NỐT RUỒI BÊN MÁ

Cậu Cả thản nhiên liếc nhìn Hứa Trùy Nhi một cái, khóe miệng khẽ động, cuối cũng vẫn không nói gì, nhắm mắt lại.

Hứa Trùy Nhi thấy anh thật đáng thương, cậu đá đôi giày thêu bò lên giường, ngồi xuống bên cạnh anh: “Cậu có thể nói chuyện không?”

Cậu Cả không thèm mở mắt.

“Vậy em gọi cậu thế nào đây?” Hứa Trùy Nhi không để ý cầm bàn tay anh lên nhẹ nhàng nắn bóp: “Quê em người ta vẫn hay gọi theo thứ bậc, vậy em gọi Cậu là Lão đại nhé?”

Cậu Cả trợn mắt nhìn bàn tay mình, lại nhìn cậu, lộ ra biểu tình quái dị, Hứa Trùy Nhi vươn người, sờ khuôn mặt anh giống như hai người là anh em thân thiết vậy: “Cậu xem cậu tuấn tú thế này.” Cậu cười ha ha nói tiếp, “Nếu như ở trên trấn của em, không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ sẽ muốn gả cho Cậu đâu.”

Nói đến đây, Hứa Trùy Nhi có chút cô đơn, cậu sắp mười chín tuổi rồi, vẫn chưa thành thân, ngoài việc nhà cậu ở trên núi rất hẻo lánh, chính là cậu trắng nõn giống như một cô gái vậy, bọn họ đều chê bai cậu, chê cậu không có mọc râu.

“Em…” Cậu cúi đầu, đời này cậu có lẽ sẽ không cưới được vợ rồi, ngược lại còn coi như phụ nữ mà gả đi, “Chúng ta phải sống tới khi đầu bạc, nếu như Cậu có thể nói chuyện thì.. thì Cậu gọi em một tiếng đi?”

Đây coi như một lời cầu xin, cậu Cả vẫn lạnh lùng như cũ, mắt nhìn qua một bên không thèm để ý cậu, Hứa Trùy Nhi thở dài một hơi: “Cha em đã từng nói với em…những người như Cậu cái gì cũng thấy qua rồi, thấy càng nhiều lòng càng sắt đá.”

Cậu miệng nói như vậy nhưng tay vẫn không dừng lại, dường như việc cậu Cả ngạo mạn, thờ ơ chẳng phải việc gì to tát, cậu chỉ để ý hầu hạ anh, đối xử tốt với anh: “Chúng ta ăn cơm trước đi.” Cậu lại ngốc ngốc cười lên. “Ăn no rồi mới có sức mà vận động.”

Nụ cười của cậu phải miêu tả thế nào nhỉ, không khéo léo, không tươi đẹp, mà là ấm áp, như một dòng nước ấm hòa vào lòng người. Hai má cậu đỏ bừng, đôi mắt quả hạnh chớp chớp động lòng người.

Anh xụ mặt không nhìn cậu, bị cậu kéo lên trên lưng, cõng tới bên bàn ăn, đặt xuống chiếc ghế dựa. Cậu quệt miệng lẩm bẩm: “Ai bảo Cậu không ngồi được, ngồi tốt như thế này còn gì.”

Anh sững sờ nhìn cậu, anh rất ít khi thế này, không dám trực tiếp nhìn mà là nhìn trộm, nhìn thấy cậu tức giận nói: “Người ta ăn cơm đều ngồi, chúng ta sao có thể thua kém người khác, sau này chúng ta cũng ngồi ăn cơm.”

Nói xong, cậu chuyển ghế tới bên cạnh cậu cả, lấy một miếng bánh trên bàn gặm một miếng nhỏ. Cậu buồn bực nhai nát miếng bánh mới nhăn nhó ngồi xuống, cậu nắm vai anh, mặt đối mặt tiến tới gần giống như chuẩn bị hôn. Cậu có chút ngại ngùng, dán môi mình lên môi anh, động đậy đầu lưỡi, đẩy miếng cơm nát dính nước miếng qua.

Cậu Cả họ Ngụy đỏ mặt, sửng sốt, cũng không chê bẩn, mắt trừng trừng nhìn mặt bàn. Hứa Trùy Nhi cũng không dám nhìn anh, nhẹ nhàng lau miệng, nhỏ giọng nói: “Cậu, Cậu phải mau chóng khỏe…sẽ không cần em đút nữa…”

Một lúc lâu sau vẫn không ai lên tiếng, Hứa Trùy Nhi chầm chậm cắn bánh bột ngô, tiếng nhai răng rắc làm cho cậu Cả nghe thấy liền đỏ mặt, đây không phải là tán tỉnh, không phải đi uống hoa tửu, nhưng làm cho anh toát mồ hơn hơn nhiều so với mấy nàng kỹ nữ ở kỹ viện.

Cánh tay mảnh khảnh bám vào người anh, ngay sau đó là khuôn mặt nhỏ đỏ không thể đỏ hơn. Nha đầu quê mùa ở trên núi tới, ngậm một miếng bánh đã nhai nát, thật ghê tởm chết đi được, nhưng dường như anh không cảm thấy vậy, anh khẽ nhếch miệng như là chờ cậu đưa đến, không biết là chờ cơm hay là chờ miệng.

Miếng thứ hai, vừa dầu vừa ướt, đang đút thì cánh cửa bị gió đẩy ra. Hứa Trùy Nhi bị dọa một phen, nhảy ra khỏi ghế giống như con thỏ nhỏ, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng bên ngoài.

Không có tiếng động, cậu quay đầu nhìn cậu cả, người ta cũng đang nhìn lại cậu, cậu ngại ngùng nói: “Không có gì xấu hổ hết.” Cậu cúi đầu, tự cho mình một lối thoát, “Hai chúng ta là người một nhà rồi, không sợ người khác nhìn thấy.” Câu nói này dường như không có sức thuyết phục, cậu nghĩ ngợi nói thêm một câu, “Em hầu hạ người đàn ông của em là chuyện đương nhiên.”

Cậu Cả từng cưới hai người vợ, những việc ngọt ngào chua xót giữa hai vợ chồng đều trải qua cả rồi, nghe Hứa Trùy Nhi cộc lốc hỏi: “Còn muốn không?”

Cậu Cả hơi thất thần, khẽ lắc đầu.

Vừa lắc đầu, anh đã hội hận, anh sợ Hừa Trùy Nhi được một tấc lại muốn tiến một thước, sợ cậu quấn lấy không rời. Nhưng nha đầu này chỉ khẽ lay váy, đi qua lau dầu trên miệng anh, càng lau càng dầu. “Mẹ ơi” Cậu cười khanh khách, “Biến Cậu thành một con mèo nhỏ rồi.”

Con mèo nhỏ…đã nhiều năm rồi không nghe thấy từ này, cậu Cả chậm chạp nhắm mắt, hầu kết trượt một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc