NỮ HOÀNG AI CẬP ASISƯ

Ari cúi đầu, lẳng lặng phất tay cho người kéo Eri vào. Nàng ấy nhìn thấy ta thì cắn chặt môi, không dám mở miệng. Ta thở dài, lạnh lùng quay mặt lại:

- Eri, ta có đối xử tệ bạc với ngươi ngày nào không? Tại sao lại đi tiếp tay cho Izumin hại ta?

- Lệnh bà, người nghe em nói, hoàng tử không hại người, thật sự…

- Lừa ta như thế, đến giờ này ngươi vẫn còn đóng kịch được ư?

- Lệnh bà, em cầu xin người, tin em…

- Eri, ta không phải không tin ngươi… Nhưng ngươi cả gan đứng ra, lừa cả đoàn người của Ai Cập trở về, không cho bọn họ gặp mặt ta để giúp đỡ cho kế hoạch của Izumin… Nếu ngươi đã chọn hắn làm chủ nhân thì hôm nay ta sẽ để lại ngươi ở đây. 

- Đừng, nữ hoàng, đừng bỏ em lại đây, em chỉ muốn đi cùng nữ hoàng…

- Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi?

- Em không cần nữ hoàng tin, chỉ cần người cho em ở bên cạnh… Hoàng tử thật sự muốn giành lại công bằng cho nữ hoàng, những thứ bây giờ Carol đang hưởng lí ra phải là của người…

- Eri, Izumin vốn là chồng của ta… Bây giờ không còn là của mình ta nữa rồi! Ngươi đừng tự dối mình nữa! Sao ngươi không thử chạy ra ngoài kia nhìn xem hôn lễ giữa Izumin và Carol đã diễn ra tới đâu rồi? – ta thở dài, không hiểu sao lại có cảm giác thất bại ê chề thế này…

Eri cắn môi đến bật máu, khóc rống lên, Ari cũng không nhìn chúng ta nữa, đầu ngoảnh sang nhìn chỗ khác. Hasan từ bên ngoài tiến vào cung kính bẩm báo:

- Nữ hoàng, chúng ta đi được rồi, bên ngoài đã hạ được bọn lính phòng vệ. 

- Sao lại lâu như vậy? Không phải đã hạ thuốc mê loại nặng sao?

Lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên từ góc phòng khiến ta giật mình:

- Asisư…

- Ai?

Đám thị vệ vội vàng quay lại cảnh giác, thì ra là bà Mura…

- Bà Mura, tại sao bà…

- Hoàng tử đã dặn phải đề phòng, hoàng phi sử dụng độc dược rất giỏi…

- Bà biết tất cả? Sao không đi báo động đi.

- Hoàng tử đã cưới người khác, hoàng phi không muốn ở lại, ta cũng không nỡ ép. Một cô gái như người, sinh ra không phải ru rú rồi chết trong hậu cung…

Ta im lặng nhìn bà Mura, ánh mắt cảm kích, nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh, ôm chầm lấy bà ấy vào lòng: “Bà Mura, cám ơn”… Ta tỉnh táo, nhớ lại tất cả, bà ấy đã chăm sóc ta thế nào, bảo vệ ta ra sao, ta đều biết hết. 

Ta đánh ngất bà ấy, bảo Eri đứng dậy. Dù sao đi nữa, ta cũng không nỡ để nó lại đây một mình… “Đây là lần cuối cùng”, ta nhỏ giọng nhắc nhở, Eri cười toe toét, mặc cho nước mắt vẫn còn vương đầy mặt. 

Đoàn người của chúng ta nhân lúc binh lính thay ca nhanh chóng di chuyển ra khỏi đây. Ta bỗng nhiên ngây người, đứng quan sát nơi ta và Izumin đã thành vợ thành chồng… Kỉ niệm đẹp cuối cùng mà ta còn giữ lại được…

Bình luận

Truyện đang đọc