NỐT RUỒI BÊN MÁ

Hứa Trùy Nhi vội vàng ăn mấy miếng, thu dọn sạch sẽ cho cậu Cả xong cõng anh về giường nằm, cậu cùng trèo lên, ngồi gần về phía thắt lưng anh: “Đừng sợ ngứa.” Cậu vén tay áo lên, hai cánh tay trắng noãn sờ anh qua một lớp áo lót, “Để em xoa bóp cho cậu.”

Cậu Cả hơi e ngại theo dõi cậu, bàn tay trên ngực xoa nắn, anh run rẩy, ngón tay nắm chặt khăn trải giường. Hừa Trùy Nhi nhìn thấy, mừng rỡ nói: “A, tay của cậu có thể di chuyển rồi.” Đôi mắt cậu lóng lánh, vui vẻ giống như bản thân mình có thể di chuyển vậy, “Em biết mà, cậu không phải mắc bệnh gì không thể cứu chữa!”

Cậu vô cùng vui vẻ, xoa nắn càng hăng say, hai bàn tay nhào nặn lớp thịt mỏng cứng ngắc trên người cậu cả, từng bước từng bước cẩn thận đẩy. Da thịt này đã lâu lắm rồi không cử động, đã quên mất mùi người, lúc này bị hai bàn tay nhỏ linh động liều mạng nắm lấy, cảm giác ngứa ngáy, làn da khẽ run rẩy.

“Em nói với Cậu nhé, em có bản lĩnh cứu sống người đó.” Hứa Trùy Nhi lau mồ hôi cùng anh nói chuyện phiếm, “Ngày lạnh nhất mùa đông năm ngoái, sáng sớm em đã đi phá băng múc nước, cậu có thể đoán được không?”

Anh nhìn theo cậu, tập trung tinh thần như đang nhìn kính chiếu ảnh vậy.

“Dưới tuyết lại có thể có một người.” Hứa Trùy Nhi lần lên trên xoa nắn bả vai anh, cùng anh mặt đối mặt, “Một người đàn ông nằm đó, run rẩy như sắp bị đông chết, em liền mang hắn về nhà…”

Đôi tay kia đã từ bả vai nắn đến cánh tay, từ ngón tay nắn đến eo, rồi cuối cùng nắn đến đùi. Có thể là do vội vàng muốn cho anh đứng lên, cậu dùng sức rất mạnh nhấn lên đùi, làm cho anh toát một tầng mồ hôi nóng.

“Thấy hắn sắp chết rồi, em cõng hắn về, qua một đêm liền sống lại”, Hứa Trùy Nhi kiêu ngạo hất hàm, “Cậu đoán xem em đã làm thế nào? Trước tiên em lau sạch người cho hắn, sau đó…”

Sau đó cởi hết, cùng người đàn ông kia ngủ qua đêm. Hứa Trùy Nhi không dám nói, bây giờ cậu đang là phụ nữ, là cô dâu mới của cậu Cả họ Ngụy, sao có thể cùng người đàn ông khác cởi sạch ngủ đây: “Dù, dù sao ngày thứ hai liền khỏe rồi.” Cậu lo lắng anh hoài nghi, chột dạ cúi thấp đầu, “Chỉ cần cậu có ý chí, hai chúng ta đồng lòng, cậu nhất định sẽ khỏe lại.”

Anh vẫn như vậy nhìn cậu, Hứa Trùy Nhi nâng một chân của anh lên: “Cậu phải tin em”, cậu nhợt nhạt cười, “Cũng phải tin tưởng bản thân mình.”

Cậu Cả họ Ngụy trước đây không tin tưởng ai, hiện tại lại càng không tin. Nhưng mà hai cánh tay nhỏ bé nhưng có lực kia, cẩn thận vuốt ve từ gan bàn chân đến ngón chân, nhẹ nhàng làm cho anh cảm thấy chút đau đớn.

Cả buổi sáng vừa nói chuyện vừa xoa bóp chân cứ thế trôi qua, tới bữa trưa vẫn là miệng đối miệng đút cơm làm cho hai người mặt đó tai hồng. Buổi chiều Hứa Trùy Nhi dọn dẹp nhà cửa, mang quần áo lót dính nước tiểu của cậu Cả mang đi giặt, sau đó cõng người ra ngoài sân phơi nắng, bận rộn tới tận giờ cơm chiều. Mấy bà thím đưa cơm tới muộn, hai người họ đóng cửa thắp nến lén lút run rẩy trao đổi cơm cùng nước bọt.

Trước lúc tắt đèn, Hứa Trùy Nhi để cho cậu Cả nằm úp sấp, nhìn những vết hoại tử trên mông và đùi anh, dặn dò: “Nếu như cậu muốn đi tiểu thì gọi em.” Cậu nhéo khuôn mặt anh, trừng mắt nhìn anh: “Giặt chăn đệm mệt lắm cậu có biết không.”

Cậu quay lưng qua ngủ, chẳng chốc lát đã ngủ say, đêm nay không mơ thấy gì cả. Quá nửa đêm, quần áo sau lưng bị người túm lấy, Hứa Trùy Nhi dụi mắt đi lấy cái bô ở dưới chân giường: “Cậu muốn đi tiểu?”

Cậu thắp sáng ngọn nến ở đầu giường.

Cậu Cả cúi mặt, ánh mắt bất an nhìn về bên này, như là lần đầu có việc muốn nhờ giúp đỡ, nâng cánh tay không có chút sức lực lộ ra ngón trỏ cùng ngón giữa run rẩy nắm chặt ga giường.

“Đến, cậu dựa vào em này.” Hứa Trùy Nhi đặt cánh tay lên cổ mình, dùng sức lực toàn thân nhấc anh lên, “Cậu đừng vội.” Đầu hai người đối diện nhau, cậu Cả không thoải mái, cúi mặt xuống, để trên vai Hứa Trùy Nhi.

“Đến đi.” Hứa Trùy Nhi túm lấy dây cậu cả, hai bàn tay nhỏ bé cho vào trong móc ra một đồ vật rất lớn, cẩn thận bỏ vào miệng bô, “Cậu tiểu đi”.

Cậu Cả không ngẩng đầu, phía dưới cũng không có động tĩnh, Hứa Trùy Nhi ôm thắt lưng anh, nói vào tai anh: “Nước tiểu không ra được?”

Lại đợi thêm một chút nữa, cậu Cả đã có chút nóng nảy, ngón tay yếu ớt không ngừng trượt trên ga giường. Hứa Trùy Nhi vội dỗ dành: “Không sao, từ từ ra.” Cậu vừa giống như cha, lại giống như mẹ vỗ về lưng anh, cậu khẽ “xùy xùy” giống như cho đứa trẻ đi tiểu.

Có tiếng nước tí tách rơi vào trong bô, Hứa Trùy Nhi thở dài một hơi, đang định nói gì đó, bả vai chợt ẩm ướt, nóng ấm, giống như nước mắt vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc