NỤ HÔN NGỌT NGÀO - HÀ TẰNG HỮU HẠNH

Sáng hôm nay Thời Noãn dậy hơi trễ. Cô mò điện thoại, đã hơn chín giờ.

Người bên cạnh đã thức dậy từ sớm. Cô vừa nhúc nhích muốn ngồi dậy lập tức bị anh kéo lại vào trong lòng.

"Em nằm với anh thêm chút nữa đi." Lục Chi Hằng ôm lấy cô.

Bình thường anh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, chưa đến bảy giờ đã rời giường.

Thời Noãn cười hỏi, "Sao anh cũng ngủ nướng vậy nè? Có phải ở với em lâu quá nên bị lây thói xấu rồi không?"

Lục Chi Hằng đáp, "Lâu rồi không được ôm em ngủ nên bây giờ muốn ôm lâu một chút để bù lại cho khi đó."

Giải thích kiểu gì đây hả trời...

Thời Noãn nhẩm tính, "Cũng đâu lâu lắm đâu ạ, em mới chuyển về chưa được một tuần."

"Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghe một ngày dài như một năm sao?" Anh hỏi ngược lại.

Thời Noãn đau lòng, ôm eo anh, "Vậy chúng ta ôm một lát vậy."

Cả hai nằm trên giường rất lâu nhưng không ai nói gì, ai cũng muốn để cho lòng mình yên tĩnh lại.

Mãi cho đến khi bụng Thời Noãn réo lên.

"Ục---" một tiếng, nghe vô cùng rõ ràng.

Thời Noãn xấu hổ. Lục Chi Hằng thả cô ra, "Em đói bụng rồi hả? Đợi một chút, để anh đi nấu bữa sáng cho."

Cô cùng rời giường, muốn vào bếp phụ anh một tay.

Lục Chi Hằng không chịu, "Người em còn yếu lắm, để anh được rồi."

Lần đầu tiên Thời Noãn bị đau bụng đến nỗi lăn lộn khắp giường đã để lại bóng ma trong lòng Lục Chi Hằng, đến mức mà mỗi lần sau này khi cô đến tháng anh đều nghiêm trọng hoá vấn đề.

"Trước đây ngày nào anh cũng cho em uống thuốc Đông y có hiệu quả rất đỉnh, bây giờ chứng đau bụng của em đỡ nhiều rồi, mấy chuyện vặt này em làm được mà."

Cô buồn cười nhìn anh, "Với lại lúc quay phim dù có tới tháng thì em vẫn quay phim từ sáng đến tối đó. Em không có yếu đuối như anh nghĩ đâu mà."

Lục Chi Hằng thẳng tay ôm cô đặt lên giường, từ chối, "Em không hề yếu đuối, chỉ là anh không muốn em mệt thôi."

Thời Noãn nói, "Anh cứ chiều em như vậy thì sau này em sẽ hư mất."

"Hửm?" Lục Chi Hằng kéo chăn lên cho cô, cong môi, "Xem ra là anh phải cố gắng hơn nữa để có thể xem dáng vẻ được sủng mà sinh hư của Noãn Noãn rồi."

Thời Noãn xấu hổ khi nghe những lời này của anh.

Rất nhanh sau đó anh đem tới cho cô một bát mì thịt bò cà chua, tay nghề có vẻ tiến bộ rất nhiều.

Hai người ăn xong, Lục Chi Hằng mang chén bát bỏ vào bếp, hỏi cô, "Em có cái gì muốn mang theo thì nói anh để anh thu dọn hành lý giúp cho."

Thời Noãn ngạc nhiên, "Anh vội như vậy sao? Vừa mới ăn xong bữa sáng mà, sao anh không ngồi nghỉ một chút?"

Lục Chi Hằng đáp: "Bây giờ thu dọn là được. Phải mau rước em về thì anh mới an tâm."

Thời Noãn chỉ vào tủ đồ, "Đồ em mang theo không nhiều lắm, anh chỉ cần lấy giúp em mấy bộ quần áo với vài lọ dưỡng da trên bàn là được rồi ạ."

"Ừm." Lục Chi Hằng mở vali, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Vất vả cho anh rồi." Thời Noãn cười với anh. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho chị Lệ.

Mấy phút sau Thời Noãn ngẩng lên nhìn Lục Chi Hằng, thấy anh đã thu dọn được một nửa, hiện đang đứng bất động trước tủ đồ.

Anh cúi đầu, hình như đang chăm chỉ nghiên cứu món đồ trong tay.

Bởi vì anh đưa lưng về phía cô nên Thời Noãn không biết anh đang nhìn gì, tò mò đi qua, "Anh đang xem gì vậy ạ?"

Lục Chi Hằng quay lại, đưa món đồ cho cô xem. Rõ ràng anh đã biết nhưng lại cố tình hỏi, "Đây là quà sinh nhật em dành cho anh đó hả Noãn Noãn?"

Trong tay anh bây giờ là một chiếc váy ngủ.

Thời Noãn liếc qua liền nóng mặt, muốn giựt lấy cái váy từ tay anh, "Anh trả lại cho em!"

Vốn dĩ cô muốn cho anh một bất ngờ vào hôm sinh nhật, nhưng vì cãi nhau nên không thành công, không biết trời xui đất khiến thế nào mà cô lại nhét vào vali mang theo.

Lục Chi Hằng giơ tay lên cao, ánh mắt trở nên tinh quái. Anh cười xấu xa, cố ý trêu cô, "Dù gì em cũng muốn mặc cho anh xem, bây giờ anh biết sớm thì có sao đâu."

"Ban ngày ban mặt ai mà đi xem chứ!" Thời Noãn với tay, nhảy lên mấy lần mà không được.

Cái tên xấu xa này, cứ thích bắt nạt cô!

Cô nhanh trí, cúi người ôm bụng than vài tiếng, "Đau quá..."

Thừa lúc Lục Chi Hằng dìu cô, Thời Noãn nhanh chóng lấy lại chiếc váy, thở hổn hển, "Anh đừng nhìn!"

Lục Chi Hằng không thèm chú ý tới bộ đồ nữa, ôm ngang cô lên giường, lo lắng, "Em không sao chứ?"

"Không sao, vừa nãy lừa anh thôi." Thời Noãn giấu đồ ra sau lưng.

Thấy cô thực sự không đau, Lục Chi Hằng mới yên tâm tiếp tục đùa cô, "Hình như anh nhớ em nói là còn có tai mèo nữa, anh có thể xem cái đó không ta?"

Anh đứng dậy, giả vờ muốn đi. Thời Noãn nhanh chóng túm lấy tay anh, "Đừng đi mà."

Lục Chi Hằng cúi đầu, che đi ý cười trong mắt, bày ra bộ dạng mất mát, "Đây là quà sinh nhật em hứa tặng anh, nhưng mà sinh nhật anh đã qua được sáu ngày rồi."

Thời Noãn không chịu nổi khi thấy anh thế này. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt ảm đạm của anh, cô đều đau lòng.

Cô do dự một lúc, nhìn anh, "Anh muốn xem thật ạ?"

Lục Chi Hằng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô là đủ hiểu.

Thời Noãn ngập ngừng, "Nhưng mà em còn đang rớt dâu, anh xem rồi cũng đâu làm được gì đâu."

"Anh chỉ muốn em mặc cho anh xem thôi."

Lục Chi Hằng nói chuyện nghe có chút tủi thân, "Đã hai tháng rồi anh chưa được chạm vào em, bây giờ lại phải nhịn thêm một tuần. Anh chỉ muốn nhìn một chút cho đỡ đói thôi, mong ước nhỏ bé vậy mà em nỡ lòng nào từ chối anh hở?"

Vì ánh mắt anh quá mãnh liệt nên Thời Noãn đành cắn răng nói, "Vậy, vậy được...Anh lấy mấy cái đó qua đây, em mặc cho anh xem."

Lục Chi Hằng đạt được gian kế, cười cười xoa gương mặt đỏ bừng của cô, "Noãn Noãn tốt với anh quá."

Thời Noãn cúi đầu không thèm để ý đến anh.

Sau khi lấy cái hộp ra, Lục Chi Hằng mới phát hiện bên trong ngoài một cái băng đô tai mèo màu trắng thì còn có một cặp chuông, vòng cổ và đôi vớ lưới màu đen."

Anh nhẹ nhàng nói, "Hoá ra em mua nhiều đồ tới vậy."

Thời Noãn nhận lấy cái hộp, giải thích với anh, "Không phải đâu. Em chỉ mua có một chiếc váy thôi, mấy cái còn lại đều được chủ shop tặng đó."

Lục Chi Hằng nghe vậy, nghiêm túc nói, "Thời buổi bây giờ kiếm tiền khó lắm, chủ shop này lại nhiệt tình, chu đáo như vậy, em nhớ phải mua nhiều vào nhé."

Thời Noãn: "...." Có thể đừng mặt dày không?

"Em muốn thay quần áo, anh xoay người qua chỗ khác đi."

Cô lấy váy ngủ ra xem, cảm thấy vô cùng ngượng, không rõ sao lúc trước lại hứng lên mua.

"Anh tắt đèn lớn, kèo rèm cửa lại giúp em với." Cô lại dặn dò.

"Được." Lúc Chi Hằng cười, răm rắp làm theo.

"Soạt" một cái, rèm cửa dày đã che hết tia nắng bên ngoài, trong phòng tối lại.

Thời Noãn mở đèn ngủ trên bàn, hít sâu mấy cái, quyết tâm khoác cái váy mỏng dính này lên người.

Sau đó cô mang vớ chân vào, đeo băng đô lỗ tai mèo lên rồi cột cái chuông lên tay.

Cuối cùng Thời Noãn lia mắt xuống cái vòng cổ, vất vả lắm mới bình tâm lại được.

Đúng là quá xấu hổ, nếu cô đeo lên thì cứ có cảm giác như bị nuôi(*) vậy.

(*): Ý là bị nuôi như kiểu mình nuôi thú cưng ý mọi người.

Với lại chủ shop có nói, với toàn thân mặc như vậy sẽ khiến cho ham muốn chinh phục của đàn ông tăng vọt.

Thời Noãn ổn định lại lòng mình rồi mới đưa tay ra.

"Em thay xong rồi. Anh, anh quay lại đi." Cô nói với chất giọng mỏng nhẹ.

Lục Chi Hằng sớm nghe được tiếng chuông kêu, lòng đã ngứa đến tột cùng. Đợi đến khi anh quay lại nhìn Thời Noãn thì trong mắt càng thêm chấn động.

Cô đang ngồi ngay mép giường. Môi đỏ tóc đen, lông mày mảnh, vòng eo liễu thướt tha, khuôn mặt trắng đơn thuần xuất hiện mấy rặng mây hồng.

Dáng người cô vốn xinh xắn động lòng người, nay lại thêm chiếc váy mỏng tang kia. Chất liệu lụa mỏng được dùng vô cùng tiết kiệm, nếu muốn nói là dùng để che thì không bằng nói là để tăng thêm mấy phần thú vị.

Trong căn phòng lớn chỉ còn lại một ánh đèn yếu ớt. Dưới tia sáng đó, Noãn Noãn của anh tựa như một cô mèo lén hoá thành người lúc nửa đêm để vui chơi.

Trong mắt cô toàn sự ngây thơ khiến cho bất cứ tên đàn ông nào cũng không cầm lòng được.

Thị giác bị tác động quá mạnh khiến Lục Chi Hằng nhíu mày, bắt đầu thấy hối hận.

Trước đó anh còn tự đánh giá cao khả năng tự chủ của mình, bây giờ chỉ có thể nhìn mà không được đụng thật đúng là tự mua dây buộc mình.

Thời Noãn thấy anh không nói gì, cứ tưởng anh không thích mình mặc đồ giống như thế này, "Anh cũng thấy mặc vậy hở quá thì để em đi thay lại vậy."

Cô vừa nói lập tức lấy tóc phủ lên phía trước, với tay ra sau để tháo vòng cổ xuống.

"Đừng." Lục Chi Hằng vội vàng ngăn cô lại, thở gấp, "Anh thích lắm."

Thời Noãn ngoan ngoãn thả tay xuống, "Vậy...Vậy anh cứ ngắm thêm đi ạ."

"Chỉ nhìn thôi thì không đủ." Lục Chi Hằng nói với cô một câu rồi ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn cô.

Anh từ từ đặt cô lên giường, bàn tay bắt đầu du ngoạn trên người cô.

Mặc dù Thời Noãn đã tình mê ý loạn nhưng vẫn biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Cô đẩy anh, "Em vẫn chưa hết, không làm được đâu."

"Yên tâm đi, anh sẽ không đi vào." Lục Chi Hằng đan tay với cô, "Hôm nay chúng ta sẽ dùng cách khác."

"Cách gì ạ?" Thời Noãn luống cuống.

Lục Chi Hằng cười, "Không phải vội, để anh dạy cho em."

Bình luận

Truyện đang đọc