NƠI NÀO CŨNG LÀ ANH


“Cháu dâu đây giỏi quá nhỉ? Còn biết đan khăn lấy lòng ông bà nội.


Lâm Ninh nhìn Phàm Chí Viễn ở phía đối diện, đối với âm điệu chế giễu mà châm chọc đó, cô cười tươi thản nhiên đáp trả.

“Bác quá lời rồi, đan khan cũng không phải tài cán giỏi gian gì cả, chịu khó một chút là được.


“Ồ…” Phàm Chí Viễn nhếch khoé môi, từ cách đối đáp nhận ra đứa cháu dâu ngồi trước mặt cũng không tầm thường.

Cũng phải, Phàm Dương vốn đã không tầm thường, người mà Phàm Dương cưới cũng phải có một chút khác biệt.

Dù vậy thì cũng chẳng thành vấn đề, đối với ông mà nói, hai đứa trẻ này cũng chỉ là những đứa nhóc bằng tuổi con của ông.

Phàm Chí Viễn cầm lên chai rượu, rót ra một ly rượu đầy, liếc nhìn sang cô hầu gái, ngón tay chỉ về phía Lâm Ninh.

Hầu gái hiểu ý, cầm lấy ly rượu mà Phàm Chí Viễn rót đầy đi qua phía Lâm Ninh, ly rượu đặt lên bàn của Lâm Ninh, Phàm Chí Viễn nói.

“Hôm tiệc cưới không có dịp chào hỏi, hôm nay cháu dâu cũng phải kính rượu một chút nhỉ?”
Nhìn ly rượu đặt trước mặt, Lâm Ninh duy trì nụ cười, trong bụng thầm mắng chửi.

Kính rượu cái mụ bà già gì đây, đây là kính rượu hay giết người, ly rượu rót đầy đến mức sắp tràn ra mà bảo kính rượu.

Lâm Ninh cười cười, mặt mày đen kịt, lần nữa đứng dậy, cầm lấy ly rượu kính về phía ông cố nội mang tên bác chồng.

“Vâng ạ, cháu kính bác.


Nâng ly ngẩng đầu nhấp một ngụm nhỏ thăm dò vị rượu, đây là loại rượu quý lần đầu Lâm Ninh được uống, mùi vị có chút lạ lẫm, vừa nhấp vào đầu môi thì ngọt ngào mê hoặc vị giác nhưng ngay khi nuốt vào, vị rượu đắng chát làm rát cổ họng, nhấp một ngụm Lâm Ninh đã chau mày.

Mặc dù tửu lượng của Lâm Ninh cũng không quá kém, loại rượu này có nặng đô đến mấy thì cũng không thể đánh bại cô chỉ trong một ly được.

Nghĩ vậy, Lâm Ninh nâng cao ly rượu, nhắm mắt nín thở, ngửa đầu uống cạn.

Rượu trôi vào cổ họng đắng chát, yết hầu dần dần rát bỏng, bào tử nhận lấy lượng lớn rượu đỏ cồn cào, mới một ly đã làm ruột gan trong bụng phát nóng, ửng lên gò má hồng hồng.


Đặt ly rượu xuống bàn, Lâm Ninh nhìn Phàm Chí Viễn, Phàm Huệ cạnh bên cũng đã đứng lên, đưa lên ly rượu về phía Lâm Ninh.

“Con cũng phải uống với cô một ly rượu ra mắt, nào, rót rượu.


Người phụ nữ trung niên nói, nữ hầu cầm chai rượu bên cạnh rót vào ly của Lâm Ninh.

Phàm Dương nắm lấy tay Lâm Ninh, muốn kéo cô ngồi xuống, Lâm Ninh nghiêng sang nhìn anh, rượu nặng chỉ một ly đã khiến hai gò má cô ửng hồng, ánh mắt nhìn anh chồng tuấn soái trở nên mềm mại.

“Không sao không sao” Cô cười cười, tay phẩy phẩy với anh, giải thích.

“Em cũng phải ra mắt cho phải phép, em không sao, không say được.


Phàm Dương nghiêm lại đầu lông mày, chỉ mới một ly mà cô đã đỏ mặt, anh lo lắng nắm chặt tay Lâm Ninh.

“Ngồi xuống đi, rượu này không phải thứ em có thể uống được.


“Không sao mà” Lâm Ninh không để anh lo lắng, tay nắm lấy ly rượu đã được rót đầy, tay cô run loạn một nhịp vì cơ thể chảo đảo, ly rượu đầy theo cái rung lắc tràn trề nhĩu xuống bàn ăn.

Phàm Dương vội đứng dậy, tay đỡ lấy vai Lâm Ninh giữ cô thăng bằng, tay kia nắm lấy ly rượu trên tay cô, hành động muốn uống thay này lọt vào mắt Phàm Chí Viễn, ngay lập tức sắc mặt Phàm Chí Viễn cau có.

“Này cháu, đây là rượu ra mắt của cháu dâu với các cô bác, cháu không được nhúng vào đâu đấy.


“Cô ấy không uống được” Phàm Dương liếc mắt nhìn Phàm Chí Viễn, liếc qua cũng thấy bọn người này muốn làm khó bà nhỏ nhà anh, anh nói.

“Muốn chào hỏi thì hãy đưa thứ mà cô ấy uống được, còn nếu bác muốn dùng rượu thì để cháu tiếp.


“Haha” Phàm Chí Viễn phì cười, nhìn sang em gái Phàm Huệ.

“Thấy không, người ta giờ đây lãnh đạo cả gia tài Phàm gia, thế nên khí thế cũng thật lớn, xem xem cách người ta nói chuyện với bác lớn kìa.


Nói móc một câu, mọi người bắt đầu bàn tán.


Phàm Chí Viễn cười to, vỗ tay tán dương, ánh mắt sắt lẹm nhìn Phàm Dương, đố kị trong đáy mắt nói tiếp.

“Cháu à, cháu đúng là giỏi gian nhưng rượu này không phải mời cháu, chúng tôi mời rượu cháu dâu, cháu dâu không uống thì khác nào không xem trọng chúng tôi.


Phàm Chí Viễn nói vậy, cả bàn ăn lại càng bàn tán xôn xao, vừa nói vừa chằm chằm nhìn Lâm Ninh.

“Thôi đi” Ông nội ở vị trí chủ toạ lên tiếng “Cháu dâu không uống được thì các con đừng ép, thay vì rượu sao không dùng trà?”
Màn làm khó này ông đã nhìn qua bao nhiêu lần, mấy năm qua những người trong Phàm gia vẫn luôn ác ý với Phàm Dương.

Năm nay có sự xuất hiện của Lâm Ninh, với thân phận là vợ của Phàm Dương, quả nhiên con bé phải chịu trận.

Ông nội liếc mắt nhìn cô hầu gái kia, ra lệnh.

“Thay trà đi.


“Khoan khoan, Ninh Ninh thích uống cái gì? Cháu có thích uống nước ép hay sữa, yến gì không? Thích cái gì thì uống cái đấy” Bà nội cất tiếng hỏi.

Nếu cứ để mặc như vậy, những người này nhất định sẽ không bỏ qua cho Lâm Ninh, thay vì rượu thì dùng trà, nhưng bà nội lại nghĩ đến dùng món ưu thích của Lâm Ninh sẽ tốt hơn.

“Mẹ à, rượu này là con muốn mời cháu dâu, mẹ nói như vậy khác nào khi dễ con rồi” Phàm Huệ nói, Phàm Chí Viễn cũng thêm dầu vào ngọn lửa.

“Ai lại mời sữa với yến chứ, mẹ cũng thật là, đừng có cưng chiều con cháu đến như thế.


Con gái út Phàm Phương cũng lên tiếng.

“Người ta mời thứ gì thì uống thứ đó đi, ai đời mời rượu lại đáp trà.


“Phép lịch sự tối thiểu chẳng lẽ cũng không biết sao?” Người con trai thứ hai Phàm Hiếu cũng nói.

Bốn người con đều phản đối, những người khác trên bàn ăn xôn xao đồng tình, ông bà nội cũng không đối nghịch với cả bàn ăn dài như thế.


Phàm Huệ bỏ qua những bàn tán, bà nhìn Lâm Ninh, bà cũng không để tâ m đến Phàm Dương, đưa ra ly rượu thẳng về phía cô, âm thanh đầy ám chỉ.

“Cháu dâu không uống thì chẳng khác nào không nể mặt cô chồng? Đúng không?”
Ôi… Cô chồng đã nói như vậy, Lâm Ninh nào dám kháng, cô mà đối kháng với họ, họ sẽ nói đến cái gì đây? Nói không chừng, họ sẽ bàn tán đến việc gia đình cô không biết dạy dỗ cô.

Lâm Ninh nắm chặt ly rượu trong tay, nhớ đến lời bác Lý và bà Năm nói, những người trước mặt này sẽ luôn chèn ép, khiêu khích Phàm Dương.

“Anh Dương ngồi xuống đi.


Lâm Ninh nghiêm trọng yêu cầu, tay nắm chặt ly rượu, tay kia đẩy tay anh ra khỏi ly rượu, xoay mặt nhìn anh.

Biết rằng anh lo lắng cho cô nhưng cô không muốn mình trở thành vật dẫn cho bọn người này hà hiếp anh, thành thật yêu cầu.

“Anh ngồi xuống đi mà.


Ánh mắt Lâm Ninh vô cùng kiên quyết, Phàm Dương chỉ đành ngồi xuống, đầu lông mày tuấn mỹ chau chặt vào nhau, trừng mắt chằm chằm nhìn Phàm Chí Viễn ở đối diện.

Phàm Chỉ Viễn nhận thấy ánh mắt đăm đăm của Phàm Dương, nhàn nhã nhúng vai, khoé miệng nhếch lên thành đường cong cười cợt.

Lâm Ninh trước khi nâng ly rượu, nhìn bà Phàm Huệ, nhìn sang mọi người phía trước, ánh mắt kiên định đảo một vòng những gương mặt xăm soi người khác, bọn họ ăn mặc lộng lẫy, những trang phục hoa lệ khác nhau, nhưng bọn họ lại bốc ra một thứ mùi y hệt nhau.

Mùi hôi thối của lòng đố kị.

Cô chắc chắn rằng sau khi uống xong ly rượu này thì người kế tiếp sẽ lại đứng lên mời rượu.

Lâm Ninh nhìn sang ông bà nội, cánh môi câu khởi, giảo hoạt nói.

“Thật ra là cháu có thể uống bao nhiêu cũng được, chỉ là… Cháu có một yêu cầu ạ.


“Cháu nói đi” Ông nội vội vàng hỏi.

“Cháu có một tật xấu khi say rượu ấy ạ, mỗi khi say rượu cháu sẽ nói nhảm, nhiều khi ăn nói hàm hồ, vậy nên lỡ như mà cháu say rượu rồi nói bậy, mong mọi người đừng để bụng.


“À không sao không sao” Ông nội gật gật đầu, rõ ràng là những người con vô tri của ông hà hiếp người, ông nội sao có thể trách khứ.

Lâm Ninh được đặc ân xá, cô nâng cao ly rượu kính cô chồng rồi ngẩng đầu uống cạn.

Rượu trôi xuống cuốn họng cay đắng hơn cả lần đầu, Lâm Ninh uống xong, mặt biến sang đỏ hồng, đôi mắt nhuộm ra lớp nước vì rượu cay, tay đưa ra ly rượu cho cô hầu gái.


“Rót đi.


Hầu gái rót đầy ly, Lâm Ninh nâng ly rượu ra phía trước dò hỏi.

“Còn ai không ạ? Thú thật thì tửu lượng cháu không tốt lắm, cháu kính rượu một thể.


Ly đầu là kính ông cố nội bác chồng, ly thứ hai là kính bà cô chồng, còn hai trưởng bối nữa, ông chú chồng Phàm Hiếu và bà cô út Phàm Phương.

Rượu mạnh thế này, Lâm Ninh không chắc có thể kính từng người, chỉ đành kính một thể.

Phàm Hiếu và Phàm Phương nâng rượu tiếp ứng, Lâm Ninh mím chặt cánh môi, cầu trời cho cô uống xong ly này thì vẫn còn có thể tỉnh táo, ngẩng đầu uống cạn ly rượu thứ ba.

“Tốt lắm, cháu dâu quả là có khí chất” Xem cô ngửa đầu uống cạn ly rượu, Phàm Chí Viễn vỗ tay, những người trong bàn ăn cũng đồng loạt vỗ tay khen ngợi màn chào rượu.

“…” Lâm Ninh thả xuống ly rượu, đầu óc quay cuồng một vòng.

Bào tử nóng như lửa thiêu, cổ họng như vừa nuốt vào dung nham, đại não quay cuồng một vòng, nghe thấy tiếng vỗ tay, cô nhoe ra nụ cười tự đắc, tay phẩy phẩy, thân thể ngã ngã ngồi xuống ghế.

“Không cần khen không cần khen, uống rượu vì sự vô tri thì có gì mà đáng khen.


“…”
Cả bàn ăn đang vỗ tay khen thưởng bỗng im bặt vì câu nói của Lâm Ninh, cô ngã xuống ghế, mềm nhũng như quả bông mò sang ghế bên cạnh tìm kiếm.

“Chồng em đâu rồi, đâu rồi ta” Hai tay cô quớ ra phía trước, chạm vào vòm ng ực cứng rắn quen thuộc liền nhoẻn miệng cười.

“À à đây rồi, đây rồi!” Lâm Ninh câu lấy cánh tay Phàm Dương, mềm xì như quả bóng xì hơi câu lấy cánh tay vững chắc, mặt mũi đỏ bừng dụi vào cánh tay anh, nấc cục rồi lẩm bẩm.

“Ực… Kỳ cục hà… Hự ực…”
Cô đã nói, khi cô say vào thì sẽ nói nhăng nói cuội, là bọn họ khiến cô say rượu, cô có mượn rượu nói bậy thì cũng không được mắng cô.

Còn tiếp…
(P/s Rượu vào lời ra, lời nào là thật lời nào là giả cũng không biết, nói trúng ai người đó nhột, à mà này là nhột cả đám.

Cuối tuần đến rồi đê, like mạnh tay đi rồi mị mang bão đến, còn chờ gì mà không quánh giá 5 sao thẳng vào mặt tui đi.

)
_ThanhDii.


Bình luận

Truyện đang đọc