NỤ HÔN NGỌT NGÀO - HÀ TẰNG HỮU HẠNH

Mọi người vẫn còn đang học nên trong phòng ăn không có nhiều người lắm, Thời Noãn vừa bước lên tầng hai đã thấy Tống Vi Vi vẫy tay với mình.

Cô bước tới, kéo ghế ngồi xuống.

Trước khi Tống Vi Vi mở miệng chất vấn, Thời Noãn đã đi trước một bước, đưa trà sữa đang cầm trong tay như dâng hiến vật quý cho cô ấy.

Cô tự biết mình đuối lý, cười híp mắt lấy lòng: "Trà đen macchiato mà Vi Vi thích nhất, thêm trân châu thêm đá, năm mươi phần trăm đường."

Trước khi đưa cho Tống Vi VI, Thời Noãn còn vô cùng thân thiết mở vỏ ống hút, cắm thay cho cô.

"Noãn Noãn, cậu đừng tưởng có thể chặn miệng tớ bằng viên đạn bọc đường này!" Tống Vi Vi hút mạnh một ngụm trà sữa, vô cùng thỏa mãn chép miệng một cái, "Đúng là món khoái khẩu, ngon quá!"

Cô ấy ho một tiếng, nghiêm mặt, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Thời Noãn, "Có chuyện gì giữa cậu và thầy Lục vậy? Không phải lúc trước đã hứa có chuyện gì cũng phải nói cho người kia biết đầu tiên sao?"

"Tất nhiên là tớ nhớ nhưng mà..." Thời Noãn hơi do dự, cuối cùng thằng thắn nói ra, "Anh ấy là thầy giáo của chúng ta, nếu mọi việc bị lan truyền thì sẽ không tốt."

Cô nhất quyết không nói cho Tông Vi Vi là vì sợ việc mình có tình ý sẽ gây ra nhiều phiền phức không đáng có cho Lục Chi Hằng.

Trường bọn cô cực kì nghiêm khắc, cấm đoán tình yêu thầy trò, lỡ như thầy hiệu trưởng biết được sẽ đuổi việc anh ấy mất.

Thời Noãn hơi ngừng lại rồi hỏi, "Vi Vi, biểu hiện của tớ lộ như vậy sao?"

Cô còn tưởng rằng mình đã kiềm chế lắm rồi!

"Tất nhiên rồi! Thích một người làm sao giấu được, hơn nữa tớ đã xem qua cả trăm tập phim Conan, nhất cử nhất động của cậu làm sao qua được mắt tớ!"

"Noãn Noãn, cậu nói đi, tớ xin hứa lần này miệng sẽ kín còn hơn phát ngôn viên ngoại giao quốc gia nữa!"

Tống Vi Vi thề thốt xong, lại hết sức tò mò, "Nhưng mà với mức độ thông hiểu của tớ thì cậu không phải là thuộc dạng người chú trọng bề ngoài, sao mà có thể vừa gặp đã quỳ gối dưới nhan sắc của thầy ấy được?"

Thời Noãn hồi tưởng lại chuyện xưa, nói thằng cho cô ấy biết, "Thật ra lúc tớ hơn mười tuổi đã gặp qua thầy Lục. Lúc đó tớ bị xe đụng, lái xe bỏ trốn, là thầy ấy đã đưa tớ đến bệnh viện."

"Wow!" Tống Vi Vi lại hút một ngụm trà sữa, mắt sáng lên, "Cửu biệt trùng phùng! Còn có vụ mang ơn cứu mạng nữa chứ, nếu đây là mấy bộ phim tình cảm thì hai người các cậu là nam nữ chính luôn rồi!"

Nghe cô ấy nói như vậy....Thời Noãn khoái muốn chết!

"Cũng không hẳn là ơn cứu mạng," Thời Noãn cười cười, cảm thấy cô ấy hơi cường điệu quá, "Lúc đó tớ bị xe máy va quẹt, cũng không bị thương nặng lắm."

Lúc mười ba, mười bốn tuổi, Thời Noãn là một cô học trò cấp hai, vẫn còn tết tóc đuôi sam.

Lần đó cô hoàn thành kì thi rất tốt, điểm số ba môn đều cao hơn mấy lần trước.

Thầy giáo phát bài thi xong cho tan học sớm, Thời Noãn không muốn ở lại lớp học thêm xíu nào nữa, vô cùng phấn khởi đeo cặp sách về nhà, muốn cho mẹ biết tin vui này thật sớm.

Nhưng khi trở về, mẹ lại đi vắng, trong nhà không có ý, chỉ có tờ giấy cùng mười tệ để trên bàn.

Tờ giấy là của Lý Cầm để lại: Lần này thi San Thi có tiến bộ, mẹ với chú Hà dẫn chị ấy đi công viên chơi, buổi tối Noãn Noãn cầm 10 tệ xuống dưới lầu mua đồ ăn nhé.

Hà San Thi là chị của cô, nhưng không cùng chung huyết thống. Mẹ của cô, Lý Cầm tái hôn với chú Hà, Hà San Thi là con của chú ấy.

Lúc trước, Lý Cầm dặn dò cô, "Làm mẹ kế rất khó, ít nhiều gì cũng luôn có người để ý mẹ thế nên mẹ phải đối xử với chị ấy gấp trăm lần, có vậy người khác mới không lời ra tiếng vào được, Noãn Noãn, con thông cảm cho mẹ một chút được không?"

Thời Noãn còn nhỏ, không hiểu hết được những lời này nhưng cô lại luôn có cảm giác được mẹ đối với San Thi rất tốt, tốt hơn nhiều so với cô.

Sau này cô có cãi nhau với San Thi thì dù đúng hay sai mẹ vẫn luôn bênh chị ta, ngày lễ ngày tết lúc nào cũng mua quần áo mới cho chị, nhiều lần ra ngoài đi chơi, Lý Cầm đều đi cùng chú Hà và San Thi, để cô ở nhà.

Dường như cả ba người họ mới là một gia đình, còn cô chỉ là người ngoài ăn nhờ ở đậu.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, bảy giờ tối mà trời vẫn còn sáng.

Thời Noãn ăn đại một chút gì đó rồi lang thang trên đường không có mục đích, cô không biết đi đâu, chỉ là không muốn quay về căn nhà trống vắng đó.

Lúc đi qua một con hẻm nhỏ, một chiếc xe máy phóng tới làm cô ngã trên mặt đất.

Bắp chân và cánh tay Thời Noãn đều bị trầy, máu chảy ra làm cô đau đến ứa nước mắt, cả nửa ngày không đứng dậy nổi.

Bùn đất trộn lẫn với máu dính trên đồng phục màu trắng khiến cho cô trông vô cùng chật vật.

Có không ít người chứng kiến nhưng vì sợ phiền phức nên đều giả bộ như không biết.

Lục Chi Hằng là người duy nhất đến trước mặt cô.

Anh cúi người nói với cô, "Anh dẫn em đi bệnh viện." Giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, như tiếng nước suối trong chảy trong rừng, giúp cho Thời Noãn vốn đang hoảng loạn ổn định trở lại.

Lục Chi Hằng cõng cô đến phòng khám gần nhất, rồi xếp hàng đóng viện phí.

Bác sĩ xử lý vết thương cho cô, cồn dính vào nơi bị trầy da làm cho Thời Noãn đau đến nỗi hít khí lạnh.

Nghĩ tới việc xảy ra trong tối nay lẫn hai năm vừa rồi, cô tủi thân, nước mắt từng dòng rơi xuống.

Lục Chi Hằng thấy vậy, đưa khăn tay cho cô lau mắt, nói với bác sĩ, "Em ấy sợ đau, bác sĩ nhẹ tay một chút."

Anh nói xong rồi đi ra ngoài.

Thời Noãn nghĩ rằng anh chê cô khóc nhè nên không muốn liên quan tới cô nữa, lòng lại thêm buồn phiền.

Không lâu sau, anh quay lại, trên tay cầm theo một ly kem MacDonald.

"Mua cho em nè, đừng khóc nữa." Anh đưa ly kem cho cô.

Thời Noãn nhìn anh, lông mi dài còn lấp lánh những giọt nước mắt, giọng nói mềm mại, "Cảm ơn."

Kem tươi vị dâu, ăn vào một ngụm ngọt thấu tim gan. Rất nhiều năm về sau, Thời Noãn đi mua nhưng tiếc là hương vị lại không giống như đêm đó.

Mà soái ca nhỏ đối xử dịu dàng với cô cũng không thấy nữa.

Thời Noãn kể chuyện năm đó cho Tống Vi Vi nghe, đồng thời lượt bỏ vài chi tiết nhỏ nhặt.

Tống Vi Vi nghe xong, che mặt gào thét, "Trời ơi! Thầy Lục không chỉ đẹp trai có tiền mà hóa ra còn là người tốt như vậy, hăng hái làm việc nghĩa quá nha!"

Cô ấy cầm tay Thời Noãn, vẻ mặt xúc động, "Noãn Noãn, cậu đừng sợ gì hết! Hôn sự này của các cậu, tớ đồng ý."

Thời Noãn bị cô làm cho đỏ mặt, "Vi Vi, cậu đừng có nói lung tung, việc này chưa đâu vào đâu được, với lại, Lục Chi Hằng vẫn còn là thầy của chúng ta."

"Nhất định đừng sợ!" Tống Vi Vi cổ vũ cô, "Môn này còn hai tháng nữa là xong rồi, lúc đó thầy ấy không còn là thầy của cậu nữa, cậu hoàn toàn có thể thổ lộ."

"Nói không chừng cuối năm tư cậu có thể nói chuyện yêu đương rồi!"

Thời Noãn cong môi, nhẹ cười, "Ừ, tớ sẽ nhận lời chúc của cậu."

Chiều cả hai đều không có tiết, Tống Vi Vi định ở phòng đọc tiểu thuyết, tận hưởng cả một buổi chiều trong lành.

Thời Noãn lái xe đến lớp diễn xuất mà Ngô Lệ đã đăng kí cho cô sau khi hoàn thành nhiệm vụ Lục Chi Hằng giao cho.

Học xong đã là sáu giờ chiều, Thời Noãn ăn xong phần ăn dành cho thời kì diet, chuẩn bị lái xe về trường thì Ngô Lệ gọi cho cô.

"Noãn Noãn, đạo diễn Triệu đang tuyển diễn viên cho bộ phim mới, ông ấy đang bận việc, chốc nữa em hãy tới."

Thời Noãn từ chối, "Chị Lệ, em vừa mới học xong, ăn mặc rất qua loa, bây giờ muốn thay cũng không kịp."

"Không sao, có không ít nữ minh tinh đến đó, em chỉ cần đi qua cho có thôi, dặm một lớp phấn mỏng là được, chị gửi địa chỉ qua cho em nhé!"

Lời chị Lệ không thể không nghe, Thời Noãn đi đến địa chỉ mà cô ấy gửi đến.

Ngô Lệ nói không sai, cô quả thật chỉ cần đi cho có lệ.

Bữa tiệc này có tới hai diễn viên tuyến một, diễn viên tuyến hai, ba, bốn tới để lấy thêm danh tiếng cũng có rất nhiều.

Càng nhiều người, cạnh tranh càng gay gắt.

Đạo diễn và những người đầu tư kia như một cái bánh ngọt thơm ngon, một đám người bu quanh tranh giành, Thời Noãn muốn đến kính rượu đạo diễn Triệu, chỉ mới lơi là một chút đã bị đẩy ra ngoài.

Thời Noãn đã thử hai lần rồi, cô nghĩ khó mà chen vào được nên cuối cùng đành bỏ cuộc.

Ở khung cảnh ồn ào như vậy, Thời Noãn tìm cho mình một góc nhỏ yên tĩnh rồi ngồi xuống, chuyên tâm chơi điện thoại.

Nhưng mà vừa mới chơi được một chút cô lại nhớ tới Lục Chi Hằng, muốn nhắn tin Wechat cho anh.

Cô vừa nghĩ thì tay liền hành động.

Thời Noãn: [Thầy Lục, em đã đưa bài thi đến tay các bạn hết rồi.]

[Em cũng đã ăn socola thầy đưa, cực kì cực kì ngon, cảm ơn thầy ạ~]

Đúng lúc Lục Chi Hằng đang xem điện thoại, trả lời cô rất nhanh.

Lục: [Em vất cả rồi. Trong nhà thầy còn hai hộp, lần sau sẽ mang cho em.]

Còn muốn lần sau mang socola cho cô nữa kìa! Thời Noãn kích động, đôi tay gõ chữ run run.

[Cảm ơn thầy Lục >=<]

Lục Chi Hằng trả lời cô: [Không cần khách sáo, đã trễ như vậy mà em chưa ngủ sao?]

Thời Noãn nhìn thời gian trên điện thoại, mấy phút nữa là nửa điểm, đúng là rất muộn rồi.

Nhưng mà Thời Noãn lại không muốn nói cho anh biết rằng mình vẫn còn đang ở ngoài, nhất là trong trường hợp đi bồi rượu như thế này.

Cô muốn giữ hình tượng ngoan ngoãn trong lòng anh. Đàn ông tốt như Lục Chi Hằng chắc sẽ chỉ thích kiểu con gái nghe lời học giỏi.

[Em đi ngủ liền đây, thầy Lục cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, thầy ngủ ngon _(:з" ∠)_ ]

Không lâu sau cô cũng nhận được lời chúc ngủ ngon từ Lục Chi Hằng.

Ha ha, bọn họ bây giờ đã tiến tới giai đoạn chúc nhau ngủ ngon rồi!

Thời Noãn hài lòng thoát Wechat, đi vào toilet.

Ai ngờ vừa mới đi tới cô nghe thấy một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, giọng nói

không chỉ êm tai mà còn rất quen thuộc.

Trong lòng cô lộp bộp vài tiếng, đúng lúc này, người đàn ông ngẩng đầu lên.

Cuối cùng, hai cái người vừa chúc nhau ngủ ngon trên Wechat lại đột nhiên gặp nhau ở hành lang khách sạn!

Thời Noãn: QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc