NỤ HÔN CỦA TÙ NHÂN

Chiêm Nhẫn cũng rất hung dữ mà nhanh chóng nói cái gì đó với hắn ta, tránh khỏi động tác của hắn ta che chở cho tôi, nhưng vẫn bị hắn tóm lấy cổ áo lảo đảo đứng lên.

"Sài Gia!"

Anh chỉ kịp gọi tên tôi, đã bị Anthony kéo đi.

Tôi như hoàn toàn bị bỏ rơi, run rẩy xuất phát từ tận đáy lòng, hoảng sợ nhìn Adam xuất hiện ở cửa, không tự chủ lui về phía sau.

Trước mặt áp lực mạnh mẽ bị mất hết sức lực để chạy trốn, ngay cả đứng lên tôi cũng không đứng nổi, cả người run cầm cập, xấu hổ ôm lấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.

Hắn quá cao, chỉ đứng như thế thôi đã chặn kín cửa phòng giam, bên trong căn phòng giam chật hẹp của ngục giam chật chội bỗng chốc làm tôi nghẹt thở, bầu không khí đã từng đè ép tôi, mang theo mùi vị tanh nồng rót vào trong cơ thể tôi, chen vào từng lỗ chân lông.


Trong yên lặng, hắn đi về phía tôi, đi thẳng đến trước mặt tôi.

Mặt tôi trắng bệch nhìn hắn, đầu ngón tay căng thẳng đặt trên mặt đất lạnh giá, không nói được lời nào.

Có lẽ nỗi sợ trong mắt tôi quá mãnh liệt, hắn dừng lại một chút mới đưa tay vớt tôi lên, sau đó ôm trở về giường.

Tôi vừa chạm giường đã muốn lăn ngay vào trong chăn nhưng bị hắn bắt được cổ tay.

Sức mạnh mạnh mẽ không cần phải ra sức cũng có thể khóa chặt tôi lại như còng tay, tôi sợ hãi quay đầu lại nhìn hắn, mặt hắn không chút biểu cảm nhìn tôi, nói:

"Don’t cry (Đừng khóc)."

Tôi nghĩ hắn chê tôi phiền, sợ tới mức ngừng khóc ngay lập tức, trợn mắt sợ sệt nhìn hắn.

Đôi mắt nhạt màu nhìn lại tôi, hắn lại đưa cái túi đang cầm trong tay kia đến bên tay tôi, mới buông tay của tôi ra, về lại chiếc ghế hắn thường ngồi lấy sách ra yên lặng đọc, không đưa mắt tới nữa.


Tôi nhìn hắn không biết phải làm sao, nhớ đến trước đó tôi đã chủ động quyến rũ hắn trên chiếc ghế này, trong một chốc đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ phải thu lại tầm mắt nhìn cái túi trong tay.

Bên trong túi nhựa trong suốt có một cái hộp, sau khi mở ra thấy bên trong là cơm nước, chỉ là đều rất thanh đạm.

Tôi nằm hai ngày, vừa nãy tỉnh dậy không để ý, bây giờ nhìn thấy cơm mới chợt nhận ra bụng đang đói cồn cào.

Trong phòng giam yên tĩnh, Adam giống như không hề tồn tại, tôi sợ hãi liếc nhìn hắn, mất một lúc mới ngừng run rẩy, sau đó lau đi nước mắt mà ôm hộp ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

Sau khi ăn xong tôi đặt túi ở bên giường, ngồi ngơ ngác một lúc thấy mông đau qua nên nằm xuống lại, vừa hoảng vừa sợ mà ngủ thiếp đi trong mơ màng.

Không biết ngủ bao lâu, một hơi thở đột nhiên dán sát lại gần đánh thức tôi. Tôi trợn to mắt nhìn Adam đang nằm bên cạnh.


Hắn nhắm hai mắt, nét mặt lạnh lùng, đường nét đẹp đẽ, tóc bạch kim có vài sợi rơi rớt trước mặt, hàng mi buông xuống vừa dài lại vừa dày, nhìn như vậy rất giống như một bức tượng điêu khắc phương Tây rung động lòng người.

Nhưng giường quá chật, tôi với hắn gần như là vai kề vai, khoảng cách gần như vậy làm da đầu tôi tê dại.

Tôi đột nhiên nhớ ra giường dưới là giường của hắn, mà tôi là tu hú chiếm tổ chim khách.

Tôi bèn cuống quít bò lên, đưa tay đỡ lấy thành giường, cố gắng không đụng tới hắn trong không gian chật hẹp, nhưng vừa mới chống người lên hắn đã đưa tay ra đè tôi xuống, nhắm mắt lạnh lùng nói.

"Don’t move (Đừng lộn xộn)."

Tôi bị ép nằm lại, cả người cứng ngắc nhìn hắn gần trong gang tấc, tim như muốn ngừng đập.

Một tấm mền mỏng trùm lên trên người chúng tôi, nhiệt độ cơ thể hắn vô tình quấn tới, tôi như sắp bị hỏa táng, hơi ấm xông ra từ xương tủy cùng với cái lạnh run tận đáy lòng làm cho tôi không thể kiềm chế được mà run lập cập hàm răng.
Nhưng dường như hắn đã ngủ say mà không mở mắt ra nữa, tôi chẳng dám nhúc nhích giống như gặp đại địch nhìn chằm chằm hắn thật lâu, dần dần buồn ngủ khép lại mí mắt, ngủ thiếp đi.

Di chứng đằng sau chuyện đó tôi không biết sẽ xấu hổ đến vậy, mấy ngày liên tiếp chỉ có thể ăn cơm canh thanh đạm, đi vệ sinh cũng rất xấu hổ, lúc bước đi hai chân như nhũn ra, những tù nhân khác sau khi nhìn qua cũng như lẽ đương nhiên bỉ ổi trêu chọc, tôi vừa thẹn vừa giận, cúi đầu giả vờ như không nghe thấy gì.

Thế nhưng rất nhanh những tiếng kia đã biến mất.

Chiêm Nhẫn đi tới bên cạnh tôi, xoa đầu tôi hỏi:

"Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Đã nghỉ ngơi gần một tuần, tôi tự nhận mình không có yếu ớt đến vậy, khó xử lắc đầu.

Anh lại kéo lấy tay của tôi, chỉ vào vết cắn trên mu bàn tay, không đồng tình khẽ mắng:
"Sau này đừng tự cắn mình như vậy, cậu cũng thật nhẫn tâm với chính mình."

Vết thương ở trán và lòng bàn tay trước đó đã lành, nơi bí ẩn cũng gần như khỏi hẳn, nhưng vết cắn trên mu bàn tay còn rất sâu, da của tôi nghiêng trắng, nhìn sơ qua như bị người ta ngược đãi vậy.

Tôi vẫn luôn có tất xấu này, trước đây lúc đi học chạy bộ một ngàn mét, trên đường lúc không kiên trì được nữa sẽ tự cắn mạnh mình một lúc mới có thể tự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, miễn cưỡng tiếp tục kiên trì.

Chỉ khi ở trong hoàn cảnh thực sự gian nan tôi mới như vậy, mà trước khi đến chỗ này, tôi rất ít khi gặp phải hoàn cảnh khó khăn.

Tôi rút tay về, dùng một tay khác che lên vết cắn, nói nhỏ:

"Tôi biết rồi."

Tù nhân ra sân bãi hóng gió rất nhiều, Adam ngồi ở chỗ cũ đọc sách, Anthony ở cách đó không xa nói chuyện gì đó với những tù nhân khác, tôi không dám cách Adam quá xa, cũng không dám ở quá gần hắn nên chỉ ở một bên tự mình dùng đá vẽ tinh linh.
Lúc đầu Chiêm Nhẫn nói chuyện với tôi, về sau thì đi tới chỗ của Anthony.

Tôi cúi đầu chơi một lúc thì anh quay lại và  ngồi xổm trước mặt tôi đưa tay ra, cười nói:

"Thích ăn chocolate không?"

Cơm nước mỗi ngày trong ngục giam gần như là cố định, chỉ vì no bụng mà thôi, rất khó có thêm những loại khác, vì thế khi nhìn thấy chocolate trong tay anh là lập tức vui vẻ nói:

"Thích!"

Trong tay anh có hai viên, một viên trắng một viên đen, tôi vui mừng hỏi:

"Tôi có thể ăn viên trắng không?"

Anh bất ngờ hỏi:

"Câu không thích ăn màu đen hả? Lúc đầu tôi định đưa cả hai viên cho cậu."

"Hả, vậy anh không ăn sao?"

Anh lắc đầu nói:

"Tôi không thích ăn đồ ngọt, ngấy lắm."

Tôi trân trọng cầm hai viên chocolate trong tay, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn anh!"

Chiêm Nhẫn cười, nói:

"Cảm ơn cái gì, trong ngục giam có người có biệt danh là 'ông chủ', muốn thứ gì có thể đến đổi với ông ta."
"Vậy phải lấy gì để đổi thế?"

"Ừm... Bình thường thì là lấy vật đổi vật, có điều người như Anthony và Adam có lẽ không cần đồ, vì bọn họ có thể che chở cho ông chủ."

Tôi gật đầu cái hiểu cái không, cúi đầu xé bỏ giấy gói của chocolate đen, cẩn thận bẻ một miếng ngậm trong miệng.

Vị đắng mang theo chút ngọt tràn lan trong khoang miệng, hòa tan tất cả khổ đau.

Chiêm Nhẫn nhìn tôi, lại khó hiểu hỏi:

"Không phải cậu thích ăn chocolate trắng à? Sao lại ăn đen trước?"

Tôi mập mờ trả lời anh:

"Thứ muốn ăn nhất phải để lại ăn vào lúc quan trọng."

Cuộc sống ở đây quá khổ, đến lúc tôi không chịu được nữa thì liếm một chút vị ngọt tôi thích nhất, có lẽ sẽ không còn cảm thấy quá khó chịu như vậy nữa.

Chiêm Nhẫn nhìn tôi đăm chiêu, tựa như đã hiểu được gì đó, không có hỏi tiếp.
Tôi chỉ ăn một miếng nhỏ chocolate đen rồi không ăn nữa, vui sướng xiết chặt túi quần của mình, chỉ sợ chúng sẽ biến mất không thấy tăm hơi, lúc ăn cơm cũng luôn đưa tay xuống sờ một cái.

Vừa nãy có vẻ như Anthony đã đổi được rất nhiều thứ từ chỗ ông chủ, bởi vì trong miệng hắn ta đang ngậm một điếu thuốc, còn cười híp mắt lấy ra một bình rượu đỏ chia cho chúng tôi uống.

Chỉ là Chiêm Nhẫn đã chặn hắn ta đưa cốc cho tôi, nhíu mày nói gì đó với hắn ta.

Bỗng chốc mặt Anthony không dễ nhìn, rất hung dữ trừng mắt nhìn tôi, nói lảm nhảm gì đó.

Tôi sợ hắn ta và Chiêm Nhẫn sẽ ầm ĩ nhau, vội nhận lấy cốc uống một hơi cạn sạch, bị sặc phải ho khan vài tiếng, ngay cả mùi vị của rượu đỏ ra sao cũng chưa nếm được đã nuốt xuống.

Lúc này Anthony mới hừ lạnh một tiếng, không nhao nhao lên với Chiêm Nhẫn nữa, cũng không rót thêm cho tôi nữa.
Chiêm Nhẫn cũng chỉ uống một chén, người uống nhiều nhất thế mà lại là Adam, bây giờ tôi mới biết ngoại trừ đọc thơ hắn còn có một sở thích rõ ràng khác là uống rượu.

Bàn tay thấy rõ khớp xương cầm cốc giá rẻ cũng tựa như đang tham gia bữa tiệc tối, hắn im lặng uống, thỉnh thoảng mới mới vài từ ngắn gọn trò chuyện với Anthony.

So với Anthony rất dễ hiện ra mặt thì Adam trước sau cũng không nhìn ra được đã uống bao lâu, vẻ mặt lạnh lùng tỏ ra hoàn toàn minh mẫn giống như lúc tỉnh táo.

Thế nhưng buổi tối khi quay về phòng giam, ở trong căn phòng chật hẹp tôi ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

Hắn vào trong tắm rửa, tiếng nước ào ào có thể nghe thấy rõ ràng, từ khi tôi khỏe hơn gần như đã chạy được trở về giường trên, trốn trong chăn giả làm chim cút không dám lên tiếng.
Tiếng nước đã ngừng, tiếng bước chân đi ra không nhanh không chậm.

Tôi tập trung nín thở giả vờ đã ngủ thiếp đi, nghe thấy hắn lau tóc một lúc, sau đó lại nằm xuống giường dưới.

Trong phòng giam yên tĩnh đen kịt, nhưng xuyên qua song tù tôi có thể nghe thấy tiếng vang, tiếng tranh cãi ồn ào từ những phòng giam khác, không biết ở góc tối âm u sẽ lại xảy ra bao nhiêu chuyện đáng sợ.

Mà tôi lúc này đã an toàn nên không khỏi có chút vui mừng.

Một lúc lâu sau tôi vẫn chưa ngủ, trái lại còn hơi mắc tè. Lúc đầu tôi định nhịn đến sáng mai, nhưng càng lúc càng khó khống chế, không thể làm gì hơn là cố gắng nhẹ nhàng bò xuống giường đi vệ sinh.

Lúc bò xuống giường tôi thấy Adam nhắm mắt ngủ, dáng ngủ nằm thẳng không thay đổi.

Sau khi giải quyết xong rồi rửa tay trong nhà vệ sinh, tôi thở phào, rón ra rón rén đi vào trong.
Trong bóng tối lờ mờ nhìn không được rõ lắm, tôi mò mẫm đi về phía giường, sau khi mò đến được thành giường tôi cúi đầu liếc mắt nhìn về phía Adam theo bản năng, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã ngủ dậy, dựa vào tường, mở mắt nhìn tôi.

Màu tóc bạch kim lộ ra một chút ánh sáng chói mắt, đôi mắt nhạt màu cũng như ngưng đọng lại nhìn tôi.

Tim tôi đập rớt một nhịp, sợ hãi đạp hụt một nấc, mắt cá chân đập vào lan can giường phát ra một tiếng nặng nề, vô cùng vang dội trong không gian yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc