NỮ HOÀNG AI CẬP ASISƯ

Nếu ở lại, ta sẽ phải chứng kiến cảnh tượng Izumin càng ngày càng yêu Carol, cuối cùng ta sẽ giết nàng ấy mất…

Ta không muốn giết Carol, cũng không muốn nhìn thấy những cảnh tượng ấy nữa nên nhất định phải rời khỏi đây. 

Phải rời khỏi…

Nhưng phía trước cùng phía sau đều có binh lính của Hitaito chặn đường, không lùi cũng không tiến, lúc này Mitamun xuất hiện, ánh mắt kiên quyết:

- Đi theo ta, ta sẽ đưa mọi người ra ngoài.

Ta lẳng lặng nhìn Mitamun, nhỏ giọng hỏi:

- Sao lại giúp ta?

- Anh trai ta không xứng đáng với cô nữa rồi! Ta đã nhìn thấy mẫu hậu đau khổ như thế nào mỗi lần cha ta nạp thêm vợ lẽ! Nhưng rồi cuối cùng bà vẫn phải mạnh mẽ vượt qua, mạnh mẽ nở nụ cười hiền hòa giả tạo trước mặt đám phi tần đó. Asisư, ta không muốn cô chịu khổ, không muốn cô giống mẫu hậu ta. 

Cả đoàn  người lại lẳng lặng theo sát chân Mitamun, đến đây phải chia ra, ta cùng tướng Shouta sẽ lẩn vào đoàn người của Mitamun, còn Mamoru, Ari cùng Eri sẽ lẩn vào người của hoàng hậu. Chúng ta may mắn thoát khỏi sự truy đuổi của binh lính Hitaito. Izumin chỉ cho người chặn cửa bên ngoài, lục soát toàn bộ nhưng không thể ngờ tới việc ta đang trốn trong cung của mẫu hậu hắn. Hoàng hậu hiền từ xoa bàn tay của ta:

- Cô nữ hoàng tháo vát! Con quả thật rất vừa ý ta! Tiếc là thằng con trai của ta… aiz… Phải chi năm xưa ta có một phần anh khí như con, có lẽ sẽ không phải chịu đau lòng như thế…

- Mẫu hậu… - ta nhỏ một giọt nước mắt, ta cũng rất quý mến người phụ nữ này…

Bà ấy cười thật hiền hòa, tay vỗ nhẹ gò má của ta…

- Asisư, nếu Izumin yêu con thật sự thì ta phải làm sao đây?

Ta chua chát ngẩng đầu lên, trên môi vẫn giữ nụ cười:

- Đã không yêu cũng không nên ép. Hắn thật sự yêu con sẽ không bao giờ cưới Carol. Đã cưới Carol… con xin tự nguyện bỏ đi. Tình yêu chia năm xẻ bảy, đó là thứ tình yêu gì? 

- Asisư… - Hoàng hậu thở dài, ánh mắt mông lung xa thẳm… - Con quả thật rất mạnh mẽ! Đúng như bà Mura nói! Năm xưa ta cũng đã từng là một cô gái rất hồn nhiên, cũng thường hay nở nụ cười, như con bây giờ vậy… Nhưng các vị thần linh đã sắp đặt cho ta gặp bệ hạ…

- Tiếc là ta không đủ can đảm để bỏ đi như con… Dù sao, ta cũng đã học cách an phận, sống cho vừa lòng người khác rồi!

Ta nhìn thấy vẻ mặt đượm nỗi buồn của Hoàng hậu mà lòng nhoi nhói lên. Đúng vậy, bà ấy phải chứng kiến cảnh tượng Hoàng đế Hitaito ham mê sắc đẹp, cưới không biết bao nhiêu vợ lẽ… Nỗi khổ đau ấy, có lẽ cả đời cũng không thể nguôi ngoai…

- Theo con nghĩ, tuy hoàng đế… Ừm… Nhưng ngài ấy rất yêu ngài… Cho dù có cưới thêm bao nhiêu kẻ khác thì người vợ mà ngài ấy yêu thương nhất vẫn là ngài…

Hoàng hậu cười, nước mắt rơi càng nhiều hơn:

- Chính vì vậy nên ta mới có thể nhẫn nhịn đến giờ phút này…

- Mẫu hậu, người hãy thử sống thật với bản thân mình đi…

……..

Ta nghe nói năm xưa khi hoàng hậu còn trẻ là một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng nhu mì hiền dịu, vô tình gặp được hoàng đế, sau đó bị bắt ép vào cung. Ban đầu người hết mực từ chối nhưng lâu ngày bắt đầu đem lòng yêu vị vua uy nghi ngạo nghễ dũng mãnh của Hitaito hùng mạnh. Một người hiền lành yếu đuối như hoàng hậu có thể ngồi trên ngai vị đến bây giờ đều do quốc vương bảo vệ che chở người tránh khỏi âm mưu đen tối của những cung phi mĩ nữ khác. Có thể khẳng định, vợ thì ông ấy có rất nhiều, nhưng yêu thì chỉ yêu mỗi hoàng hậu…

Mẫu hậu có thể chấp nhận được, nhưng ta lại không thể. Do đó, ta bắt buộc phải bỏ đi.

Mặc dù ta không phải là người thứ ba, mặc dù ta không ngăn cản hay phá hoại ai hết nhưng trong mối quan hệ của ta và Izumin đã có thêm một người nữa xuất hiện! Carol, Izumin… ừ, thoát khỏi nơi đây rồi ta sẽ đi đâu đây…

Bình luận

Truyện đang đọc