NÓI YÊU EM 7 LẦN

Tuấn Anh tái mặt khi nghe nhỏ kêu lên như thế, mắt tròn mắt dẹp, miệng há hốc không nên lời. Sau đó bối rối nhìn hai đứa bạn của Tùng Linh định phân bua thì nhỏ Chi với nhỏ Phương đã vội vàng lên tiếng sau khi ném cho Tuấn Anh một ánh mắt cực kì thông cảm:

- Tụi mình còn chưa thưa hai bác, tụi mình qua thưa hai bác rồi quay lại sau.

- Phải đó, phải thưa, phải thưa…

Nói xong hai nhỏ vội vàng rút lui, nhỏ Phương còn nháy mắt với nhỏ một cái. Là bạn với Tùng Linh bao nhiêu lâu, chỉ nhìn một cái thôi là là biết tỏng ngay nhỏ giở trò, nhưng dù là có mê trai đi chăng nữa thì hai nhỏ bạn cũng không để đánh mất tình bạn bao lâu nay được, cho nên đành ra tay giúp nhỏ một phen. Tùng Linh cười cười mĩm chi cũng nháy mắt với hai đứa bạn. Cho đến khi cánh cửa phòng nhỏ khép lại, nhỏ mới cố nhịn cười, trưng ra bộ mặt khó xử nhìn Tuấn Anh:

- Ây da, hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Haiz….

- Em…em…- Tuấn Anh tức đến nghẹn lời, không ngờ cô nhóc này lại quá đáng đến như thế.

Tùng linh chớp chớp mắt nhìn Tuấn Anh một cách ngây thơ vô số tội, rồi chép miệng nói:

- Hai nhỏ bạn của em, một đứa biệt danh là bà tám, một đứa biệt danh là mỏ nhọn. Tụi nó buôn chuyện từ đầu trên đến đầu dưới, không biết chuyện hôm nay của anh, sẽ bị tụi nó đồn thổi thế nào nữa. Hình tượng của anh đang cao chót vót trong lòng các nữ sinh của trường, nếu mà họ biết anh bị bệnh, có lẽ hình tượng của anh sẽ vơi đi một nữa. Nhưng mà anh yên tâm đi, còn người trong xã hội ngày nay luôn có sự đồng cảm sâu sắc đối với những người bị bệnh. Em nói thiệt là, biết đâu khi mọi người biết tin anh bị bệnh gì đó, họ đối với anh càng có sự quan tâm đặc biệt hơn nữa.

- Vậy sao em không đi mà giả bệnh ấy. Anh thấy em mới là người cần sự quan tâm đặc biệt của mọi người, Với cái đầu không bao giờ động não như em, thì nên giả bệnh càng nặng càng tốt, có như vậy thầy cô mới thương cảm, đi học không cần khảo bài cũng cao điểm, đi thi bạn bè nó thả phao cứu mạng cho – Tuấn Anh lườm nhỏ ném một câu châm chọc – Nói đi, em cố tình chơi trò này là có mục đích đúng không? Nói ra đi.

Tùng Linh bị Tuấn Anh châm biếm như thế thì tức lắm, nhưng nghe hỏi vậy thì vội vã lấy lại vẻ mặt điềm nhiêm để trả lời Tuấn Anh. Nhỏ đặt thẳng vấn đề luôn chứ không thèm vòng vo nữa, dù gì thì Tuấn Anh cũng đã lật tẩy của nhỏ rồi.

- Giảm bài tập cho em, em sẽ giải thích với hai nhỏ bạn dùm anh, ngăn chặn tin đồn này kịp thời, giúp anh giữ vững hình tượng bạch mã hoàng tử của mình.

- Cái hình tượng đó, em cứ giữ cho riêng mình đi – Tuấn Anh hừ giọng rồi đứng dậy bước đi ra phía cửa, hoàn toàn không xem lời đe dọa của Tùng Linh trong mắt, Tùng Linh thấy vậy vội vàng kêu lên:

- Này, anh thật sự muốn tin đồn này lan ra tòan trường à.

- Sao lại sợ. Nếu tin đồn loan ra, anh cám ơn em còn không hết nữa là. Lúc đó sự hâm mộ anh sẽ giảm, anh sẽ đỡ được nhiều phiền toái. Anh được sự đồng cảm của mọi người, vậy thì anh có thể không cần trực nhật, không bị thầy cô nhờ vả hết chuyện này đến chuyện kia. Em tốt nhất là mau chóng làm tin đồn này lan rộng ra đi. Biết đâu đến lúc đó anh vui vẻ sẽ giảm bài tập cho em. Còn bây giờ, nếu không giải xong hết bao nhiêu đó bài tập, anh nghĩ tiền tiêu vặt và những lệnh cấm vận em sẽ kéo dài lắm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc