NỮ CHÍNH ĐỀU CÙNG NAM PHỤ

Khương Vũ Triều ném đèn lồng, vén váy lên, nháy mắt nhảy xuống từ bậc thang, nhanh chóng chạy đến dưới bụi cây, đỡ nam nhân xui xẻo bị ngã cùng với con chó nhỏ lên.

“A……” Nam tử hít hà một hơi, khập khiễng ngồi bên bậc thang. Chân hắn bị trẹo, đau nóng rát.

“Ngươi là…… Ngươi là……” Khương Vũ Triều nhìn chằm chằm mặt và cách ăn mặc của hắn, ánh mắt nóng rực như sắp đốt thủng người ta, giọng nói còn hơi run rẩy, không dám tin, “Thiếu nguyên lão…… ca ca?”

“Khụ, ta là Hề Trác Ngọc.” Ngọc Lăng Vương gia, phú hào nuôi chó đại danh đỉnh đỉnh Lạc Đô, lúc này xấu hổ vạn phần cúi đầu, vuốt lông con chó nhỏ trong ngực để bình phục tâm tình.

Tuy rằng bề ngoài hắn còn tính là thong dong, nhưng trên thực tế tiếng hò hét trong lòng cũng không nhỏ hơn Khương Vũ Triều.

Hề Trác Ngọc, đời trước tên là Hề Thiếu Nguyên, một minh tinh. Lúc niên thiếu bởi vì lớn lên đẹp cùng với mong muốn kiếm tiền, mơ màng hồ đồ vào giới giải trí, sau đó tinh đồ không nói thuận buồm xuôi gió, cũng coi như bình bình ổn ổn, vào giới mười năm, thành công chen vào nhóm tiểu sinh nhị tuyến, lượng fan trên Weibo đến hơn ba ngàn vạn. Sau đó, ngày đầu tiên vào đoàn phim làm quay một bộ phim tên là 《Vương gia bá đạo - hưu phi đặc công 》, lúc đi ngủ vừa mở mắt liền trở thành Hề Trác Ngọc.

Lúc hắn xuyên thành Hề Trác Ngọc, thân thể này mới là đứa bé mấy tuổi, tuy nói ban đầu xác thật là không quen, nhưng sau đó ngày tháng trôi qua cũng vui vẻ. Làm cháu trai bên ngoại được hoàng đế yêu thương, Ngọc Lăng Vương đệ nhất phẩm, hắn có tòa nhà rộng đến mức có thể phi ngựa, có đất phong có thể thu thuế, có vô số khế ước khế đai và tiền bạc, còn không cần làm việc gì. Quan trọng nhất chính là, ở chỗ này rốt cuộc không ai quản hắn nuôi chó, không có ai thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hình tượng cá nhân của hắn, không để hắn mặc loạn quần áo.

hắn có thể tự do mặc các loại quần áo hoa mỹ, tùy tâm phối hợp, còn có thể nuôi vô số chó, mỗi ngày chơi với chúng, không biết có bao nhiêu vui vẻ, quả thực vui đến quên cả trời đất, thiếu chút nữa còn quên mất cuộc sống đời trước của mình.

Đến khi nghe được kia một tiếng Thiếu Nguyên lão công (lão công = chồng) như trời sụp đất nứt, Hề Trác Ngọc nháy mắt hồi tưởng lại cuộc sống nhiều năm trước bị vô số fan quay chung quanh, trong chốc lát phải làm cha người ta, trong chốc lát phải làm anh, trong chốc lát làm em, trong chốc lát phải làm chồng, thậm chí có đôi khi còn phải làm con người ta.

Thế nhưng có chút hoài niệm.

Hề Trác Ngọc xoa xoa chó nhớ tới vãng tích từ năm tháng xa xôi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nức nở, sợ hãi cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô nương bên cạnh nước mắt rơi như mưa, khóc đến tình ý chân thành.

Hề Trác Ngọc: “A —— anh giống em cùng là xuyên tới, nhìn dáng vẻ hẳn là chịu khổ.” hắn nghĩ thầm, gọi mình là Thiếu Nguyên lão công, hẳn là fan của mình, cũng không biết là fan người qua đường hay là ——

Khương Vũ Triều khóc không kềm chế được, đau lòng đến cực điểm, một tay túm lấy cánh tay Hề Trác Ngọc, “thật là khổ cho anh, anh thế nào, sao lại cũng ở chỗ này, anh sống có ổn không? Khẳng định là anh phải chịu khổ, đây là chịu tội bao lớn a, loại địa phương này, muốn cái gì cũng không có, làm thế nào anh có thể quen được, cái gì ăn ngon cũng không có, lại không có ai chiếu cố……”

Hề Trác Ngọc: “……” Là fan cứng a!!!

Hề Trác Ngọc: “…… Tôi không có……”

Khương Vũ Triều: “Bảo bối! Tâm can! Lão công! anh chịu khổ!”

Hề Trác Ngọc: “……” Còn là fan bạn gái a a!!

“cô bình tĩnh một chút đã, hiện tại tôi khá tốt.” Hề Trác Ngọc cơ hồ là theo bản năng mà một lần nữa đeo lên tay nải thần tượng mình đã ném xuống nhiều năm.

Khương Vũ Triều: “Em không thể bình tĩnh, bé con còn gầy đi!”

Hề Trác Ngọc: “……” Lại là fan mẹ già.

Chó vàng Bánh Hoa Quế ở trong lòng Hề Trác Ngọc không chịu nổi cô đơn kêu ô ô hai tiếng. Có nô tỳ tìm kiếm khắp nơi phát hiện động tĩnh ở chỗ này, gọi chủ tử để rồi tiến lại gần. Khương Vũ Triều nháy mắt lau nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói: “Các ngươi trước tiên chờ ở xa xa bên kia, không được tới quấy rầy.”

Bọn nô tỳ mơ hồ thấy bên cạnh chủ tử có nam tử đang ngồi, trong lòng lại một đống chửi bới, chủ tử các nàng đây là thật sự muốn làm dã nam nhân?! Đạo gia thanh tịnh như vậy, cũng không tránh khỏi quá kích thích đi!

Vừa gián đoạn một lát, Khương Vũ Triều cuối cùng tìm về lý trí, nhưng nàng quá kích động, tay chân lúc này đều ngứa ngáy, dứt khoát ngồi ở bên cạnh Hề Trác Ngọc, hai người lấy ra thân phận giao lưu một phen.

“Rất nhiều năm trước anh đã tới đây, cho nên hiện tại anh là Ngọc Lăng Vương.” Khương Vũ Triều gật đầu, “Mấy tháng trước em tới, hiện là Tiêu Cẩm Nguyệt, tam tiểu thư của tướng quốc phủ, Dục Vương phi tiền nhiệm, cũng chính là nữ chính câu chuyện này.”

Hề Trác Ngọc ngạc nhiên, “Nữ chính? cô là nữ chính?”

Khương Vũ Triều: “Tiêu Cẩm Nguyệt xác thật là nữ chính của《 Vương gia bá đạo - hưu phi đặc công 》, anh…… không biết?”

Hề Trác Ngọc thật đúng là không biết, trên thực tế hắn đã tới nơi này nhiều năm, vẫn luôn đoán vai chính là hai người nào, sau lại chậm rãi quên đi việc này, hạ quyết tâm đối với các Vương gia khác đều kính nhi viễn chi.

“Khụ, chuyện này tôi còn không kịp xem kịch bản, ngày đầu tiên vào đoàn phim nói là kịch bản còn chưa viết xong, sẽ dần bổ sung cho nên tôi chỉ biết nhân vật của mình là nam thứ Hề Trác Ngọc, cái khác cũng không biết.” hắn nói có chút xấu hổ, rốt cuộc nghe vào hình như là hắn chưa chuyên nghiệp, đến lúc bắt đầu quay rồi mà nguyên tác cũng chưa xem, nhưng hắn thật sự là nhìn thấy cái tên đã không muốn xem nguyên tác, kéo dài một ngày lại một ngày, sau đó người đại diện liền nói đến lúc đó trực tiếp xem kịch bản.

Khương Vũ Triều nhăn mi, “Đây đương nhiên không phải vấn đề của anh, cái kịch bản ngốc bức này không ai nhìn nổi, nếu không phải bọn họ bức anh, anh sẽ diễn loại đồ vật rắm chó không kêu này sao, anh nên lên màn hình lớn, làm đại chế tác a! Còn xem nguyên tác của bọn họ, bọn họ có mặt mũi lớn như vậy sao, loại đồ vật này cũng xứng để cho anh xem!”

Hề Trác Ngọc: “A…… Tuy rằng tôi xác thật cũng không muốn diễn bộ phim này, nhưng mà công ty tự có suy xét……” À, làn điệu thật quen tai.

Khương Vũ Triều đau lòng cũng không biết nên nói cái gì, trìu mến lại thương tiếc mà sờ soạng tay Hề Trác Ngọc một phen, “thật sự, mấy năm nay thật sự khổ cho anh, anh đã nỗ lực như vậy, ai cũng thua anh.”

Hề Trác Ngọc bị nàng sờ đến nổi gai ốc sau lưng, cả người đều suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng hắn tha hương ngộ cố tri, còn là fan đáng tin, luôn mồm đau lòng hắn, hắn xác thật cũng cảm thấy cao hứng lại vui mừng, lúc này liền nhẫn nại xuống.

“Tôi đã đi vào nơi này lâu như vậy, cái gì cũng quen thuộc, hiện tại thật sự sống rất tốt, cô cũng không cần lo lắng, tôi không chịu khổ gì.” Hề Trác Ngọc tìm về trạng thái bình thường, quan tâm hỏi: “Nhưng thật ra cô, mới đến không bao lâu, có phải chưa quen nơi này không? Lúc trước tôi nghe thấy những lời đồn đãi đó, cũng không nghĩ tới là cô, còn con chó này, là Tiêu Vân Kỳ hỏi tôi đưa cho em gái hắn, tôi cũng không nghĩ tới cô chính là em gái hắn, nếu sớm biết, tôi cũng có thể giúp cô một phen.”

“Khó được có thể ở thế giới xa lạ này gặp gỡ, cũng coi như chúng ta có duyên phận, cô không cần khách khí với tôi.”

Khương Vũ Triều nước mắt ướt mi, nghĩ thầm, ca ca nhà mình sao lại tốt như vậy đây, đối đãi chân thành, lại ấm áp như vậy, sao lại bắt hắn gặp phải loại chuyện này. Trong thế giới rối loạn lung tung ở đây, nơi nơi đều là người không có ý tốt, ai biết hắn có chịu ủy khuất gì không. Còn lúc trước hắn vừa tới nơi này, trời xa đất lạ, khẳng định cũng không tốt như hắn nói được.

“Em không có việc gì, em sống cũng khá tốt.” Khương Vũ Triều lộ ra biểu tình thận trọng với idol của mình, “Em không cần giúp đỡ, em chỉ cần sống bình thường, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ thì được rồi, tự mình chiếu cố tốt chính mình, anh sống tốt là em an tâm.”

Hề Trác Ngọc nhìn fan cứng bộ dáng si tình của mình, nghẹn đã lâu, rốt cuộc không nhịn được, có chút chần chờ nói: “cô…… cứ…… thích tôi như vậy?” Chữ thích ép xuống rất thấp.

Khương Vũ Triều không chút do dự: “Đương nhiên, em thích anh chín năm, đoàn hỗ trợ, hội fans của anh, em đều tham gia, mặc dù hoạt động gì, chỉ cần anh đi em đều sẽ đi cổ vũ!”

—— là fan cuồng nhiệt đá kim cương. Hề Trác Ngọc yên lặng thay đổi lại thuộc tính.

“À, cảm ơn cô thích tôi, nhưng mà, tuy rằng chúng ta đã ở thế giới này, tôi cũng không có ý tứ…… ngủ với fan, cô hiểu sao?” Hề Trác Ngọc nói rất cẩn thận, ngữ khí cũng thực xin lỗi. Thế giới này không thể so với thế giới kia, trói buộc đối với phụ nữ nhiều hơn nam giới rất nhiều, các nàng nếu có chuyện gì không tốt, khó tránh khỏi bị thương tổn lớn hơn nữa, Hề Trác Ngọc cảm thấy có một số việc vẫn là nói rõ ràng trước cho thỏa đáng.

Khương Vũ Triều kinh ngạc: “anh nói cái gì vậy, em đương nhiên biết anh sẽ không ngủ với fan a, anh sao lại làm loại chuyện này đâu!”

Hề Trác Ngọc trong lòng thở hắt ra, còn tốt còn tốt, chúng ta cùng không có tâm tư đó.

Hai người son sắt mà cùng nhau lập flag (ngọn cờ) thật lớn.

Biết cô nương fan cứng cũng không nhớ thương thân thể mình, thái độ của Hề Trác Ngọc tự nhiên hơn rất nhiều, làm thần tượng nhiều năm như vậy cũng không phải làm không, hai người ngồi ở đó nói một hồi lâu, vui vẻ ở chung.

“Ách, chủ tử?” một nam nhân dáng vẻ hộ vệ chần chờ ở cách đó không xa hỏi ra.

hắn là đội trưởng hộ vệ của Ngọc Lăng Vương phủ, ngày thường đi theo Hề Trác Ngọc bảo hộ an nguy, thuận tiện phô trương cho chủ tử. Hề Trác Ngọc mỗi năm tết Trung Nguyên đều tới đây làm pháp sự cho vong mẫu, còn ở chỗ này một mình một người đốt vàng mã, tuy rằng không biết hắn đốt cho ai, nhưng mỗi khi đến lúc này tâm tình hắn liền phá lệ trầm thấp, cũng không thích đám người hầu bọn họ đi theo, vì thế bọn họ đều quen chờ ở bên ngoài, đến lúc xong chủ tử đương nhiên sẽ đi ra ngoài.

Nhưng hôm nay thời gian trôi qua đã lâu, cũng không nhìn thấy chủ tử đi ra, hắn lo lắng xảy ra chuyện gì, lúc này mới vội vàng tiến vào tìm hiểu, ai ngờ lại thấy một nam một nữ, một cao một thấp, hai bóng người thân mật ngồi chung một chỗ, trong đó có một người hình như là chủ tử nhà mình.

không nên a, trong Lạc Đô có ai không biết chủ tử cổ quái, hắn chỉ thích chó, lại không thích nữ nhân. Đội trưởng hộ vệ kinh ngạc trong lòng, thử thăm dò gọi: “Chủ tử, xảy ra chuyện gì?”

Hề Trác Ngọc và Khương Vũ Triều ngồi ở kia, một bên là nô tỳ chờ Khương Vũ Triều, một bên nơi xa là hộ vệ chờ Hề Trác Ngọc, hai người dừng câu chuyện, trong lòng vừa cân nhắc, cảm thấy sao lại giống như là cẩu nam nữ hẹn hò dưới ánh trăng đây?

Đúng lúc vào lúc này, trong Minh Nguyệt Quan tiếng chuông trống vang lên, đầu tiên là tiếng trống liên miên, tiếp theo là tiếng chuông réo rắt.

Sắc trời càng ngày càng tối, Khương Vũ Triều đứng lên trước, “Thời gian không còn sớm, anh cần phải trở về rồi? trên đường cẩn thận a, đi về chậm một chút, anh vừa bị ngã, bây giờ còn đau hay không?”

Hề Trác Ngọc cũng đứng lên, trên đùi nháy mắt truyền đến một cơn đau xuyên tim, hắn thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng vội nhịn xuống. không được, trước mặt fans, không thể thất thố! hắn đeo gánh nặng thần tượng nặng đến một tấn, cố gắng giả bộ dường như không có việc gì, “Tôi không việc gì, nhưng mà cô, đều lúc này, cô phải cẩn thận.”

Lúc này Khương Vũ Triều mới rõ ràng cảm giác được, mình xác thật là cùng thần tượng gặp mặt riêng, trong lòng vui vẻ đến không được. Tuy rằng nàng có chút không nỡ, nhưng mà truy tinh, chính là chua ngọt đắng cay hỗn tạp, lại không thể vĩnh viễn cùng idol ở bên nhau.

Thấy Khương Vũ Triều đi rồi, Hề Trác Ngọc lại ngồi xuống, thử sờ sờ chân, hít hà một hơi.

“Hữu Võ.” Hề Trác Ngọc vẫy tay với đội trưởng hộ vệ đang thập thò ở xa, “Lại đây đỡ ta.”

Đội trưởng Hữu Võ bị dọa nhảy dựng, “Ngài bị thương thế nào? Có khẩn cấp, ta đây đưa ngài trở về truyền triệu ngự y!”

“không việc gì, trở về nghỉ ngơi một ngày thì tốt rồi.” Hề Trác Ngọc được đỡ đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

Đội trưởng Hữu Võ bỗng nhiên nói: “Sao ngài lại ôm con chó con này, lại nhặt được?”

Hề Trác Ngọc: “……”??? không xong, quên trả chó?

một tay hắn nâng con chó con không hé răng, “Sao lại thế này, vừa rồi sao ngươi không kêu? Ta đã quên ngươi còn ở chỗ này.”

Bên kia chủ chó cũng quên mất, nàng sửa lại lãnh đạm ngày thường, trên mặt mang theo cười trở lại viện, bọn nha hoàn biểu tình phức tạp theo ở phía sau, đến lúc vào phòng, Lan Kiều mới dưới ánh mắt mấy người khác, đánh bạo tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, Bánh Hoa Quế còn chưa tìm về, chúng ta tìm nữa không?”

Khương Vũ Triều lúc này mới phản ứng lại, chó, chó còn chưa lấy về!

Bình luận

Truyện đang đọc