NỮ LIỆP HỘ VÀ TIỂU KIỀU THÊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tề Gia thôn dựa vào núi, ở cạnh sông, non xanh nước biếc, là nơi phong thuỷ tốt cực kỳ.

Có thể nói đất tốt lành sinh người tốt tính.

Tuy rằng tổ tông của bách tính Tề Gia thôn không có bao nhiêu trang tuấn kiệt, nhưng người dân nơi đây thuần phác vô cùng, bất kể nam nữ già trẻ đều coi trọng nhân nghĩa, chính trực.

Ở ngay đầu thôn là nhà con gái của Tề liệp hộ, Tề Cửu.

Lại nói đến, Tề Cửu cũng không phải con gái ruột của Tề liệp hộ, năm Tề liệp hộ bốn mươi tuổi lên núi săn thú thì nhặt được nàng ở trong hang hổ.
Ngày ấy, Tề liệp hộ vốn định trốn sau núi đá bên cạnh hang hổ chờ cơ hội lấy được một tấm da hoàn chỉnh để qua mùa đông, nào ngờ mai phục đến giữa trưa vẫn không đợi được chút động tĩnh nào, đến khi Tề liệp hộ rầu rĩ lặng lẽ nín thở đi tới cửa động thì nhìn thấy một đứa bé mới sinh trần truồng đỏ hỏn như hòn ngọc.

Sau khi kinh ngạc, Tề liệp hộ rón rén đi tới ôm lấy đứa nhỏ, xoay người bỏ chạy.

Bởi vì ngày đó là ngày mùng Chín tháng Chạp, cho nên sau khi mang nàng về nhà, Tề liệp hộ vốn không biết nhiều chữ bèn đặt cho nàng cái tên Tề Cửu.
Còn về chuyện Tề Cửu vì sao lại ở trong hang hổ thì Tề liệp hộ suy nghĩ hơn nửa đời người vẫn không ngộ ra được.

Giữa mùa đông khắc nghiệt, nếu như Tề Cửu bị con hổ tha đi thì trên người cũng không đến nỗi trần truồng, một chút vết thương cũng không có; nếu như là ai đó bỏ con cũng sẽ không phí nhiều hơi sức liều lĩnh mà chạy vào trong núi, bỏ vào trong hang hổ.

Tề liệp hộ có rất nhiều ý nghĩ thiên mã hành không, đáng tiếc còn chưa kịp chứng thực thì những ý nghĩ kia đều bị ông mang theo xuống nấm mồ.

Vùng này không có nữ liệp hộ, ngay cả hộ săn bắn cũng không có nhiều, Tề Gia thôn chỉ có mình Tề Cửu làm nghề săn bắn.


Tề Cửu được cha dạy cho một thân tài nghệ, không làm nghề săn bắn cũng coi như uổng phí.

Tề Cửu năm nay 19 tuổi, vóc người rất cao lớn.

Nàng thoạt nhìn rất gầy nhưng y phục mặc trên người cũng không đến nỗi lùng thùng, bởi vì thân thể nàng rất rắn chắc -- đây là nhờ quanh năm săn thú cùng làm lụng rèn luyện mà ra.

Tề Cửu khoác lên mình làn da vàng nhạt khỏe mạnh, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt trắng trẻo, mặt mày cong cong.

Cười lên híp mất con mắt, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp, rất khiến người ta yêu thích.


Lão nhân trong thôn thường nói: "Tóc dài thì khỏe, móng dài thì yếu.", tóc Tề Cửu dài rất nhanh, nàng cũng lười chăm chút, chỉ cần dài đến độ nhất định thì cắt ngang một cái là xong, bình thường cũng chỉ tùy ý buộc lại, càng lộ vẻ anh khí tuấn tú đặc biệt.

Vùng này không ít Khôn Trạch (Omega) trẻ tuổi vừa ý Tề Cửu giỏi giang bản lĩnh, nhưng nhờ người tới cửa cầu hôn chỉ vỏn vẹn có mấy người, duyên cớ cũng đều vì Tề Cửu là hộ săn bắn.

Nhưng Tề Cửu cũng không để ý.

Đời này nàng không làm săn bắn là không được.
Tề Cửu có một bí mật chỉ kể cho mình Thẩm quả phụ, vị này chính là nhân tình chưa cưới của Tề liệp hộ lúc sinh thời, cũng là một người mạnh mẽ cương liệt, làm việc lanh lẹ sốt sắng.

Vào mùa thu năm ngoái, theo gió thu chợt nổi lên, không biết vì sao Tề Cửu đột nhiên bắt đầu cao vọt.

Vốn dĩ nàng cũng không tính quá thấp, sau khi phân hóa, so với Càn Nguyên (Alpha) bình thường trong thôn đều cao hơn một chút.

Mà bỗng cao vọt lên thực ra cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, kể từ đó, Tề Cửu bỗng nhiên từ gầy gò trở nên ngày một cường tráng.

Ai thấy cũng đều kinh ngạc: "Tiểu Cửu à, xuân còn chưa tới mà sao cháu đã trổ cành rồi?" Tề Cửu chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười: "Thưa, thà trổ sớm còn hơn không trổ ạ."
Kỳ thực điều khiến Tề Cửu khó mở miệng nhất chính là, một ngày nọ khi rời giường, hai chân nàng bỗng mọc ra "vật kia".
Tề Cửu ngày đó bị dọa sợ, cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nằm trên giường nửa ngày mới phát hiện ra không phải.

Ở trong phòng khó chịu hai ngày mới ra ngoài, dự định đi nói cho Thẩm quả phụ, cầu viện bà ta.
Thẩm quả phụ đối với hai cha con Tề gia vô cùng tốt, chỉ là Tề liệp hộ vì còn hoài niệm vợ trước nên mới không muốn cưới dì vào cửa, bằng không dì ta từ lâu đã là mẹ của Tề Cửu.
Thẩm quả phụ thấy Tề Cửu dáng điệu kỳ quặc, cười thật lâu không đứng lên nổi.

Sau đó lại trìu mến sờ sờ mặt Tề Cửu, nói cho nàng biết đây là phân hoá thành Càn Nguyên, không cần phải lo lắng, còn nói Tề Cửu mới đáng thương làm sao, không có ai dạy nàng biết những chuyện này.
"Nói chứ, cháu đã dùng thử cái này chưa? Có dễ sử dụng không? Có khó chịu không?"

"Cháu mới vừa mọc ra, còn chưa kịp dùng, cái này...!dùng thế nào ạ?"
"Không việc gì phải vội, sau này cháu ắt sẽ biết." Thẩm quả phụ lại cười xòa khó hiểu.

Tề Cửu nghe Thẩm quả phụ giảng giải nửa ngày, nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

Chỉ là nàng vẫn muốn biết tác dụng của vật kia.
Tháng ngày cứ thế bình an vô sự qua đi, Tề Cửu cũng quen dần với sự tồn tại của vật đó.

Có điều mỗi sáng tỉnh lại sẽ phát hiện hạ thân dựng lên một cái lều nhỏ.

Bình thường trước khi lều nhỏ xuất hiện, ở trong mộng Tề Cửu đều mơ hồ xuất hiện một nữ nhân.

Đây không phải lần đầu Tề Cửu mơ thấy nữ nhân đó, trước khi nàng phân hoá thành Càn Nguyên, nữ nhân đó đã nhiều lần đến thăm nàng trong mộng.

Nhưng mộng lúc nào cũng không chân thực, vì lẽ đó mà mỗi sáng tỉnh lại Tề Cửu đều buồn rười rượi.
Tề Cửu biết nữ nhân đó là ai.

Chính là người đã gả tới Hoàng gia, Úc Đình Phương.
Lần đầu Tề Cửu nhìn thấy Úc Đình Phương là lúc nàng cùng Hoàng Bàn thành thân.

Lúc ấy nàng vẫn còn là một đứa trẻ ngây ngô, cái gì cũng không biết.

Ngày ấy, Úc Đình Phương vẫn luôn che kín khăn voan đỏ, cho nên Tề Cửu không thể thấy rõ mặt nàng.

Chẳng qua là cảm thấy nàng vai gầy eo nhỏ, dáng dấp động lòng người.

Tề Cửu mê say đi theo phía sau nàng.


Lúc bái đường, Úc Đình Phương khẽ khom người, Tề Cửu hạ thấp người muốn nhìn thấy mặt nàng, kết quả chỉ nhìn thấy hàm dưới đường nét nhu hòa, khóe miệng nhếch lên cùng đôi môi đỏ mọng.

Chỉ một cái nhìn này đã khiến Tề Cửu nhất thời mê luyến run lên.
Thế gian thật sự có nữ tử đẹp đẽ nhường này sao? Nàng nhớ tới ở nhà mình có treo bức tranh tết Tứ Đại Mỹ Nữ ở chính phòng, cảm thấy vẻ đẹp của bốn người họ gộp lại cũng chưa chắc bằng nhan sắc của Úc Đình Phương.
Buổi tối hôm đó, Tề Cửu liền mộng thấy Úc Đình Phương.

Nàng mơ thấy dưới hoàng hôn buông nắng, nàng cưỡi ngựa, trong ngực ôm Úc Đình Phương, hai người cùng ở trong núi rong ruổi dạo chơi.

Nàng cúi đầu nhìn Úc Đình Phương xấu hổ, ở trong mộng vẫn không thấy rõ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch cùng đôi môi đỏ.

Mấy ngày sau đó, Úc Đình Phương đi ngang qua trước cửa Tề Cửu, nàng mới có thể nhìn rõ mặt Úc Đình Phương.

Khóe miệng Úc Đình Phương lúc nào cũng hơi nhếch lên, mắt nước long lanh, mi thanh mục tú.

Khí chất của nàng vô cùng thoát tục, tuy rằng ở nơi sơn thôn nhỏ bé nhưng Tề Cửu luôn cảm thấy trên người nàng có một loại tiên khí, mặt mày của nàng có một loại ôn nhu khó tả thành lời.
Vào một buổi sáng nọ, Tề Cửu vừa mở mắt, quờ quờ quạng quạng thế nào lại sờ vào dưới khố, quả nhiên cứng rắn như sắt, nóng rực vạn phần -- nàng lại mơ thấy Úc Đình Phương.
Thở dài một hơi, vén chăn lên xuống giường.

Đơn giản rửa mặt chải đầu, nàng đứng trước cửa nhà hoạt động gân cốt, nhìn thấy từ phía tây bước đến một người ngã trái ngã phải, Hoàng Bàn..


Bình luận

Truyện đang đọc