NỤ HÔN CỦA TÙ NHÂN

Anh chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, không thể đi đến bất cứ nơi nào khác.

Uy hiếp anh không phải là một chuyện khó khăn đối với tôi, bởi lẽ tôi biết rõ tất cả mọi chuyện liên quan đến anh, kể cả là gia đình anh.

Có vẻ như người phương Đông thường có tình cảm rất sâu nặng đối với gia đình. Ngay lúc tôi vừa đưa ra tấm ảnh của em gái anh, anh đã vội vã thu lại cơn tức giận của mình, ngoan ngoãn cam chịu ở lại bên cạnh tôi.

Điều này khiến cho tôi rất rất không vui. Tôi còn cho rằng cả hai chúng tôi đều coi đối phương là người quan trọng nhất, nhưng mà anh thì không. Anh còn có người nhà hơn nữa anh vẫn luôn mong muốn hão huyền được gặp lại bọn họ.

Chuyện này làm sao có thể xảy ra đây?

Rõ ràng tôi mới là người thân duy nhất của anh, anh cũng chỉ có thể là của một mình tôi mà thôi.


Tin tức mà anh để lộ ra đã khiến tôi phải ngồi tù một thời gian dài, anh khiến tôi vô cùng tức giận vì đã phản bội lại niềm tin của tôi. Từ đó về sau tôi cũng không còn chiều chuộng anh như trước nữa.

Sau khi biết anh còn có một cuộc sống khác tôi đã thật sự rất lo lắng. Tôi lo rằng anh sẽ chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi vì vậy tôi đã dùng rất nhiều thủ đoạn, những thủ đoạn mà trước kia tôi chỉ nói mà không làm.

Giam trong tù, đòn roi, khống chế về mặt sinh lí, còn có rất nhiều, rất nhiều chiêu trò khác nữa.

Hiện tại tất cả đã như tôi mong muốn, anh không hề rời khỏi tôi, ngoan ngoãn nghe lời như một món đồ chơi mặc cho tôi tùy ý đùa giỡn, giống như một con búp bê không có linh hồn vậy.

Nhiều đêm anh sức cùng lực kiệt ngủ thiếp đi mà tôi dù vẫn ở trong người anh, ôm anh thật chặt, cảm nhận được hơi ấm từ trên người nằm trong lòng truyền tới mà thâm tâm vẫn xa vời không tả.


Điều đó khiến cho tôi lâm vào khủng hoảng cùng bất an.

Về sau lại mất rất nhiều thời gian anh mới chịu thỏa hiệp với tôi. Anh sẽ nói chuyện với tôi, còn sẽ đỏ mặt tức giận cãi lí với tôi. Tôi cũng thuận theo, ngưng dùng những loại thủ đoạn kia cũng đồng ý giao cho anh ảnh chụp của người nhà anh.

Khoảng thời gian sau tin tức mà anh truyền ra khi trước bắt đầu có tác dụng, tôi không thể không vào nhà giam một chuyến. Như vậy cũng tốt, gia tộc từ lâu đã có kẻ rục rịch không yên, tôi có thể nhân cơ hội này bắt được những tên gian tế.

Julius cũng muốn thừa cơ bỏ trốn nhưng lại bị tôi cưỡng ép dẫn theo vào ngục giam.

Đây quả là một khoảng thời gian rất tốt đẹp, không, phải là vô cùng tốt đẹp. Giữa chúng tôi không có tranh cãi, không có lừa gạt lẫn nhau cũng không cần phải đối đầu với kẻ địch. Tôi cùng Julius mỗi ngày đều rất nhàn hạ, không phải đi vòng vòng xung quanh thì chính là về phòng giam ân ái.


Anh giống như phát hiện được sự nhượng bộ của tôi, càng ngày càng được nước lấn tới, thậm chí còn vì tên người phương đông kia mà náo loạn với tôi một trận. Tôi quả thật là bị anh chọc cho tức chết, trong nội tâm vừa xót xa lại vừa đau đớn, nhưng cũng chỉ có thể tức tối một mình mà lại không thể đụng đến anh.

Nhưng tôi lại không nghĩ rằng là gan của anh lại lớn đến như vậy, không hề từ bỏ ý định trốn thoát, đào tẩu trong ngục giam ở ngay dưới mi mắt tôi. 

Cuối cùng anh thành công thoát khỏi nhà giam nhưng sau đó vẫn bị cảnh sát bắt lại.

Đội ngũ tàu thuyền đã sớm rời khỏi bãi biển mà tôi vẫn còn đứng trên nền cát. Sỏi cát lạo xạo mài dưới chân khiến tôi rất đau đồng thời tôi cũng cảm nhận được trong lòng mình là một nỗi tuyệt vọng và chán nản đến khó tả.
Trong nháy mắt đó tôi đã nghĩ rằng, hay là cứ thuận theo tự nhiên, thả anh đi là được.

Trong nháy mắt đó tôi đã nghĩ rằng, hay là cứ thuận theo tự nhiên, thả anh đi là được. Nhưng tôi lập tức dập tắt cái suy nghĩ quỷ quái đó. Dựa vào cái gì mà anh có thể dễ dàng quay lại cuộc sống trước kia? Dựa vào cái gì mà anh muốn bỏ tôi ở lại? Dựa vào cái gì cơ chứ?

Tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh.

Cuộc truy đuổi diễn ra rất nhanh, tôi cũng không ngờ anh lại tự mình quay trở về. 

Đội ngũ cảnh sát kia đã bị tiêu diệt toàn bộ, anh với đám cảnh sát đó đã không còn liên lạc được với nhau nữa. Sau một thời gian dài không tìm được tung tích của anh, bọn họ cho rằng anh đã hy sinh.

Danh tính của anh bị loại bỏ, anh trở thành một liệt sỹ, một người đã chết.

Về sau người đến cứu anh thoát khỏi ngục giam lại vô tình biết được thân phận thật của anh, vội vàng báo lại cho cảnh sát, thế nhưng lúc đó anh cũng không biết rằng chính mình không có chứng minh thư để chứng minh thân phận.
Lúc tìm được anh, anh còn đang ở trong một cái khách sạn nhỏ gần nhà, ngây ngốc nhìn người tôi lên xuống cầu thang qua khung cửa sổ màu xám.

Gia cảnh của anh cũng rất bình thường, trên có một anh trai, dưới có một em gái, mà anh lại là đứa trẻ duy nhất không được chiều chuộng thương yêu.

Lúc trước khi anh gia nhập cảnh sát, ba mẹ anh đã rất tự hào về điều này. Sau khi nhận được tin anh đã hy sinh, bọn họ cũng nhanh chóng chấp nhận, hưởng đãi ngộ của gia đình liệt sĩ. Anh trai anh bây giờ đã kết hôn, chị dâu sinh được một đứa trẻ rất khảu khỉnh còn em gái cũng rất nhanh sẽ tốt nghiệp.

Julius ở khách sạn chờ đợi một tháng. Tôi cùng anh ở lại chỗ này nhưng anh cũng không chịu mở miệng nói với tôi câu nào, chỉ chăm chăm nhìn về nhà của mình một cách thất thần.

Đến một ngày anh thật sự không nhịn được nữa, chạng vạng tối liền chạy về nhà xem thử nhưng cũng không dám vào nhà. Đúng lúc anh trai cùng chị dâu anh mang theo con của bọn họ dạo phố trở về đã vô tình nhìn thấy anh đứng trước cửa.
Julius cứng đờ cả người, ngây dại nhìn bọn họ. 

Vẻ mặt anh trai anh khẽ thay đổi, nghi ngờ nhìn anh. Hình như chị dâu đã từng nhìn thấy ảnh chụp của anh, nhỏ giọng nói.

"Người này trông thật giống Tiểu Nhẫn nhỉ."

Anh trai anh không cho là như vậy, thu hồi ánh mắt, thuận miệng nói ra.

"Không thể nào, em trai không phải đã chết từ lâu rồi sao?"

Julius chợt chấn động, cả người cũng run rẩy theo.

Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất trong hành lang. Julius vẫn còn đứng ở cửa ra vào, giống như một bức tượng, mắt nhìn chuyên chú vào bậc thang.

Tôi không đành lòng chạy đến kéo tay anh, nhẹ nhàng nói.

"Đi thôi, hiện tại em chỉ còn tôi mà thôi."

Tròng mắt của Julius vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu sau anh mới dần ổn định trở lại. Anh không nói chuyện, tôi kéo tay anh đi cũng không thấy anh quay đầu nhìn lại căn nhà kia.
Chúng tôi ngồi vào xe, lái về hướng sân bay. Julius mặc kệ tôi lôi kéo tay anh dẫn đi không chịu mở miệng nói một câu nào.

Dáng vẻ này của anh thật sự rất đáng thương rất giống với tôi lúc trước, một người thân duy nhất cũng không có. Tôi nhịn không được nảy sinh lòng thương tiếc đối với anh, khẽ nâng mặt anh lên hôn nhẹ một cái. 

Anh từ từ khép mắt, một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống chảy dọc theo bên má.

Anh chỉ có một mình tôi mà tôi cũng chỉ có anh mà thôi.

Hai chúng tôi ở bên cạnh nhau mới có thể tiếp tục tồn tại.

________

Phiên ngoại Chiêm Nhẫn

Mấy ngày nay thời tiết rất nóng, ánh mặt trời cũng vô cùng chói chang. Nếu đứng ngoài trời một lúc nhất định sẽ ra mồ hôi đầm đìa cả người.

Lễ tiệc lớn như vậy ở bên trong sảnh lại vô cùng mát mẻ, nam thanh nữ tú đều rất xinh đẹp, tiếng chén rượu chạm nhau, tiếng chúc tụng vang lên không ngớt. Tôi chạy đến sân thượng nhỏ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nhìn hoa lá trong vườn tươi tốt xanh mướt thật dễ chịu.
Chợt có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, mùi rượu gay mũi xộc đến, Anthony say khướt ôm tôi trách móc.

"Julius, suýt chút nữa là tôi đã không tìm thấy em mất rồi."

Mái tóc đỏ nổi bật của anh lọt vào trong tầm mắt của tôi. Cơ thể anh rắn chắc mạnh mẽ, ôm chặt lấy tôi như một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu buông tay món đồ chơi yêu thích, dùng sức ấn lên vai của tôi.

Tôi nâng ly rượu đặt trên lan can, ung dung nói.

"Khi nào có thể rời đi? Chỗ này quá mức nhàm chán."

Anthony lẩm bẩm mấy tiếng rồi mới trả lời.

"Em ở lại đây với tôi thêm một lát, lễ tiệc vẫn chưa kết thúc đâu."

"Tôi đi trước đây."

Tôi thật sự không chịu được tên sâu rượu như anh tôi, liền đẩy người anh qua một bên, đi ra bên ngoài. Lúc tôi mở cửa sổ thủy tinh trên sân thượng ra anh cũng cùng lúc bắt được tay tôi, dùng lực từ phía sau ép sát tôi lên tường. Anthony giống như phát điên, cuồng si hôn lên trên người tôi. Mùi rượu trên người anh cùng những nụ hôn nhiệt tình như lửa khiến cho tôi giống như kẻ say, đầu óc cũng dần trở nên mơ màng.
Tôi không hút thuốc cũng không uống rượu, lại càng không thích loại mùi hương gay mũi của chúng. Tôi muốn đẩy anh ra tránh thoát, nhưng anh lại nhanh hơn, bắt lấy cổ tay của tôi rồi bấm mạnh một cái, tức khắc cả cánh tay liền trở nên đau mỏi.

Thừa dịp tôi chưa kịp khôi phục anh buông lỏng tay ra. Trên mặt anh hiện lên một chút đỏ hồng do say rượu, cười hì hì xoa dịu nói.

"Đã biết đã biết, bây giờ chúng ta lập tức rời đi."

Tay của anh siết chặt lấy tay tôi, mười ngón tay kín kẽ đan vào nhau. Tôi ghét bỏ lau khóe môi, muốn dùng sức lấy tay ra nhưng không được. Anh lôi kéo tôi đi ra bên ngoài, lần lượt chào hỏi một vài người rồi viện cớ đi trước.

Anthony đang mở rộng thị trường tại Trung Quốc, nhưng những thủ đoạn tàn bạo của ngoại quốc đương nhiên không thể dùng ở chỗ này được, anh buộc phải thay đổi sách lược nhưng công việc kinh doanh cũng không tệ.
Lúc trước tôi không nghĩ rằng anh thật sự đồng ý ở lại Trung Quốc, càng không nghĩ tới chuyện chúng tôi lại có thể an ổn định cư ở đây.

Tôi không uống rượu nên phụ trách lái xe. Anthony ngồi nghiêng người trên ghế sau, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, màu tóc đỏ trong bóng đêm cũng thật chói mắt mà đôi mắt anh lại sáng như vì sao trên trời đêm. Ánh mắt đó làm tôi có hơi gai người.

Đó là ánh mắt của một con sói hoang đầy đói khát, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao lên xé nát con mồi.

Tôi nhìn anh không chút cảm xúc. Một lát sau anh đột nhiên thở dốc. Tôi liếc qua gương chiếu hậu nhìn anh, vừa nhìn đã muốn đập vỡ cả vô lăng, tức giận kêu tên anh. 

"Anthony!"

Anthony nhìn tôi chằm chằm, chẳng biết từ lúc nào đã cởi bỏ cả quần, một tay nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ đã lộ ra bên ngoài chuyển động xoa bóp. Ánh mắt của anh nóng bỏng không chút nào che dấu quét qua khắp người tôi.
Anh có chút giống với đứa trẻ kiêu căng rồi lại khàn giọng nỉ non.

"Julius, tôi muốn chơi em trên xe."

Xung quanh con đường vắng vẻ. Tôi nhịn lại cảm xúc muốn một cước đạp anh xuống xe, lạnh mặt đạp ga đẩy nhanh tốc độ, muốn mau chóng trở về, thoát khỏi cái nơi chật chội này.

Thấy tôi không nói lời nào, Anthony liên tiếp hừ mấy tiếng nhưng vẫn tận lực hầu hạ chính mình, rất nhanh đã đạt đến bắn ra, một đoàn tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục phun ra thậm chí còn bắn lên quần của tôi.

Mùi hương tanh nồng sắc tình khiến cho tôi cảm thấy khó chịu, mở cửa sổ chỗ ngồi của Anthony ra. Gió đêm lạnh lẽo thổi tóc của anh bay tán loạn, xoa dịu đi lửa tình nóng cháy hừng hực.

Anh nhích về phía của tôi, mất hứng nói.

"Gió đêm quá lạnh, anh mau đóng cửa sổ lại đi."

“Em tránh xa tôi ra một chút."
Tôi đẩy người anh sang một bên, hơi nâng lên cửa sổ nhưng vẫn để lại một khe hở để mùi trên xe thoát ra ngoài.

Suốt đường đi còn lại Anthony đều ngậm miệng im lặng, giống như đã ngủ rồi. Lúc tôi quay lại nhìn anh lại phát hiện anh vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi sởn hết gai ốc. Bị anh nhìn như vậy tôi thực sự cảm thấy hơi không quen.

Đó là ánh mắt khát khao nồng đậm, nóng bỏng tựa như lửa lan trên đồng cỏ.

Vừa đến nhà xe tôi đã tắt máy, tháo dây an toàn vội vã muốn xuống xe nhưng mà cơ thể vừa mới động đã bị Anthony đưa tay ngăn cản.

Sức lực của anh rất lớn, nắm lấy cổ tay khiến tôi phát đau. Đầu anh dính sát vào cổ tôi, giọng nói trầm thấp mang theo ham muốn tột độ lại cố chấp vang lên dụ dỗ.

"Julius, tôi muốn làm em ở trên xe."

Bình luận

Truyện đang đọc