NỒNG HẠ NHẬT TRƯỜNG

Quý Sâm xác thực rất thông minh, cơ sở kỳ thực không phải không hiểu một chút nào, nhưng cậu ít nghe giảng bài, lại có thêm cơ sở cũng theo không kịp. Lý Trạch Thừa hôm trước đã làm sơ đồ tư duy cho những kiến thức ngày hôm nay, ngày hôm nay nói lại, Quý Sâm dĩ nhiên cũng có thể học một biết mười, nhớ kỹ đại khái. Lý Trạch Thừa rất hài lòng.

"Ừ, còn gì nữa không. Ở đây có mười câu, căn cứ tình huống của cậu, cậu làm trước đi. Nửa giờ sau tôi tới kiểm tra." Lý Trạch Thừa để bút xuống, kéo ghế tựa đứng dậy.

"Nói đùa à? Nửa giờ, tôi làm không xong."

"29 phút."

"Lý Trạch Thừa!"

"28."

Ngòi bút đột nhiên không kịp chuẩn bị mà phá giấy, Quý Sâm trừng Lý Trạch Thừa một cái, đàng hoàng bắt tay vào làm.

Lý Trạch Thừa ngày hôm qua mua quả dưa hấu, nghiêm mặt bảo ông chủ chọn quả ngọt nhất. Cắt gọn bỏ vào trong đĩa, nhìn sách mấy phút, tính toán thời gian, hắn lại trở về thư phòng.

"Làm xong, lợi hại không!" Quý Sâm một chân cởi dép ở nhà vắt ở ghế Lý Trạch Thừa ngồi, khớp xương gầy gò lộ ra khỏi tất bông trắng, cả người như không còn xương cốt ngồi phịch ở chỗ tựa lưng, một mặt chờ khen.

Ánh mắt dời từ chân Quý Sâm đi, Lý Trạch Thừa cầm sách bị Quý Sâm viết lung tung lên kiểm tra.

"Sai bốn câu, có hai câu là bởi vì sơ ý."

"A? Thế là làm tốt hay là không tốt à?"

"Buông chân ra."

"Ồ."

"Cũng không tệ lắm, lần sau cố gắng làm đúng hết, mấy bài này rất đơn giản."

"Ha ha tôi đã biết tôi lợi hại, thế nào? Giúp tôi xem một chút sai ở đâu."

"Không vội, trước tiên đi ra ăn một chút gì đó."

Quý Sâm vui vẻ theo sát Lý Trạch Thừa đi ra ngoài, sau đó thấy quả dưa hấu bị gọt đến một lời khó nói hết.

"Quả dưa hấu này của cậu tạo hình rất đặc biệt."

Lý Trạch Thừa sầm mặt lại muốn nhấc cái đĩa đi.

"Đừng đừng đừng! Tôi ăn!" Quý Sâm cấp tốc cầm một miếng to nhất lên, gấp không thể chờ mà ăn.

Mặt trời chói chang tranh tiên khủng hậu, từ ngoài cửa sổ bò đến trên người Quý Sâm, dưa hấu lạnh lẽo sướng miệng ngọt ngào làm cậu híp mắt lại. Cậu ăn không có hình tượng chút nào, chất lỏng đỏ nhạt từ ngón tay chảy xuống, từ khuỷu tay chảy xuống sàn nhà đá hoa cương.

Lý Trạch Thừa cầm một miếng, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm thịt mềm trong cánh tay Quý Sâm.

Dư quang Quý Sâm quét đến Lý Trạch Thừa, khó giải thích được cảm thấy động tác hắn ăn dưa hấu tình dục tràn lan, đúng là điên.

"A no quá!" Quý Sâm ăn hơn một nửa quả, vỗ bụng dưới nhô lên, dựa vào ghế sô pha ngồi xuống.

"Lau khô đi." Lý Trạch Thừa bưng cái đĩa đi rửa, Quý Sâm đàng hoàng nằm trên mặt đất lau nước.

Ăn xong quả dưa hấu hai người đều no đến mức không chịu được, hiểu ngầm không ăn cơm trưa. Qua buổi trưa, Quý Sâm thuận tiện được mát mẻ, ngáp ngủ mấy lần liền.

Nhìn cậu không mở mắt nổi, Lý Trạch Thừa mở cửa phòng ngủ ra, "Có muốn ngủ một lát không?"

"Không cần đâu, tôi ở trên ghế sa lon đối phó một chút là được."

"Buổi chiều cậu mà ngủ gà ngủ gật cũng không cần tới nữa."

Quý Sâm bị doạ, "Vậy tôi ngủ phòng khách à?"

"Phòng khách không có giường."

"Vậy thì ngại quá."

Ngoài miệng nói ngại, thân thể Quý Sâm ngược lại thành thực mà đi vào phòng ngủ của Lý Trạch Thừa.

"Cậu có muốn ngủ cùng không?" Nói xong câu này làm sao nghe cũng không thích hợp, Quý Sâm cũng không có dũng khí nhìn mắt Lý Trạch Thừa.

"Tôi không ngủ, đến giờ sẽ gọi cậu." Lý Trạch Thừa nói đóng lại cửa phòng ngủ.

"Ừm."

Quý Sâm cởi quần áo, chỉ mặc một cái quần lót, cẩn cẩn thận thận chui vào chăn Lý Trạch Thừa.

Lần trước đến uống say khướt, Quý Sâm căn bản không có ấn tượng gì, lần này cậu nằm ở gối mấy tiếng trước Lý Trạch Thừa vừa gối qua, một luồng mùi gỗ tràn vào mũi, đó là mùi Lý Trạch Thừa.

Mùi vị này vừa nồng vừa dục vọng, luôn cảm thấy ngửi được ở nơi nào, Quý Sâm không nghĩ nhiều.

Điều hòa phòng ngủ mở có chút lạnh nhỉ.

Quý Sâm làm bộ dùng chăn bọc đầy toàn thân, che lại đầu, bốn phía tất cả đều là cái mùi này, làm cho cậu không thể tránh khỏi, hồng thành con tôm chín.

Không bao lâu Quý Sâm ngủ thiếp đi, đang lúc nửa tỉnh nửa mê luôn cảm thấy nóng đến đòi mạng, cố tình như bị quỷ áp giường không thở nổi.

Quý Sâm mơ hồ còn tưởng rằng là Lý Trạch Thừa tắt điều hòa, đây cũng quá hẹp hòi rồi!

Cậu luôn cảm thấy mình ngủ rất lâu, khi tỉnh lại ý thức mơ hồ, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại gần đến thật giống muốn hôn xuống, cánh tay hắn vòng qua hông cậu.

Nháy mắt một cái, Quý Sâm mới nhìn rõ đó là Lý Trạch Thừa.

"Cái đệt!" Quý Sâm lập tức bị doạ tỉnh.

"Vừa mới chuẩn bị gọi cậu. Rời giường, học bài." Lý Trạch Thừa một cái xốc chăn Quý Sâm lên, đứng dậy.

"Cậu! Tôi không mặc quần áo!"

Quý Sâm vừa xấu hổ vừa tức giận, luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, cùng Lý Trạch Thừa đi đến thư phòng.

Nội dung buổi chiều là ngữ văn, dùng tình hình của Quý Sâm, học một bụng văn ngôn văn hoạ thơ từ có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng cao không ít điểm, Lý Trạch Thừa không phí nhiều ít tâm tư, chính là miệng Quý Sâm cũng sắp đọc trẹo.

Mãi đến hơn sáu giờ chiều, Lý Trạch Thừa bỏ qua Quý Sâm.

"Tôi đưa cậu ra ngoài ăn cơm." Lý Trạch Thừa giúp Quý Sâm thu cẩn thận cặp sách, đưa cho cậu.

"Cậu giúp tôi phụ đạo, tôi sao có thể để cậu mời tôi ăn cơm. Bà ngoại tôi biết cậu giúp tôi ân tình lớn, ở nhà làm rất nhiều thức ăn ngon chờ rồi, đi ăn không?" Quý Sâm cắn môi dưới, răng nanh nhỏ óng ánh, một mặt mong đợi nhìn hắn.

"Được." Lý Trạch Thừa gật gật đầu.

Hai người thu dọn đồ xong, lái xe đến nhà Quý Sâm.

Nhà Quý Sâm ở trong một khu chung cư cũ kĩ, nhà cũ bò đầy dây thường xuân, một đám các bà ngồi hóng mát ở cửa.

"Tiểu Sâm, về rồi à?"

"Ái dà, tiểu Sâm lần đầu đưa bạn về nhà hả?"

"Dạ! Bà Trần bà ăn chưa? Đây là số một lớp cháu, cực kì lợi hại!" Quý Sâm kiêu ngạo mà gật gật đầu, vỗ vỗ vai Lý Trạch Thừa.

"Giỏi quá, cho bà ngắm xem!"

Hai, ba bà ánh mắt sáng lên, chậm rãi đứng lên, nói liền đến nắm tay Lý Trạch Thừa, cực kì hiếm lạ, "Ôi, dương quang suất khí, vừa nhìn đã biết là hạt giống học tập tốt."

"Tiểu Sâm, bạn của cháu cũng ghê thật."

"Cháu tên là gì nhỉ?"

Mồm năm miệng mười, Lý Trạch Thừa ngay cả tay cũng không biết đặt đâu, không ngừng nói cám ơn, lỗ tai đỏ đến mức bốc lên nhiệt khí.

Quý Sâm ở bên cạnh liều mạng nín cười, cũng không tới cứu hắn.

Lý Trạch Thừa thật vất vả thoát khỏi nhóm các bà, thối một trương mặt cùng Quý Sâm lên lầu.

"Thôi nào, không nổi giận nhé, các bà thích cậu mà." Quý Sâm lặng lẽ cùng Lý Trạch Thừa thì thầm.

"Bà ơi, chúng con về rồi!" Quý Sâm nói rồi mở cửa, mùi rau xào phả vào mặt.

Lý Trạch Thừa đứng ở cửa không chịu vào, nhìn tủ giày.

Quý Sâm sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, "À, không sao, trực tiếp vào đi, chúng tôi không đổi giày."

Lý Trạch Thừa gật gật đầu đi vào.

"Về rồi à? Cháu là bạn cùng bàn của Quý Sâm sao? Mau vào đi! Bà làm một bàn đồ ăn, cám ơn cháu chăm sóc Sâm Sâm nhà bà."

Một bà cụ tóc bạc trắng, động tác lại không chậm chút nào, tinh thần quắc thước dáng người nhỏ đi ra, trong tay bưng một đĩa đầy thịt xé sợi mới xào kĩ.

Lý Trạch Thừa thật không tiện gọi là bà, hắn thiếu thốn kinh nghiệm xã giao lại làm cho hắn không biết gọi bà là gì, không thể làm gì khác hơn là cứng mặt, "Chào ngài, cháu tên là Lý Trạch Thừa."

"Gò bó cái gì, mau tới ngồi." Bà thả cái đĩa xuống, lôi kéo tay Lý Trạch Thừa để hắn ngồi xuống ghế. Quý Sâm cười đến vui vẻ, chạy vào phòng bếp cầm chén đũa.

Nhà của Quý Sâm cùng bà ngoại rất nhỏ, nhiều nhất hơn 70 mét vuông, không có bàn ăn, trong phòng khách chỉ có một cái bàn, thế nhưng cũng trải khăn trải bàn màu trắng kiểu cũ, sạch sạch sẽ sẽ.

Trên song cửa sổ còn có qua hình dán trang trí năm mới chưa gỡ xuống, tivi cũ kĩ đặt ở trong ngăn kệ màu vàng nhạt, bên tường là giá gỗ có phong vị tháng năm và hòm cũ, toàn bộ chật kín nhà, lại không một chút nào bẩn loạn.

Đây chính là nơi em ấy sống 17 năm.

Lý Trạch Thừa tham lam không buông tha mỗi một tấc trong phòng, tưởng tượng thấy Quý Sâm từ một bé nhóc nho nhỏ trưởng thành thành một thiếu niên kinh tâm động phách.

"Bà ơi, bà làm món gì thế? Con thử một chút!"

Quý Sâm từ phòng bếp lao ra, thả bát đũa xuống, không kịp chờ đợi gắp một miếng thịt chiên nhồi vào miệng.

"Khách còn chưa cả động đũa! Không lễ phép!" Bà dùng một đũa đánh rớt tay Quý Sâm.

Quý Sâm ngao một tiếng che mu bàn tay, rũ mắt liếc Lý Trạch Thừa một cái, mở ra nồi cơm điện xới cơm.

Lý Trạch Thừa bị ánh mắt oan ức của Quý Sâm làm cho tâm can cũng run rẩy, hận không thể đem một bàn đồ ăn đưa hết cho cậu.

Đơm cơm xong hai người ngồi xuống, Lý Trạch Thừa khẩn trương gắp một đũa, Quý Sâm nở nụ cười với hắn, vùi đầu ăn, buổi trưa không ăn cơm, cậu vẫn là đói bụng.

"Tiểu Lý, cám ơn cháu, Quý Sâm nhà bà thành tích kém như vậy, cháu còn phải tốn nhiều công sức. Bà cũng không có gì để cảm ơn cháu, Quý Sâm nói cháu ở một mình, cháu thích ăn gì thì nói với bà, sau đó cứ đến nhà bà ăn cơm tối có được hay không?"

Nghe vậy Quý Sâm ngẩng đầu lên, ngóng ngóng chờ Lý Trạch Thừa đáp ứng.

Tâm lí Lý Trạch Thừa cầu cũng không được, thận trọng mà vâng một tiếng.

Hai người càng cao hứng, chất bát của Lý Trạch Thừa thành một ngọn núi nhỏ.

Lý Trạch Thừa không biết tiếp nhận tình cảm của trưởng bối thế nào, hơn nữa đối với bà yêu ai yêu cả đường đi, bà gắp hắn liền ăn, sau đó càng ăn càng chậm, Quý Sâm mới phát hiện không đúng.

"Bà, đừng gắp nữa, cậu ấy sắp ói ra rồi."

Bà ngoại lúc này mới nhìn đến sắc mặt xanh mét của Lý Trạch Thừa, vội dừng tay, "Xin lỗi xin lỗi, bà cuống lên."

"Không sao ạ." Lý Trạch Thừa cau mày nuốt một miếng cơm đầy.

Quý Sâm miễn cưỡng lau mồ hôi cho hắn.

Cơm nước xong Quý Sâm muốn rửa bát, bị bà đuổi ra ngoài, "Đưa bạn con vào phòng đi, bà rửa."

Phòng Quý Sâm không sạch như phòng khách, trên giường của cậu ngoại trừ truyện tranh chính là quần áo mặc một lần, không khác gì ổ heo, cậu căn bản thật không tiện cho Lý Trạch Thừa nhìn thấy.

Cậu đang muốn gọi Lý Trạch Thừa đi ra ngoài đi dạo để tránh thoát một kiếp, đã thấy Lý Trạch Thừa đang đẩy ra cánh cửa phòng ngủ bị cậu dán lộn xộn áp phích quảng cáo đến biến dạng.

"Đừng!" Quý Sâm hét lớn một tiếng xông lên.

Không còn kịp rồi, một tay Lý Trạch Thừa cắm vào túi quần, chuyên tâm đánh giá phòng ngủ của cậu.

Quý Sâm không thể làm gì khác hơn là yên lặng đứng ở một bên, chỉ lo Lý Trạch Thừa phun ra một tiếng cười lạnh trào phúng.

Lại không nghĩ rằng Lý Trạch Thừa ngẩng đầu nhìn tường đầu giường của cậu, "Cậu trước đây thành tích rất tốt."

Quý Sâm thuận ánh mắt của hắn nhìn lại, phát hiện là bằng khen học sinh ba tốt từ lớp một đến lớp sáu, năm nào cũng có.

Nhớ lại một ít chuyện không quá vui, Quý Sâm sờ mũi một cái, "Hảo hán không đề cập tới dũng cảm năm đó."

Lý Trạch Thừa cũng không phải một người biết nhìn sắc mặt, "Tại sao từ bỏ?"

"Tôi không để ý thành tích, khi còn bé khôn vặt mà thôi."

"Không để ý tại sao lúc đó không bị thụt lùi?"

Quý Sâm hận không thể bóp lấy cái miệng làm bậy của Lý Trạch Thừa, sau đó cậu cũng làm như vậy, nghĩ cũng không nghĩ liền bước lên nắm môi mỏng của Lý Trạch Thừa, tàn bạo trừng hắn, "Tôi tình nguyện!"

Ánh mắt Lý Trạch Thừa trở nên sâu thẳm, đầu ngón tay Quý Sâm một trận ẩm nhuyễn lướt qua. Tay đứt ruột xót, toàn thân tê dại, cậu hốt hoảng mà buông lỏng tay, ánh mắt tránh né Lý Trạch Thừa.

Quá xấu xa! Lại còn liếm ngón tay mình!

"Khụ khụ, ngược lại cậu chớ xía vào. Tôi làm bài, cậu đọc sách."

Quý Sâm vỗ vỗ giường, ra hiệu Lý Trạch Thừa ngồi xuống, rút một cuốn tiểu thuyết từ đáy hòm sách ra, ném cho Lý Trạch Thừa.

Lý Trạch Thừa không chịu ngồi, đứng thẳng tắp.

Quý Sâm cảm thấy được cậu hiện tại hoàn toàn có thể đọc hiểu trong đầu Lý Trạch Thừa đang suy nghĩ gì, "Đừng để ý, mặc quần ngoài cũng có thể ngồi, tôi không thèm để ý cái này."

Lý Trạch Thừa ngoan ngoãn ngồi xuống, Quý Sâm hài lòng gật gật đầu.

Mở quyển sách Quý Sâm ném cho hắn, là "Lolita" của Vladimir.

Lý Trạch Thừa hiếm thấy kinh ngạc một hồi, nhìn về phía Quý Sâm.

Quyển sách này là Quý Sâm tiện tay rút, không nghĩ tới vừa rút đã rút đến một quyển chẳng phải phù hợp người khác thậm chí có khó giải thích được ám chỉ ý tứ hàm xúc.

"Làm sao? Không cho phép tôi có văn hóa?" Quý Sâm vội vã nói, quay đầu đi nhìn sách giáo khoa, lúng túng đến nhe răng trợn mắt.

Lý Trạch Thừa ngược lại là không kinh ngạc cái kia, hắn kinh ngạc chính là Quý Sâm thì ra là không chỉ xem hoạt hình. Hắn lại có một tầng nhận thức mới với Quý Sâm.

Hai người không quấy rầy nhau, một người đọc sách một người học tập, giữa lúc đó bà ngoại tiến vào đưa hoa quả. Lý Trạch Thừa nhận lấy, đôi mắt một tấc không rời sách trong tay, cái tay còn lại đút Quý Sâm đến không còn biết trời đâu đất đâu.

Quý Sâm lần đầu học chuyên tâm như thế, ăn xong một đĩa táo rồi mới phản ứng được hai người mới vừa làm gì.

Cậu đỏ mặt lén lút đánh giá Lý Trạch Thừa, phát hiện đối phương tụ tinh hội thần đọc sách, căn bản không có ý định để ý đến cậu. Hẳn là quá chăm chú, cho nên làm cái gì cũng không chú ý.

Học đến hơn mười giờ, Lý Trạch Thừa giúp Quý Sâm nói chỗ sai, liền chuẩn bị đi.

Bà ngoại muốn giữ hắn lại, bị hắn cự tuyệt. Ở trong phòng ngủ toàn mùi của Quý Sâm ngủ cùng với Quý Sâm, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì không cứu vãn được.

Bình luận

Truyện đang đọc