NỮ LƯU MANH SỐNG LẠI NGOÀI Ý MUỐN

Editor: Kinh Thuế

Vì vậy, trong trận thi đấu này, Thẩm Vũ Âm về cuối nhưng lại không phải phải người xếp cuối, bởi vì còn có người làm đáy lót cho cô, chính là Dư Châu không tham gia thi đấu, cho nên, cái danh hiệu nhất từ dưới lên này không cần phải nói đương nhiên là Dư Châu. Bởi vì, bể bơi trường học này không đủ sâu, nếu cô dám nhảy xuống, chắc chắn sẽ chìm. Chìm xuống đáy cũng được, chỉ cần cô đảm bảo không làm vỡ chỗ nào đó của bể bơi là được.

Thẩm Vũ Âm có chút không được tự nhiên thay đồ bơi trên người ra, có điều lại không giấu được tiếng thở phào nhẹ nhõm, cô tự biết bản thân rất tệ về mặt vận động, may mắn có người so với cô còn kém hơn, cô cũng không muốn mất mặt nên đợi mọi người đi hết mới thản nhiên đi ra ngoài.

Ngẩng đầu, nhìn về phía trước, một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ đang mỉm cười với cô, mặt cô không tự giác đỏ bừng lên, ngại ngùng cúi thấp đầu, có điều một bóng người nhanh chóng đứng chắn trước mặt cô. Thậm chí, chặn đứng tất cả tầm mắt của cô.

Cô ngẩng đầu, tức giận nhìn người đứng trước mặt mình, trong trường học này, người có được ngoại hình quá kích như vậy không có người thứ hai ngoài Dư Châu.

“Cô muốn mắng tôi sao?”Dư Châu đứng ngay trước mặt cô ta, nhìn đôi mắt của Thẩm Vũ Âm, cô cũng không bỏ qua ánh mắt giận dữ vừa lóe qua của cô ta, tức giận như vậy, dường như hận không thể trực tiếp nhào lên bóp cổ cô vậy.

“Bạn Dư Châu, tôi sẽ không mắng chửi người.” Thẩm Vũ Âm cúi đầu, vẻ mặt đã khôi phục rất tốt. Chỉ có điều, mơ hồ có thể nghe được âm thanh cắn răng.

Phải không? Dư Châu hơi nghiêng đầu.

“Đúng vậy, bạn Dư Châu, tôi biết cậu đang tức giận vì cái gì, có điều, Nguyệt Sâm học trưởng thật sự không thích cậu, cho nên, cậu đừng làm phiền anh ấy nữa, cứ như vậy càng làm cho ánh ấy chán ghét bạn thôi.”

Trước kia, chỉ cần nghe những lời này, Dư Châu sẽ rời đi rất nhanh, nhưng hiển nhiên lần này không thành công rồi, Dư Châu bây giờ không phải Dư Châu lúc trước, cho nên những câu đe dọa này hoàn toàn vô tác dụng.

“À.” Dư Châu gật đầu một cái, như ý cô rời đi, có điều đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn, “Thật ra, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một việc, có điều, chắc là cậu sẽ không để ý đâu nhỉ.” Cô liếc nhìn cô ta, nếu cô ta không muốn quan tâm, vậy xem như cô xen vào việc của người khác đi.

Kinhthue/dien/danlequydon

“Cái gì?” Thẩm Vũ Âm không hiểu ra sao liếc nhìn Dư Châu, cô thật không hiểu Dư Châu đột nhiên nói ra câu đó là có ý gì.

“A, không có gì.” Dư Châu thản nhiên lắc đầu, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết,” cô ngừng một chút, con mắt thoáng nghiêng liếc nhìn cô ta, “Khóa váy của cậu còn chưa đóng, hơn nữa, cái bên trong đó cũng mặc ngược rồi.” Cô nói xong, lúc này đây, thực sự rời đi.

Chỉ có điều, đằng sau cũng nhanh chóng truyền đến một tiếng hét khiến mặt Dư Châu méo lại, hóa ra dù là mỹ nhân xing đẹp đến đâu, khi gặp phải kích thích âm thanh vẫn hệt như lúc heo bị giết.

Thẩm Vũ Âm vội vàng núp vào một bên, hai tay run rẩy chống đỡ chính mình, mặt cô đã đỏ như bị luộc, quả nhiên là, cô cô mặc ngược, vậy, không phải rất nhiều người đều đã thấy được sao, còn có Sâm học trưởng, cô che mặt lại, cô thực sự thực sự không muốn sống tiếp nữa.

Dư Châu đi đến sân thi đấu, trận thi đấu thể thao tiếp theo đang diễn ra, còn cô vẫn là bỏ cuộc khi chưa bắt đầu, cô sẽ không cho là mình sẽ nhảy ra động tác tốt đẹp gì, thứ nhất cô không phải là thiên nga béo bay được, vì vậy cô lựa chọn đứng, từ bỏ quyền thi đấu.

Cô ngồi trên ghế ở một bên xem, người bên cạnh đều cúi thấp đầu chụm vào nhau xì xào châm chọc cùng nói móc cô, có điều, cô chỉ khẽ giương khóe môi lên, nhàm chán cười cười, cô đây không phải vì bọn họ sao, cô chính là sợ nhất thời thu chân không kịp sẽ dùng trọng lượng của mình đập chết bọn họ sao, xem xem cô tốt bụng như vậy, thật sự cần rất nhiều tình yêu đó.

Trận thi đấu bắt đầu rồi, cô nhìn qua Thẩm Vũ Âm vẫn luôn cúi đầu, khi nhìn thấy cô thì hai mắt trợn to, giận dữ liêc nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự oán hận

Dư Châu thở dài một hơi, quả nhiên, không nên làm người tốt mà, đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc