NÓI YÊU EM 7 LẦN

Sét đánh trúng người nhỏ rồi. Hóa ra nhỏ đang bị lợi dụng, lợi dụng một cách trắng trợn luôn. Do bị sặc, nhỏ muốn nói mà không được đành đưa mắt nhìn Tuấn Anh, cái tên này, nhìn bình thường như vậy mà thực chất rất ư là thâm hiểm. Biết rõ con người ta muốn tỏ tình mà lại kêu nhỏ đến gặp. Hơn nữa, còn cố ý diễn tuồng trước mặt người ta, rõ ràng bảo người ta nên rút lui là hơn. Dập tắt tia hy vọng của người khác khi còn chưa kịp nhú mầm.

Đáng ghét nhất là nhỏ bị lợi dụng một cách trắng trợn luôn như vậy. Nhìn cái mặt thất thểu của chị gái lí nhí chào rồi bỏ đi, Tùng Linh thấy tội quá đi mất, càng nhìn cái tên yêu ghiệt gieo rắc nỗi buồn cho con gái kia bình thản bảo nhỏ:

- Mau vào lớp học đi. Bị cô giáo trách phạt bây giờ.

Xem xem, lợi dụng người ta xong đã thì quăng bỏ không thương tiếc, nhỏ đúng là đáng thương quá đi mất. Đã vậy cái bảng điểm của nhỏ còn bị Tuấn Anh cầm đi mất nữa chứ. Đáng ghét. Nhỏ chẳng thèm xin xỏ gì nữa. Nhỏ giờ đây là điếc không sợ súng nữa rồi, ai bảo hắn lợi dụng nhỏ như thế làm gì, khiến tâm hồn nhỏ bé của nhỏ bị tổn thương nghiêm trọng. Sau này ai dám thích nhỏ nữa đây khi biết nhỏ đã có bạn trai rồi.

- Anh quá đáng – Nhỏ đứng dậm chân hét lên.

Tuấn Anh giật mình quay đầu lại nhìn nhỏ trong im lặng, chắc là cũng hơi áy náy khi lợi dụng nhỏ như thế. Tất nhiên Tùng Linh phải nhân cơ hội này mà làm tình làm tội Tuấn Anh chứ. Nhỏ nghĩ nhanh trong vài giây, đây là thời cơ tốt để xin đi chơi mà, tùng Linh đang định mở miệng nói thì Tuấn Anh bảo:

- Được rồi, thấy em làm kiểm tra điểm cũng ổn, cho em nghỉ học một bữa đó.

Tùng Linh…..sung sướng vô ngần, bây giờ chỉ việc xin ba mẹ nữa thế là xong.

Nhỏ đúng là tiểu nhân đắc ý rồi khi mà ba mẹ nhỏ bảo rằng hôm nay bận đi dự tiệc ở xa đến khuya mới về. Dặn nhỏ ở nhà đóng cửa cẩn thận để, mang theo điện thoại bên mình, ba mẹ về sẽ gọi nhỏ xuống mở cửa. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà, không nhân cơ hội này thì còn chờ đến khi nào. Ba mẹ đi rồi, nhỏ có thể vui chơi thật lâu, cho nên nhỏ nói.

- Thôi, lát ba mẹ cứ khóa cửa rồi cầm chìa khóa đi đi. Con ở trên phòng rồi ngủ luôn, ba mẹ về gọi quấy phá giấc ngủ con thì chán lắm.

- Vậy ba mẹ khóa cửa ngoài, có gì con gọi điện ba mẹ sẽ về ngay – Mẹ nhỏ ân cần nói.

- Trời ơi, ba mẹ cứ đi thoải mái đi, con lớn rồi chứ còn trẻ con nữa đâu mà ba mẹ phải lo, con ở nhà mình là an toàn nhất.

- Ừ, con gái ba biết nghĩ vậy là tốt. Tuấn Anh có bảo con làm kiểm tra cũng khá hơn trước nhiều rồi, ba mẹ sẽ trả điện thoại lại cho con – Ba nhỏ bèn nói – Cho phép con ở nhà chơi vi tính cho đỡ buồn.

- Hoan hô ba – Tùng Linh ôm cổ ba mừng rỡ reo lên.

Đợi ba mẹ đi rồi, Tùng Linh tức tốc thay quần áo rồi sau đó trèo ra ban công nhà mình. Vẫn dùng cách cũ, leo qua ban công nhà chứ, xuống ban công phòng Tuấn Anh và gõ cửa, lần này là chính đại quang minh mà gõ cửa.

Tuấn Anh mở cửa thấy nhỏ cười nhăn răng thì cau mày định mắng thì nhỏ vội phân trần:

- Ba mẹ em đi, khóa cửa nhà lại rồi. Hôm nay được một bữa nghỉ học, bạn em mới rủ đi ăn chè thôi. Cho em đi nhờ chút nha.

Tuấn Anh nhìn nhỏ cau mày ngi ngờ, Tùng Linh bèn nhướn mày cong môi nói kiểu thách thức:

- Không tin anh ra xem xem, có phải nhà em khóa cửa từ bên ngoài hay không? Tại em không tính đi, ở nhà ngủ một giấc thật sảng khoái, ai ngờ tụi bạn cứ năng nỉ mãi.

- Em là con gái….- Tuấn Anh bèn nhắc nhỏ nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc