Khương Gia Minh vốn định tới phía đông thôn xem tình hình làm nhà, bị Lâm Uyển Uyển ngăn lại, nếu đã đến bước này, hôm nay liền đừng đi qua nữa, lại nhớ tới một nhà đại ca, không biết đại ca có đi phía đông xem hay không, cũng không biết thừa dịp lúc này đi qua còn kịp không, một nhà bốn người liền ra khỏi phòng đi ra ngoài.
Phương thị nhìn thấy mọi người ở tam phòng đều đi rồi, lập tức cùng Khương gia Huy lẩm bẩm, không biết đang thương lượng cái gì, sau lại cùng mẹ con Lưu thị cùng một chỗ, nhìn bộ dáng hùng hổ, không biết còn tưởng rằng muốn đi đâu đánh nhau, Khương Lai Phúc nằm trên giường ngủ giả không quản.
Bốn người do Lưu thị dẫn đầu, Khương Gia Huy phá khóa cửa, trực tiếp xông vào, phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, ngăn nắp, không nói hai lời trực tiếp động thủ lật đồ đạc, thề là phải đem bạc tìm ra, đừng nói vì sao nhị phòng lại đột nhiên tốt bụng kéo hai mẹ con Lưu thị vào cùng, thật sự là mấy ngày nay bọn họ cũng nhìn ra chút vấn đề, nếu như nói lão tam không dễ chọc, như vậy tam đệ muội của bọn họ lại càng chọc không được, ai bảo bọn họ nhớ thương một đống bạc lớn, tự nhiên phải tìm người càng cường đại ngăn cản ở phía trước, Khương Gia Huy có lòng tin, mặc dù bạc vào tay có vào tay Lưu thị, hắn cũng có năng lực đào ra.
Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết quay lại lấy đồ chơi, thấy cửa mở, hai đứa nhỏ liền cảm thấy kỳ lạ đi qua xem, kết quả nhìn thấy Nhị bá mẫu ở trên giường lật tìm đồ đạc, nãi nãi cùng tiểu cô đang lục lọi tủ quần áo cùng cái rương của nương, còn có nhị bá cũng đang lục tìm khắp nơi, đồ đạc lộn xộn, thậm chí còn đập nát mấy cái chén mới mua, hai đứa nhỏ lớn tiếng khóc lên, "Trộm, có trộm, các người không được động đến đồ đạc của chúng ta.."
Khương Liên Cận và Khương Liên Đường Không yên lòng đi theo tới nhìn, thấy có gì đó không ổn, một người vào trong xem, một người chạy về nhà tìm người.
Khương Liên Đường thở hổn hển vừa hô vừa chạy vào nhà chính, "Cha, cha, nương, nương, tam bá, tam bá nương, đại sự không tốt."
Bốn người nghe vậy thì giật mình, nghĩ đến hai đứa con nhỏ đi nhà cũ lấy đồ, nhất định là có liên quan đến hai đứa nhỏ, Lâm Uyển Uyển vội vàng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, Khương Gia Minh đuổi theo, hai phu thê Khương Gia Tông thấy vậy cũng đi theo, Khương Liên Đường cũng chạy theo sau.
"Nói, tiện nhân Lâm thị kia đem bạc để ở đâu?" Lưu thị kiêu ngạo ép hỏi, Phương thị cùng Khương Tuệ Mẫn mỗi người giữ một đứa nhỏ, ngoan độc hướng trên người đứa nhỏ cấu véo, làm cho hai đứa nhỏ lớn tiếng khóc.
Khương Liên Cận ở một bên liều mạng xông về phía trước, muốn che chở hai đệ đệ, thế nhưng lại bị Khương Gia Huy ngăn cản, thân là một người đọc sách không có bao nhiêu sức lực, nào phải là đối thủ của Khương Gia Huy? Chỉ có thể không ngừng giãy giụa cầu xin tha thứ, cầu nãi nãi tiểu cô bọn họ bỏ qua cho hai đệ đệ.
"Hai đứa ranh con khốn kiếp, còn không mau nói cho ta biết, bạc giấu ở đâu?" Dừng một chút, thấy không có người đáp lại, "Được, không nói đúng không, ta xem các ngươi chịu được đến bao giờ." Dứt lời, giơ tay muốn đánh người.
Lâm Uyển Uyển đi vào, nhìn thấy một màn như vậy, không quản gì nữa trực tiếp nhào tới đụng vào Phương thị cùng Khương Tuệ Mẫn, đem hai đứa nhỏ bảo vệ dưới thân.
Khương gia Minh phía sau mắt thấy sắp đánh đến tức phụ nhà mình, nhất thời tiềm năng bộc phát, dùng một loại tốc độ không không thể tin được lao vào trực tiếp chắn trước mặt tức phụ cùng hài tử, thật sự bị Lưu thị đánh một quyền, "Tê" thật đau, thiếu chút nữa đứng không thẳng, có thể thấy được bà ta dùng sức bao nhiêu sức lực, Khương Gia Minh tâm lạnh đến cực điểm, một đại nam nhân như hắn còn suýt không chịu được, nếu rơi vào trên người hai đứa nhỏ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nương hắn đây là muốn mạng người, lúc này ngay cả con trai của mình cũng không chịu buông tha, có thể thấy được là có bao nhiêu ngoan độc.
Lưu thị thấy là nhi tử ngăn cản, trong lòng càng thêm tàn nhẫn, từng người một đều muốn lật trời, dám võ nghịch với nàng, đều là do con tiện nhân Lâm thị kia, còn có hai thằng nhóc này, sao lại không chết đi, suy nghĩ điên cuồng trong đầu, không quan tâm gì nữa xuống tay đánh người, đừng nhìn nàng từng này tuổi, hàng ngày lao động khí lực thật sự vẫn rất mạnh mẽ.
Nhất thời không kịp phản ứng, Khương Gia Minh đã nhận thêm mấy cái đánh nữa.
Cũng may một nhà đại phòng đúng lúc chạy tới ngăn cản Lưu thị, nếu không Lâm Uyển Uyển cũng không dám cam đoan mình có thể nhẫn nhịn không ra tay lấy mạng lão bà tử này hay không, cô đối với Lưu thị hoàn toàn không còn một chút hảo cảm, nếu không phải là mẹ của Khương Gia Minh, bà của hai đứa con trai của cô, làm như sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà bọn họ, làm sao cô có thể để yên cho làm cho bà ta càn rỡ như vậy.
Khương Gia Tông đỡ Khương Gia Minh đang lảo đảo chậm rãi đứng dậy, Tiếu thị giúp Lâm Uyển Uyển bảo vệ hai đứa nhỏ ở phía sau, đứng ở bên cạnh hai huynh đệ bọn họ.
Khương Liên Cận tránh thoát sự khống chế của Khương Gia Huy, cùng Khương Liên Đường đứng ở trước mặt bảo vệ hai đường đệ.
"Được, được, rất tốt, hai huynh đệ các ngươi rất tốt, thông đồng làm bậy, cưới tức phụ quên nương, đây là muốn tức chết lão nương có phải hay không, một đám đều muốn lật trời làm loạn a, lúc trước tại sao ta lại sinh ra hai thứ không nên hồn như các ngươi thế này.." Lưu thị ngồi trên mặt đất lăn lộn, vỗ đùi gào thét, càng nói càng quá đáng.
Lâm Uyển Uyển nhếch miệng, nhìn không khí u ám trong phòng, lại nhìn Lưu thị diễn trò, thầm nghĩ, lão bà tử đây là tiết tấu ngay cả con trai lớn cũng phải đắc tội, đại ca tốt xấu gì cũng là một người chính trực, ở thôn là người có vị trí đứng thứ hai, bào có ai dám làm càn như vậy.
Tuy nói ở cổ đại này là trăm điều lấy chữ hiếu làm đầu, nhưng cũng có đạo quân thần, đại ca tuy rằng không bằng quan lão gia, ở trong thôn cũng là ăn cơm triều đình cấp, Lưu thị này quả nhiên là không phân rõ ràng, đắc tội nhi tử đang làm lý chính, cũng không phải là một chuyện đúng đắn như vậy, thật sự là ngu ngốc! Nhị tẩu cũng vậy.
Bộ dáng hưng trí bừng bừng xem kịch của nhị phòng đã sớm lọt vào mắt mọi người, thật sự là không đỡ nổi, ở đây cũng chỉ có Lưu thị nhìn vừa mắt nhà bọn họ, những người khác đều khịt mũi khinh thường loại hành vi này.
Lưu thị ở chỗ này biểu diễn vở kịch một người, trong sân đã có người kéo đến xem đông nghịt, không ngừng đàm tiếu, dù sao cũng không có việc gì làm, cho nên rảnh rỗi đi hóng bát quái chơi, một truyền mười, mười truyền trăm, ai nghe tin đều đều chạy tới hóng chuyện, xì xào bàn tán, thanh âm không nhỏ, người trong nhà đều nghe được.
Lưu thị nghĩ nghĩ, nhất định phải diễn sinh động hơn, nếu không làm sao ăn vạ được nhà lão tam, chỉ là nói nhiều như vậy cũng khô miệng, chính là không ai để ý tới nàng, bỗng cảm thấy không thú vị.
Nghĩ đến muốn đòi tiền, bọn người ngoài vây xem cũng không tốt lắm, liền đi chửi bới muốn đuổi đám người vây xem đi, mà người ta đâu dễ dàng đuổi đi như vậy, Lưu thị quá coi thường tinh thần hóng chuyện bát quái của người khác, đặt ở trên người nàng, cũng chưa chắc chịu đi, sau đó ngay cả lão thôn trưởng rất ít xuất hiện cũng chạy tới, thật sự là một nhà Khương Lai Phúc này làm việc quá mất lòng người.
Kết quả cuối cùng là, Tam phòng không có tâm tư cùng nhà cũ lãng phí thời gian, vì thế dứt khoát chuyển đi, chẳng trách chuyện lại đi đến mức như vậy.
Lưu thị muốn làm loạn, được, vậy thì để nơi này làm rạp hát cho bà ta từ từ biểu diễn, Tam phòng chúng ta không có thời gian dây dưa biểu diễn với ngươi, ngươi không buông tha, vậy chúng ta liền chuyển đi.
Ý tứ của lão thôn trưởng vốn là có thể khuyên giải liền khuyên giải, người nhà hằn học nhau, đối với trong thôn cũng không tốt, nhưng chuyện đã đến tình trạng này, Khương Lai Phúc là đương gia cũng không ra mặt, lão xem như nhìn lầm người, cũng không nói gì thêm, nên cảnh cáo vẫn là cảnh cáo vài câu, về phần một nhà Khương Gia Minh không có chỗ ở, phòng ốc phía đông còn cần một thời gian, hắn tính toán an bài tạm thời để cho bọn họ chen chúc ở từ đường.
Lúc này, Khương Gia Tông với tư cách lý chính cũng đứng ra nói chuyện, ở từ đường thì không cần, đây là huynh đệ của ta, nhà ta chen chúc một chút cũng có thể ở lại, trước tiên cứ ở nhà ta đi, đối với lời này lão thôn trưởng cũng đồng ý, nhưng tam phòng lại không đồng ý.
Vừa vặn mạnh đại thúc cũng vừa đi ra khỏi nhà đại ca nghe được liền nói, "Lão tam, Uyển tử, nhà đại thúc không có ai, trước tiên đến nhà đại thúc ở vài ngày, dù sao sau này đều là hàng xóm, vừa gần vừa thuận tiện, đỡ phải chạy tới chạy lui, hai tiểu tử vừa vặn làm bạn với đồ nhi ngốc nghếch của ta."
Khương Gia Minh có chút ngượng ngùng, lúc trước đã phiền toái Mạnh đại thúc không ít, lại thêm phiền nữa thì có chút nói không nên lời, Lâm Uyển Uyển lại không nghĩ như vậy, trong ba người thì nhà Mạnh đại thúc là người cô muốn đến.
Đúng như Mạnh đại thúc đã nói, cô cũng muốn được rời khỏi nhà cũ này càng xa càng tốt.
Mạnh đại thúc từ lâu cô đã coi là người thân của cô, đó là chuyện bí mật, Khương Gia Minh cũng không biết.
Dưới sự hỗ trợ của Tiếu thị, dưới sự chứng kiến của mọi người, tam phòng rốt cục cũng rời khỏi ngôi nhà khiến người ta hít thở không thông này, hành lý ít đến độ khiến thôn dân phải líu lưỡi.
Sau khi đám người rời đi, lưu lại Lưu thị ngơ ngác tại chỗ, Khương Tuệ Mẫn không thể tin được, còn có phu thê nhị phòng hung hăng nhìn chằm chằm về phía xa, tựa hồ lại nhớ tới cái gì, tạm thời buông chuyện này xuống.
Phía sau mọi người nhìn không thấy còn có một tú tài lang sắc mặt khó coi, nhìn Lâm Uyển Uyển rời đi, phảng phất như người mất hồn, nắm chặt tay không nói gì, không biết hắn đang suy nghĩ gì..