NỒNG HẠ NHẬT TRƯỜNG

Quý Sâm ba ngày không đến trường, cậu sợ, sợ tiếp tục bị cưỡng bức. Giáo viên ngoại trừ ngày đầu tiên gọi điện thoại cho cậu, hai ngày sau cũng không quản cậu nữa. Cậu cũng không dám về nhà, không biết giải thích với bà ngoại thế nào.

Ba ngày nay cậu vẫn luôn ngủ ở trong cửa hàng của bạn. Bạn của cậu chỉ học xong cấp hai rồi nghỉ, hiện tại mở một quán ăn nhỏ, trước đây Quý Sâm có thời gian sẽ đi làm ở đây. Ba ngày nay cậu ngoại trừ giao hàng giúp bạn, chính là ôm điện thoại di động kiểm tra. Rất vui là, gã biến thái kia vẫn luôn không liên hệ cậu.

Có lẽ rốt cục chơi cậu đủ rồi.

Ngày hôm nay là thứ sáu, sau một tuần lễ, sau một tuần lễ gã biến thái kia còn chưa xuất hiện, cậu liền về trường học.

"A Sâm, này có ba đơn đến, chú nhìn địa chỉ một chút. Bên trong có canh, đừng làm đổ đấy."

Tạ Tấn bước vào đưa đồ ăn cho Quý Sâm.

"Yên tâm đi, lão Tạ." Quý Sâm vung vung tay, cẩn cẩn thận thận đưa ra cửa hàng.

Mới vừa đặt đồ xuống, Quý Sâm lơ đãng nhấc mắt, gặp được một người tuyệt đối không sẽ xuất hiện ở đây.

Mặt trời mãnh liệt như lửa, làm nóng bỏng cả ghế ngồi, Quý Sâm chảy mồ hôi không ngừng, mà người kia lại như quanh thân bốc lên hàn khí, tóc mái khô mát, lạnh lùng dựa vào cửa xe nhìn Quý Sâm.

Cậu không muốn thấy Lý Trạch Thừa, ba ngày trước tỉnh lại trong phòng tự học, đến thời gian học tự học buổi tối, cậu ngậm lấy một bụng tinh dịch ngồi cạnh Lý Trạch Thừa một buổi tối, luôn cảm giác phía dưới của mình vang òm ọp. Đối phương phát hiện sự khác thường của cậu, quay đầu đánh giá cậu. Cho nên hiện tại Quý Sâm vừa nhìn thấy hắn, thì có loại xấu hổ không nói ra được.

Quý Sâm đang muốn làm bộ không nhìn thấy, sải bước vòng qua xe.

"Quý Sâm."

Mịe, thật là tới tìm cậu, Quý Sâm khoa trương trừng hai mắt, "Lý Trạch Thừa! Sao cậu lại ở đây?"

Kỹ năng diễn xuất dở éc làm Lý Trạch Thừa vừa yêu vừa hận, hắn nhịn xuống kích động muốn ấn Quý Sâm vào trong ngực xoa nắn, "Ba ngày cậu không đi học, giáo viên gọi tôi tới tìm cậu."

Quý Sâm đầy bụng ngờ vực, làm sao cũng không tới phiên Lý Trạch Thừa tới gọi cậu, huống hồ người này lại còn nguyện ý đến.

"Làm sao cậu biết tôi ở đây?"

"Hỏi mấy người bạn lưu manh của cậu, mọi người đều biết."

Nói cậu còn được, nói anh em của cậu đó là đang tìm cái chết, Quý Sâm vốn là tâm tình đã kém đến đòi mạng, câu nói này quả thực là tưới dầu lên lửa, cậu xông tới, một cái tát áp mặt Lý Trạch Thừa trên cửa sổ xe, kính mắt cũng bị lệch.

"Giữ cái mồm, Lý Trạch Thừa, không phải tôi thì tôi không quản được quả đấm của mình."

Mặt thịnh nộ của Quý Sâm gần trong gang tấc, cổ áo T shirt lỏng lẻo rớt ra, xuống chút nữa là có thể nhìn thấy đầu vú của cậu.

Giọt mồ hôi thuận theo xương quai xanh chảy xuống, uốn khúc về lồng ngực bí ẩn của Quý Sâm. Mùi hồ hôi không nị người cùng mùi thơm cơ thể như có như không chặt chẽ bao lấy Lý Trạch Thừa.

Hắn đố kị si mê nhìn giọt mồ hôi kia, lè lưỡi nhỏ nhắn không thể điều tra mà liếm liếm môi khô khốc.

Quý Sâm không phát hiện Lý Trạch Thừa khác lạ, thả lời hung ác xong, nhìn đối phương không nói một lời, tưởng bị cậu doạ sợ.

Cậu không có thời gian giáo huấn Lý Trạch Thừa, dương dương đắc ý buông tay ra, "Sợ rồi? Thôi, nhớ kỹ là tốt rồi, anh không so đo với chú, lần sau chú ý, đi đi."

"Chờ một chút, Quý Sâm."

Chậc, thực sự là phiền phức, cậu không nhịn được quay xe đạp điện lại, "Lại muốn làm gì?"

Sao em ấy không mặc quần áo mình đưa? Không thích sao? Lý Trạch Thừa nhìn dép lào loang lổ của Quý Sâm, "Đi lên lớp với tôi."

Quý Sâm thấy hắn đánh giá, không được tự nhiên hơi co lại ngón chân, lộ ra bàn chân không bị cháy nắng trắng noãn. Một đôi giày xịn, một thân hàng hiệu cậu mặc lần đầu tiên sớm đã bị cậu ném vào trong thùng rác, sợ bị biến thái phát hiện, phơi bày ra toàn trường.

"Không thấy à? Ca phải giao hàng."

Lý Trạch Thừa buồn bực không thôi, có phải là thật sự nhốt Quý Sâm lại, cậu mới nghe lời, "Cậu có thể làm shipper cả đời sao?"

Người này không thể nói chuyện hẳn hoi sao? Quý Sâm cắn cắn răng nhẫn nhịn, muốn lái xe, cái mông mới ngồi xuống, nóng đến mức nhảy lên.

Lý Trạch Thừa sợ hết hồn, suýt chút nữa thì nhào tới ôm lấy cậu.

Quý Sâm nhìn xe Hummer đằng sau hắn, lại nhìn cái đùi bị bỏng đỏ lên của mình, như bị quỷ ám, "Ủa, xe này là của cậu à?"

"Đúng."

"Cậu đủ 18 rồi à? Lớp 11 đã có bằng."

"Đủ, tôi học chậm một năm."

Này ngược lại là không sai, Lý Trạch Thừa kỳ thực lẽ ra là học trưởng của cậu, học xong lớp 11 không biết lên cơn điên gì, xuống lớp 10 học tiếp.

"Thương lượng với cậu, như này đi, cậu, dùng xe đưa tôi đi giao hàng, tôi đây, suy nghĩ một chút về trường."

Lý Trạch Thừa cầu còn không được, trên mặt cũng không hiện ra, chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ "được".

Quý Sâm cũng có chút sửng sốt, cậu còn tưởng rằng Lý Trạch Thừa muốn trào phúng cậu, không nghĩ tới đáp ứng nhanh như vậy.

"Vậy thì?"

Lý Trạch Thừa đi tới, nhấc thức ăn ở trên xe đạp điện, "Địa chỉ."

"À, trên giấy có ghi, cậu xem..." Quý Sâm không quản được nhiều như vậy, chỉ coi Lý Trạch Thừa là thiện tâm quá độ, vội vội vàng vàng ngồi vào ghế phụ.

"Oa, xa này của cậu thật trâu bò, không gian lớn như vậy, người mập 100 cân ngồi vào cũng vừa ha?"

Nào có con trai không yêu xe, đối với Lý Trạch Thừa mà nói xe này rất phổ thông, nhưng đối với Quý Sâm mà nói, đây là xe xịn nhất cậu từng ngồi. Cậu ước ao vô cùng, đến gần sờ sờ vô-lăng, lại sờ sờ ghế bằng da.

Lý Trạch Thừa nhìn chằm chằm cẳng chân đường nét xinh đẹp của Quý Sâm, "Ừ, làm gì ở trong cũng được."

"Ha ha ha, nếu tôi có một cái xe to như thế này, tôi sẽ gọi hết tất cả anh em, đi hóng gió khắp nơi!"

"Ừ, được."

"Được cái gì mà được, cũng không phải cậu mua cho tôi." Quý Sâm không giải thích được nhìn Lý Trạch Thừa, chỉ chỉ thức ăn, ra hiệu hắn lái xe.

Đột nhiên, Lý Trạch Thừa nhào qua, che người Quý Sâm, trên mũi cao có một khúc xương hơi gồ lên, càng lộ ra ngũ quan nam tính của hắn, mùi nước hoa nam nhàn nhạt làm cậu hơi mê muội, bụng dưới toả nhiệt.

Lạch cạch, Lý Trạch Thừa kéo dây an toàn của cậu, ngồi trở lại khởi động xe.

Không phải, Lý Trạch Thừa không có miệng à? Dọc theo đường đi, Quý Sâm thuỷ triều đỏ mặt, đầu mờ mịt, tim đập như nổi trống.

Đây là lần đi giao hàng thoải mái nhất của Quý Sâm, trong xe có điều hòa mát mẻ thư thích, tài xế bên cạnh làm hết phận sự trầm mặc, cậu sảng khoái đến độ muốn ngủ ở trên xe.

"Được rồi, một nhà cuối cùng, đi."

Cũng không biết Lý Trạch Thừa nổi điên gì, nhất định phải xuống xe cùng cậu đến cửa nhà khách. Người ta mở cửa vừa nhìn thấy mặt Lý Trạch Thừa, lạnh đến mức giống như gió tháng một, sợ đến cảm tạ cũng không dám nói.

Quý Sâm nhấn chuông cửa, Lý Trạch Thừa cầm theo đồ ăn ở bên cạnh chờ đợi.

"Đến đây!" Người trong phòng vừa mở cửa ra, sững sờ tại chỗ, hai cằm cũng bị dọa ra, lần này thì không phải bởi vì Lý Trạch Thừa.

"Chào anh, đây là món ăn anh gọi, chúc anh ngon miệng, vừa lòng thì nhớ cho quán chúng tôi năm sao khen ngợi nha." Quý Sâm nhận hộp cơm, cười híp mắt đưa tới.

Người đến đờ đẫn nhận, "Sâm... Sâm ca... Em... Em gần đây không phạm tội mà?"

Quý Sâm trở mặt ngay cả Lý Trạch Thừa cũng không thấy rõ, cậu cấp tốc thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhíu mày, nắm vai người kia càng ngày càng dùng sức, "Không có chuyện gì, thế nhưng công trạng tháng này của cậu không đạt tiêu chuẩn, khách hàng đang thúc giục, cậu chú ý."

"Vâng vâng, không phải là mẹ em chưa cho em tiền tiêu vặt tháng này hay sao? Ca anh bảo người ta chờ một chút."

"Được, lần sau lại để cho anh thấy thu phí bảo vệ của người ta, gặp một lần đánh một lần!"

"Vâng vâng vâng." Người kia cúi đầu khom lưng.

Quý Sâm cạch một tiếng, giúp cậu ta đóng cửa.

"Nhìn thấy không? Ca cái này gọi là công và tư rõ ràng, học chút đi." Quý Sâm quệt miệng, giơ ngón tay cái lên trở tay chỉ chỉ mình.

Bộ dáng tiểu lưu manh làm trái tim Lý Trạch Thừa đập thình thịch, hắn đè nén nội tâm khô nóng bất kham, "Quý Sâm, cậu thu phí bảo vệ?"

"Cậu hiểu cái gì, nó thu phí bảo vệ học sinh tiểu học bị tôi đánh mấy cái, giờ trả tiền lại cho người ta. Tôi đây gọi lấy độc trị độc."

Lý Trạch Thừa nở nụ cười, dường như gió xuân hóa tuyết.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lý Trạch Thừa cười. Quý Sâm nhìn đến sững sờ, tim đập loạn không ra hình thù gì, cuống họng khô khốc.

Không nghĩ tới hắn cười rộ lên đẹp mắt như vậy đó. Đây là ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Qúy Sâm khi cậu đi về.

"Đi đâu?" Hai người ngồi trên xe, Lý Trạch Thừa hỏi.

Ánh mắt Quý Sâm né tránh, không dám nhìn mắt Lý Trạch Thừa, "Thì... Thì trở về chứ, nhìn có đơn đặt hàng không."

"Ừm." Tại nơi ánh mắt Quý Sâm không phát hiện được, Lý Trạch Thừa nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Quý Sâm, cười cười.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, đối diện đúng lúc là một rạp chiếu phim quy mô rất lớn, áp phích quảng cáo to đùng chiếm nguyên mặt tường, là phim điện ảnh anh hùng đang hot.

Quý Sâm trông mòn con mắt, nuốt mấy ngụm nước. Cậu ít khi vào rạp chiếu phim, chỉ có khi tổ chức sinh nhật mới thưởng mình đi một lần. Dựa vào lương về hưu của bà ngoại, chỉ có thể lấp đầy bụng, trong nhà không có chút tiền dư nào.

Lý Trạch Thừa xiết chặt vô-lăng, "Nếu như, tôi mời cậu đi xem phim, cậu có thể đi học không?"

Quý Sâm quay mặt lại, trong đôi mắt biển sao cuồn cuộn, trong miệng lại biệt nữu, "Tôi... Tôi có thể suy nghĩ một chút."

"Ừm." Qua đèn xanh đèn đỏ, Lý Trạch Thừa xoay xe một cái, hướng rạp chiếu phim chạy tới.

Lý Trạch Thừa: Vợ ơi vợ, quần áo anh đưa cho em đâu?

Quý Sâm: Vất rồi ? ? ?

Bình luận

Truyện đang đọc