lắm đó Lâm Ninh."
"Em đâu có ý gì a" Lâm Ninh lại chớp chớp đôi mắt con thỏ.
"Chị hỏi em tại sao lại không muốn ly hôn nữa, hồi trước rõ ràng là em sống chết muốn ly hôn kia mà" Lâm Ái Mỹ không dễ dàng bị đánh lạc hướng, quay trở lại vấn đề ban đầu.
Lâm Ninh thu lại đôi mắt tròn như con thỏ, đầu cúi xuống hít hít cái mũi, sau đó ngước lên với đôi mắt ửng đỏ, nói với âm thanh ủy khuất dường như muốn khóc.
"Thì là...!Em với Phàm Dương...!Ờm..." Lâm Ninh ủy khuất cúi mặt, hai bàn tay nắm vào nhau, đan mười ngón tay bối rối.
"Ngủ với nhau rồi."
"Khụ khụ" Bác Lý ho khụ hai tiếng, sau đó cúi đầu xin phép Lâm Ninh.
"Tôi đi làm việc đây ạ."
"Vâng vâng bác đi đi ạ" Lâm Ninh cười tươi đáp.
Lâm Ái Mỹ hoàn toàn không tin vào những gì nghe được, đôi mắt mở to nhìn dáng vẻ ngây ngô của Lâm Ninh.
"Em và Phàm Dương ngủ với nhau? Không thể nào như vậy được" Lâm Ái Mỹ phản bác, kích động đến mức không kiềm được âm lượng giọng nói.

"Làm sao mà em với Phàm Dương ngủ với nhau được, em thì đang không khoẻ, mấy ngày qua em ở bệnh viện kia mà."
"Thì đó a" Lâm Ninh bậm bậm môi "Em đang không khoẻ còn ở bệnh viện, thế mà cũng nảy sinh chuyện được, đằng ấy cuồng nhiệt quá đi, bây giờ muốn ly hôn cũng không được."
"Tại sao lại không được?" Lâm Ái Mỹ khó hiểu thắc mắc.
"Chẳng lẽ ngủ với nhau một đêm thì em không muốn cuộc sống tự do nữa à? Lúc trước em nói là em không thích va vào những gia tộc lớn, em nói em sợ phiền phức mà, bây giờ chỉ ngủ một đêm lại không muốn ly hôn? Lâm Ninh em suýt chết nên đầu óc có vấn đề rồi phải không?"
"Ài dà" Lâm Ái Mỹ bị Lâm Ninh chọc cho tức giận, Lâm Ninh vẫn rất thản nhiên ngây thơ vô tội.
"Nghĩ nhiều thứ như vậy làm gì, lý do em không muốn ly hôn chỉ có một thôi."
"Là chuyện gì?" Lâm Ái Mỹ không chần chừ hỏi ngay.
"Thì...!Trước kia không có ngủ với nhau, bây giờ ngủ với nhau rồi nên không muốn ly hôn nữa."
Mấy chị hầu gái đứng bên góc tường không nhìn được nữa, tay che lên miệng bịt lại tiếng cười, có người còn không thể kiềm lại tiếng cười phụt ra khỏi miệng.
Lâm Ninh hít sâu thở dài.
"Thì...!Chị thấy đó, gạo cũng nấu thành cơm rồi, củi này nấu cơm ngon quá nên không muốn đổi củi khác."
Lâm Ninh ví von câu chuyện vợ chồng, Lâm Ái Mỹ tức đến mặt mũi phát đỏ, ánh mắt Lâm Ái Mỹ nổi rõ ghen tuông mắng mỏ.
"Em có bị điên không? Chỉ vì mỗi chuyện ngủ với nhau mà không muốn ly hôn nữa? Cuộc sống tự do mà em muốn rốt cuộc chỉ có như vậy à?"
"Em đúng là điên rồi, sau đêm đó đúng là bị điên rồi, đột nhiên lại yêu anh chồng của em đến lạ thường" Lâm Ninh nhoe ra nụ cười tươi tắn, nắm lấy tay Lâm Ái Mỹ lay lay làm nũng.

"Nên là bây giờ không muốn ly hôn nữa a, sao vậy, chị không thích à?"
Lâm Ái Mỹ tức đến há hốc, bị Lâm Ninh hỏi, ghen tức đến mức muốn mắng người, dáng vẻ vô tội của Lâm Ninh nói về chuyện vợ chồng với Phàm Dương càng làm Lâm Ái Mỹ nổi máu ghen tị.
"Không có, chị không phải không thích" Lâm Ái Mỹ dối lòng trả lời "Lâm Ninh em nên suy nghĩ kỹ lại đi, không thể quyết định ngốc nghếch như vậy."
Máu nóng tuông trào trong lòng Lâm Ái Mỹ, sợ rằng ở lại thêm chút nữa, Lâm Ái Mỹ sẽ không kìm chế được cơn nóng giận mà bại lộ mưu đồ.
"Chị về đây, em suy nghĩ kỹ lại đi, hôm khác chị lại đến."
Lâm Ái Mỹ đứng bật dậy đi lên lầu cầm lấy chiếc túi xách đi xuống, khi Lâm Ái Mỹ mặc áo khoác cầm túi xách đi xuống, Tiểu Vỹ đã bưng đ ĩa trái cây và tách trà ra cho Lâm Ninh.
"Chị về đây."
Lâm Ái Mỹ không muốn nán lại nữa, vội vàng xoay đầu bước đi.
Lâm Ninh thổi thổi tách trà xanh, khói bốc nghi ngút, nhìn chị vội vã bỏ đi, Lâm Ninh vô cùng tiếc nuối kêu gọi.
"Chị không uống thật hả? Matcha thơm lắm nè, matcha thơm lắm a!".


Bình luận

Truyện đang đọc