NỮ CHÍNH MAU HỌC HÀNH ĐI


Hơn nữa cũng có thể là cô nhớ nhầm, dù sao cũng lâu như vậy rồi.

Lúc trước cô cũng chỉ là nghe người ta đồn thổi thôi.“Ngày hôm qua.” Thấy cô lắc đầu, Tô Triệt nhỏ giọng cười nói: “Tôi mới gặp qua đàn anh Ngô của em.”“Hả?” Tần Tịch nhướng mày nhìn về phía anh ta.“Em không biết hả?” Tô Triệt lại cười: “Đề tài nghiên cứu của thầy Chiêm bọn em đó, cũng xem như là một dự án hợp tác theo chiều ngang.


Công ty hợp tác đó, chính là một trong những công ty sinh học mà tôi đứng tên.

Đương nhiên…..”Anh ta lắc đầu, cảm thán “Chúng tôi cũng không giúp đỡ được gì nhiều, cũng chỉ có thể trông cậy vào những người nghiên cứu chuyên sâu bọn em.

Chúng tôi có thể làm, cũng chỉ là cố gắng hết sức để đảm bảo đề tài nghiên cứu không có nỗi lo về sau thôi.”“Cho nên….” Tô Triệt nghĩ nghĩ, nửa đùa nửa thật nói: “Bốn tính lên năm, chúng ta cũng xem như có quan hệ hợp tác.”“Anh trai!”Tô Triệt đang nói chuyện với Tần Tịch, giọng Tô Nhiễm gọi anh ta cũng hơi cao lên chút: “Em gọi anh ba tiếng rồi, bơ em gái nhà mình như vậy, là chuyện nên làm sao?”“Anh sai rồi.” Tô Triệt giơ tay đầu hàng, cười nhận sai ngay, “Sao thế?”Tần Tịch cũng nhìn về phía Tô Nhiễm.Cô ấy vẫn cứ đẹp như cũ vậy.Sánh bước với Tạ Liên Thành tây trang chải chuốt, đúng là đôi lứa xứng đôi.Tần Tịch nghĩ vậy, ánh mắt chuyển qua người Tạ Liên Thành đang đứng cạnh cô ấy.Người thanh niên đứng thẳng ở đó.Trong mắt u ám đen sâu nhìn về phía Tần Tịch.Quai hàm căng cứng, nhìn qua hình như không vui lắm.Tần Tịch cười cười, thanh giọng chào hỏi anh: “Em chào thầy Tạ ạ.”Chữ thầy còn cố ý nhấn mạnh.Lúc này sắc trời cũng đã muộn, đèn đường trong hoa viên biệt thự cũng dần dần sáng lên.Ánh sáng kia chiếu xuống mặt Tạ Liên Thành, anh ta lẳng lặng nhìn Tần Tịch, đôi mắt như trong sáng lại như u tối.Nghe thấy Tần Tịch gọi thấy, khóe môi có chút cứng ngắc giật giật.Trái lại người đứng bên cạnh anh, Tô Nhiễm, đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu Tịch kêu chị là đàn chị, có phải chị cũng nên gọi một tiếng thầy không nhỉ?”Cô ấy nói, cười mỉm mỉm quay đầu nhìn Tạ Liên Thành.Cái cằm nhỏ nhắn tinh xảo hơi hơi nâng lên, ánh đèn dừng trên mặt cô ấy, chiếu sáng vẻ đẹp tinh xảo mỹ miều của Tô Nhiễm.Mũi dọc dừa cao cao, đôi mắt sáng long lanh.Đứng chung một chỗ với Tạ Liên Thành như vậy, đúng là một đôi bích nhân.Tạ Liên Thành vẫn chứ nhìn chằm chằm Tần Tịch.Tần Tịch đã thu lại ánh mắt.“Anh trai.” Tô Nhiễm hỏi Tô Triệt, “Vừa rồi mọi người nói chuyện gì thế? Ăn ý như vậy?”“Hạng mục thực nghiệm hợp tác của công ty anh.” Tô Triệt mỉm cười giải thích: “Trùng hợp ghê, Tần Tịch ở phòng thí nghiệm á.”“Tiểu Tịch rất nổi tiếng ở trường em đó.” Tô Nhiễm nói: “Xinh đẹp này, bạn học của em nhắc đến em ấy lúc nào cũng luôn nói thành tích học tập của em ấy xuất sắc thế nào này, đây cũng là điểm nổi trội của đại học A bọn em.”“Chắc là bởi vì sinh viên y khoa sẽ nhìn thấy bản chất của cuộc sống.” Tô Triệt trầm ngầm, “Cho nên sớm đã nhìn ra bản chất thông qua hiện tượng, tâm hồn đẹp, tài hoa xuất chúng, mới thực sự là cái đẹp thiên trường địa cửu.”“Nhìn không ra nha, anh trai.” Tô Nhiễm cười như không cười nhìn chằm chằm anh trai mình, “Anh còn có một khía cạnh lãng mạn như vậy đó.


Đúng là không thua mấy đàn anh đại tài tử của học viện văn học bọn em luôn.”“Sao mà ở nhà, mỗi lần nói chuyện với anh đều rất nhàm chán, ba câu là lại nhắc đến chuyện công ty, báo cáo hạng mục này kia thế?” Cô ấy trêu ghẹo nói.Đến lúc này, mọi người mới hiểu được ý tứ của Tô Nhiễm.Tô Triệt cười cười xin lỗi với Tần Tịch, nhưng không có giải thích vấn đề này.Giờ Tạ Liên Thành đang ở đây, Kiều Sơ Hạ cũng ở đây, nói nhiều sai càng nhiều, không chừng nói dài nói dai nói dại, làm cho Tần Tịch bị động mà xấu hổ cũng nên mất.“Tặng quà cho Âu Dương chưa?” Tô Triệt trực tiếp đổi sang đề tài khác, “Anh đi dạo vài vòng rồi cũng không nhìn thấy cô ấy, lúc nghe thấy tiếng thì người đã chạy mất tăm, y chang hồi học đại học, không khác chút nào so với trước đây,”“Đưa rồi.” Tô Nhiễm cũng cười, “Mới nói một câu thì cô ấy đã bị người khác kéo đi.

Đúng rồi, anh trai, lần trước không phải anh nói có một hạng mục muốn hỏi Tạ Liên Thành có hứng thú hay không à? Các anh đều là người bận rộn, nhín chút thời gian hẹn nhau ăn một bữa cơm cũng khó sắp xếp, không bằng…..


đúng lúc hôm nay tâm sự?”“Bọn em hơi đói rồi, đi trước tìm đồ ăn đây ạ.” Tần Tịch mở miệng nói.Cô nói xong gật gật đầu với bọn Tô Nhiễm, lôi kéo Kiều Sơ Hạ trốn.Mấy cô lại đi lấy ít đồ uống với điểm tâm rồi về lại chỗ Đường Lăng.Kiều Sơ Hạ không biết suy nghĩ cái gì, từ sau khi đi khỏi chỗ kia, cứ không nói chuyện mãi..


Bình luận

Truyện đang đọc