NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

“Ừ, vừa ngửi được liền chợt cảm thấy thần thanh khí sảng*, quả nhiên là thứ tốt.” Nàng mừng thầm mà ngửi hương vị của Ngưng Hương Thảo, dư quang không ngừng mà ngắm hắn, thừa dịp hắn không chú ý, nàng một hơi nhét Ngưng Hương Thảo vào trong miệng.

*thần thanh khí sảng: hình dung tinh thần thoải mái, tâm tình thư sướng.

“Ngươi làm gì? Nhổ ra cho ta!” Hiên Viên Thần cũng bất chấp chữa thương, giậm chân giận dữ nhảy dựng lên, kéo tay của nàng qua gầm lên.

Hàn Linh nhét đầy miệng Ngưng Hương Thảo, một bên nhai, một bên cười hì hì làm mặt quỷ với hắn. Chính là muốn tức chết hắn, ăn Ngưng Hương Thảo của hắn, xem hắn có thể làm gì nàng?

Một bóng đen áp xuống, hắn đột nhiên cúi đầu phong bế miệng của nàng, cánh môi chạm vào nhau. Nàng tức khắc sợ ngây người, liền như vậy ngơ ngác mà nhìn gương mặt tức giận phóng đại vô hạn của hắn. Tay của hắn giam giữ chặt chẽ vòng eo của nàng, siết đến nàng có chút phát đau, cũng chính là lúc này tinh thần của nàng tỉnh lại. Mà đầu lưỡi của hắn đã ở khoảnh khắc nàng phân tâm, trượt vào trong miệng của nàng, cùng nàng tranh đoạt Ngưng Hương Thảo mà nàng chưa nuốt xuống.

Nàng bắt đầu phát động phản công lại hắn, dùng sức mà cuốn trở về Ngưng Hương Thảo bị hắn quấn đi, bựa lưỡi chạm nhau, một trận ý tê dại xảy ra, thẳng đến gan bàn chân. Không biết là Ngưng Hương Thảo nổi lên tác dụng, hay là…… Nhất định là Ngưng Hương Thảo nổi lên tác dụng. Vốn là khẩu chiến, dần dần biến hóa kỳ dị, hóa thành một nụ hôn sâu nặng mà triền miên.

Hơi thở dày đặc bao phủ lấy nàng, nàng mở to hai mắt mê mang nhìn vào con ngươi dần dần chuyển tối của hắn, đáy mắt của hắn viết chuyên chú và động tình, nàng cũng theo đó mà bị mê hoặc, bắt đầu đáp lại hắn.

Ngưng Hương Thảo quá mức vướng bận, bị hai người bọn họ người phân chia lẫn nhau, không phân rõ ai được nhiều ít. Sau khi không hề có trở ngại, hắn vẫn tiếp tục hôn sâu nàng, môi lưỡi quấn quít. Hai tay của hắn ở sau lưng của nàng di chuyển, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ, giống như có thể thiêu cháy toàn bộ quần áo ở trên người của nàng.

Không được, hắn là một người cực kỳ nguy hiểm, không rõ lai lịch, nàng không thể dễ dàng rơi vào bẫy rập của hắn. Thừa dịp một tia lý trí kéo trở về, nàng nặng nề đẩy hắn ra, hơi thở hỗn loạn, nàng không ngừng mà hít thở không khí mới mẻ.

Ánh mắt của hắn chớp động, có một vẻ thất vọng chợt lóe qua.

Hắn một lần nữa ngồi trở lại chỗ cũ, cúi đầu tiếp tục xử lý miệng vết thương, trải qua mới vừa rồi, miệng vết thương chảy máu đến càng nhiều.

Yên lặng.

Yên lặng.

Lại yên lặng.

Hắn không có trách cứ nàng, cũng không có cãi nhau với nàng, nàng ngược lại có chút không thích ứng.

Nhìn hắn như vậy, trong lòng của nàng không thoải mái, khom người đoạt lấy thuốc trị thương ở trong tay của hắn, giúp đỡ hắn thoa tỉ mỉ. Nàng không có ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì nàng cảm giác được ánh mắt của hắn đang dừng ở trên đỉnh đầu của nàng. Lòng của nàng cũng theo đó mà đập loạn thình thịch, không thích cảm giác không bị khống chế như vậy.

Ánh mắt của hắn quá mức mãnh liệt, nàng phí tâm sức thật lớn, mới dùng thuốc thoa khắp toàn bộ vết thương của hắn. Trên đỉnh đầu đang in xuống một nụ hôn ấm ẩm ướt tiếp theo, cảm giác tê tê dại dại, làm tim của nàng đập đến càng thêm hỗn loạn.

“Ta đưa ngươi trở về thư viện.” Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo áp lực.

Nàng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ là ngơ ngác gật đầu.

Tiếng gió, tiếng tim đập.

Nàng vùi ở trong cái ôm ấm áp của hắn, chỉ nghe được hai loại thanh âm này, đã quên chính mình đang bị hắn mang theo bay lên giữa trời cao, mà trong ngực của nàng còn ôm Tiểu Tân Tân.

Tay của hắn vòng ở trên eo nàng càng thêm chặt, không tiếng động mà truyền lại tâm tình phức tạp của hắn giờ phút này, nàng làm sao không biết? Nói không rõ tâm tình nói không nên lời.

Đợi hai chân của nàng có chạm đất, nàng mới lấy lại tinh thần, phát hiện giờ phút này đã về tới phiến rừng phong kia, chỗ lúc ban đầu hắn mang nàng đi.

“Chờ một chút, dẫn ta đi.”

Trở lại thư viện, chẳng khác nào lại về tới trong khống chế của Hoàng đế lão cha, thay vì như vậy, còn không bằng rời đi cùng hắn.

Hiên Viên Thần kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng, con ngươi đen bóng nhấp nháy tia sáng khiếp sợ và vui sướng, nàng bỗng nhiên hiểu rõ hắn nhất định là hiểu lầm, cho rằng nàng muốn bỏ trốn cùng hắn.

Nàng vội giải thích nói: “Ta không muốn ở lại thư viện, có người muốn gây bất lợi với ta.”

Ánh mắt của hắnchợt thu lại, dường như phát hiện dị động gì, trầm giọng nói: “Có người tới, chút nữa ta lại đến tìm ngươi.”

Hắn chợt lách người, bóng dáng đã mất đi.

Nàng đuổi theo vài bước, tiếp theo thấy được Dạ Ma Thiên đi vào rừng phong.

Hai mắt của hắn lóe ánh sáng nghi ngờ, nhìn nàng chăm chú, tiến sát từng bước.

“Ngươi làm gì thế?” Nàng lui về phía sau một bước, có chút không thể hiểu được.

Dạ Ma Thiên chất vấn nói: “Người mới vừa rồi là ai? Hắn mang ngươi đi nơi nào?” Khi hắn ở trong sân, liền cảm giác được ở trong thư viện có cao thủ lẻn vào, đây đều là cảm ứng giữa cao thủ. Hắn chưa bao giờ nghe thấy qua hơi thở cường đại như thế, kình địch xưa nay chưa từng có. Trên thực tế giữa các võ giả cùng đẳng cấp là rất khó nhận thấy được hơi thở của đối phương, chỉ là vết thương của Hiên Viên Thần chưa lành, tinh thần lại phân tâm, cho nên mới lộ ra hơi thở. Nếu là thấy nàng ở chỗ này, hắn đã sớm đuổi theo cao thủ rồi cùng hắn không phân cao thấp.

Nàng không quá nguyện ý nói cho hắn sự tồn tại của Hiên Viên Thần, trên thực tế hiểu biết của nàng về hắn cũng không nhiều lắm, vì thế dời đi đề tài: “Ngươi còn dám hỏi ta đi nơi nào? Ngươi là làm sao đáp ứng Yêu Nhi? Ngươi bảo vệ tốt ta sao? Hai ngày này ta bị người khác bắt đi, lúc bị người khi dễ, ngươi lại ở nơi nào?”

Cảm xúc ủy khuất bỗng nhiên trút hết ra, nhớ tới cảm giác ở trong sơn cốc đau đớn muốn chết, lúc ấy thật muốn có người có thể quan tâm nàng, yêu thương nàng, nhưng cố tình lúc ấy, hắn không ở bên người của nàng, nàng dùng sức đánh cánh tay phải của hắn: “Ngươi ma quỷ này, ta đánh chết ngươi!”

Dạ Ma Thiên ánh mắt chợt biến, chặt chẽ mà nhìn nàng chăm chú, kéo tay nàng, vui vẻ nói: “Yêu Nhi, ngươi là Yêu Nhi!”

Nàng ngốc lăng ra, hắn thế nhưng phát hiện thân phận của nàng, nên làm cái gì bây giờ?

“Yêu Nhi, ngươi nói chuyện đi, ngươi là Yêu Nhi có đúng hay không?” Hắn dùng sức lắc lắc nàng, mà nàng sớm đã ngây ra như phỗng, vắt hết óc mà nghĩ cách tránh thoát đi.

Ngay lúc nàng vô kế khả thi**, sắp buột miệng thốt ra là lúc, Long Chi Dực đột nhiên xuất hiện ở trong rừng phong.

**Thành ngữ: “Vô kế khả thi”: không còn cách gì có thể đem ra dùng được.

“Công tử!” Hắn cầm kiếm mà đứng, biểu tình trang nghiêm, hiển nhiên là nghe được đối thoại của bọn họ, cố ý thay nàng giấu diếm thân phận.

“Long Chi Dực, có chuyện gì sao?” Nàng đưa lưng về phía Dạ Ma Thiên, dùng sức chớp mắt với Long Chi Dực, hy vọng hắn có thể hiểu rõ dụng ý của nàng, che dấu cho nàng.

Long Chi Dực lạnh lùng cung kính nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Sơn trưởng lo lắng cho an nguy của ngươi, để cho ta một người đi tìm ngươi, liền dẫn ngươi đi gặp hắn.”

Nàng mừng thầm trong lòng, coi như hắn thông minh, vội lên tiếng trả lời: “Ta đây lập tức đi ngay.”

“Chờ một chút, ngươi thật sự không phải là Yêu Nhi?” Dạ Ma Thiên vẫn là hoài nghi, tiến lên kéo lấy cánh tay của nàng, không chịu thả lỏng.

Suy nghĩ của nàng vừa động, để sát vào trước mặt của hắn, cười đùa chớp mắt với hắn nói: “Hay là ngươi bắt đầu thích nam nhân?”

Đây là việc hắn để ý nhất, quả nhiên lời của nàng vừa ra khỏi miệng, hắn liền lập tức thu tay về, giống như bị điện giật. Nàng quay đầu cười trộm, đi theo Long Chi Dực nghênh ngang rời khỏi rừng phong.

Dạ Ma Thiên nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt càng thêm mê hoặc.

Bình luận

Truyện đang đọc