NỮ LIỆP HỘ VÀ TIỂU KIỀU THÊ



"Tối hôm qua lại uống hết bao nhiêu cân rượu rồi hả?" Lúc Hoàng Bàn đi ngang qua cửa nhà Tề Cửu, nàng nửa đùa nửa thật châm chọc hỏi.
"Hừ...!Không biết lớn nhỏ..."
"Uống ít thôi, đừng làm cho tẩu tẩu vất vả nữa.

Một nữ nhân chân yếu tay mềm là thế mà cứ hết lo liệu việc nhà lại phải săn sóc chồng say xỉn, đúng là xui xẻo tám đời." Dù là châm chọc, nhưng trong lời nói có phần xót xa cho Úc Đình Phương nhiều hơn.
Hoàng Bàn không thèm để ý tới nàng, tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo bước tiếp.

Bỗng nhiên, hắn xoay mặt trở về, hỏi: "Này Tiểu Cửu, ngươi quen biết nhiều, ngươi nói cho ca nghe xem nên đi đâu tìm mẹ mìn?"
Tề Cửu nghe vậy sững sờ, không hiểu dụng ý của Hoàng Bàn.

"Khức...ức...!Con nít con nôi mà biết cái gì, ta nói thế chắc ngươi không hiểu đâu, thôi bớt dạy đời ta đi nhé..."
"Chờ đã! Ca tìm mẹ mìn muốn mua gì vậy?" Tề Cửu nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi.
"Mua hả? Ngươi đánh giá cao Hoàng ca ta quá rồi đó, ta mà còn tiền chắc? Hức..."
"Vậy ca muốn bán ai à?"
Hoàng Bàn dừng lại, chậm rãi xoay người.

Rõ ràng là người chưa tới ba mươi, chỉ vì ăn chơi bài bạc mà thân thể hắn đã chậm chạp như lão già năm mươi.

"Ngươi nói...!Ngươi nói xem ta sẽ bán ai? Nhà ta ngoại trừ họ Úc kia ra thì còn ai nữa? Chẳng lẽ ta bán chính ta sao? Hức...!Đi đi, chớ xen vào việc của người khác." Hoàng Bàn bởi vì say ngất ngư mà trên khuôn mặt tím bầm đột nhiên nở một nụ cười dữ tợn.
"Đồ khốn kiếp!" Tề Cửu nhất thời giận đỏ mặt, một quyền vung xuống, đẩy Hoàng Bàn ngã nhào xuống đất, lao vào đánh đấm.

Hoàng Bàn chậm chạp không còn khí lực, cũng mặc cho nàng đánh, không nói lời nào chỉ biết co đầu rụt cổ.

Tề Cửu thấy hắn bệ rạc như thế, lòng sinh căm ghét, liền đứng lên.
Tề Cửu nhìn chằm chằm Hoàng Bàn đến xuất thần.


Nàng nhớ mang máng lúc nàng còn nhỏ, cha nàng còn từng khen ngợi tay nghề của Hoàng Bàn, cho rằng Hoàng Bàn có năng lực.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn bỗng nhiên nhiễm thói rượu chè, bài bạc —— duy chỉ có chơi gái là chưa lậm vào, Hoàng Bàn bình sinh không mê nữ sắc, một lòng chỉ thích ham chơi.

Sau đó lại chẳng muốn dựa vào tay nghề mà kiếm cơm, cả ngày nói ra ngoài làm thuê học người ta buôn bán, kì thực lại không có lý tưởng, chỉ biết ngồi chơi xơi nước, từ một người tỉnh táo phấn chấn đã biến thành một đống thịt rữa đi đến đâu đều bị người đời ghét bỏ.
"Thế nếu ta muốn mua thì sao?" Tề Cửu phủi phủi y phục trên người, thanh âm còn lạnh lùng hơn băng tuyết mùa đông.

Hoàng Bàn sững sờ, giống như bị đông cứng mà trở nên tỉnh táo, hỏi: "Ngươi mua nàng về làm gì?"
"Ngươi quản ta làm gì? Cha ta trước khi đi xa có dặn dò phải tìm về một tức phụ chăm sóc ta, rồi sao, không được hả?"
"Chuyện đó...!Cũng được, nhưng chí ít phải được bằng này." Hoàng Bàn suy nghĩ một chút, duỗi ra năm ngón tay.
"Năm mươi lượng chứ gì, cầm lấy rồi đừng để ta gặp lại ngươi nữa." Tề Cửu xoay người trở vào nhà cầm chút tiền, ném cho Hoàng Bàn.
Hoàng Bàn vừa mừng vừa sợ —— hắn vốn chỉ hi vọng được năm lượng mà thôi, nhưng không ngờ Tề Cửu lại hiểu sai ý, bỏ ra thêm gấp mười lần.

"Ngươi yên tâm đi, chút tín nghĩa đó Hoàng ca ta vẫn còn, tối hôm nay trước khi trời tối ta sẽ dùng kiệu đưa nàng tới cho ngươi." Hoàng Bàn nhận tiền, liên tục lăn lộn đứng dậy, vui mừng hớn hở đi về nhà.
Tề Cửu đứng tại chỗ xuất thần, sững sờ hồi lâu.
"Nghệch ra gì đấy, còn không mau vào nhà đi?" Thẩm quả phụ ở sát vách thấy Tề Cửu mặc áo quần mỏng manh, lớn tiếng nhắc nhở nàng.
Tề Cửu sực nhớ ra gì đó, chạy vào nhà Thẩm quả phụ, hai năm rõ mười kể lại chuyện vừa rồi.
"Cái đứa nhỏ này! Sao lúc nào cũng bộp chộp hết vậy, làm gì mà không chịu nói cho ta trước một tiếng?!" Thẩm quả phụ tức điên, gõ bồm bộp lên đầu Tề Cửu mấy cái.
"Cháu không có...!Chỉ là cháu sốt ruột quá, Hoàng Bàn chuyện gì cũng có thể làm ra, vạn nhất hắn thật sự bán..."
"Thôi thì có tiểu tức phụ cũng được, xem như có nơi để "phát hỏa"." Nói xong, Thẩm quả phụ tủm tỉm nở nụ cười.
Tề Cửu ngờ nghệch, không hiểu ra sao..


Bình luận

Truyện đang đọc