NỮ LƯU MANH SỐNG LẠI NGOÀI Ý MUỐN

Editor: Kinh Thuế

Có điều khi một bóng dáng cao gầy đi đến thì ngay lập tức xung quang trở nên yên tĩnh lại, Tả Tư Viêm vừa cầm một chai nước, chuẩn bị uống hết, kết quả còn chưa kịp nuốt xuống, chợt nghe phù một tiếng, cậu ta thật sự rất không có tiền đồ, phun ra, Đan Gia Dật đang cầm tờ danh sách đứng cạnh nhanh như chớp tránh ra, đáng tiếc trên y phục của cậu ta vẫn có chút nước đọng lại.

“Tả Tư Viêm, cậu có cần buồn nôn đến mức đó không?” Đan Gia Dật nhìn chằm chằm vào quần áo của mình, không kìm chế mà muốn gào lên, nhiều người như vậy, vì cái gì chỉ có hắn xui xẻo, dính nước miếng của tên kia, buồn nôn chết mất.

Tả Tư Viêm thì nhẹ nhàng ồ một tiếng, thấy người xung quanh đều đang chú ý mới xấu hổ hạ bả vai xuống: “Không thể trách tớ nha, cách tên kia ăn mặc, có thể làm cho người ta cười ngất mà, so với Dư Châu trước kia chỉ có hơn chứ không kém, cái trường học này nhân tài đúng là đặc biệt nhiều mà.”

Đúng vậy, Gia Dật vỗ nhẹ trán, đi học trong ngôi trường này, trái tim quả thật phải thật khỏe mạnh, tính cách cũng đủ biến thái thì mới được, giống như bọn họ vậy.

Mà sau sân thi đấu, sau một hồi yên tĩnh chính là một trận bạo động về tiếng cười.

Dư Dịch cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, quả thật là cái gì cũng có, lần này đúng là mở rộng tầm mắt.

“Dịch, quần áo của cậu ta nhìn rất hay.” Kính Nguyệt Sâm nâng cằm, chân vắt chéo ngồi trên ghế đầy ưu nhã. Khuôn mặt nghiêng lạnh lùng lại mang theo chút tiếu ý vui vẻ.

“Khó có lúc lại cảm thấy giống cậu như thế này!” Dư Dịch cũng cong khóe môi, nhìn người dưới kia.

Nam sinh cao gầy, tóc ngắn, trên mặt mang theo cặp kính cận dày đến chục độ, mà lúc này, trên người cậu ta lại mặc một bộ trang phục thể thao của nữ, tổng thể hiệu quả như vậy, thật khiến người xem phun máu mà.

Đúng là sở thích đặc biệt, coi như là nữ giả nam cũng không cần mặc thành như vậy chứ, dáng người cứng nhắc, càng đừng nói đến những đường cong quyến rũ nào, chỉ khiến người khác cảm thấy như nhìn một con cá muối, cứng đến nỗi có thể dùng để đập tan băng.Kinh/thue/'dien'dan[lequydon

“Trời ơi, Dư Châu, cậu ta thực sự thi đấu trong trang phục nữ hả?” Con mắt Đan Tương Tư trợn to nhìn thẳng, không thể nào, các cô chỉ nói đùa thôi mà, cậu ta thực sự làm theo sao, dũng khí như vậy, thật đáng sợ quá.

“Cậu thấy không được sao, cũng không tệ lắm mà.” Hai tay Dư Châu vòng trước ngực đứng tại chỗ, có điều, bởi vì quá mập, cô chỉ chạm được hai bàn tay với nhau, không phải phong lưu phóng khoáng thoải mái như lưu manh trước đây. Bất đắc dĩ, cô đành buông hai tay xuống, tựa vào thành lan can hai bên, còn người trên khán đài kia, hẳn cậu ta không biết mình vừa nổi bật như bom nổ thế nào, chắc chắn sau hôm nay cậu ta thành danh nhân rồi.

Trình Vũ ha, dũng khí của cậu ta, thật sự thật sự vô cùng mạnh mẽ.

Trình Vũ cũng chú ý đến tràng cười khi nãy, nói thật, cái thân quần áo này, cậu mặc vào cảm thấy vô cùng không tự nhiên, cho dù, cậu cũng tự thấy mình mặc cái bộ quần áo này rất khó coi, bởi lẽ dù sao cậu cũng là nam sinh, mặc quần áo này, thật xấu hổ không muốn gặp người, nhưng, lão đại đã nói, có lẽ cậu thích hợp tham gia như thế này, cho nên cậu muốn tới thử xem, bởi vì, lời lão đại chắc chắn luôn luôn đúng, tựa như chân lý vậy.

Nhìn quanh bốn phía, cậu nhìn thấy Thẩm Vũ Âm, vẻ mặt đầy kinh ngạc, hắc hắc, cậu đắc ý cười, xem đi, lão đại quả nhiên có khả năng tiên tri mà, Tiểu Âm đã nhìn cậu rất lâu rồi, cho nên, về điểm này, đã thành công một nửa, chỉ cần cậu có thể đạt được danh hiệu nhất bảng, vậy, chắc chắn cậu có thể đứng trước mặt Tiểu Âm mà hãnh diện rồi.

“Tiểu Âm, tới.” Một giọng nam trầm ấm vang lên, Thẩm Vũ Âm xoay người, nhìn thấy đôi mắt đầy ôn nhu của Kính Nguyệt Sâm, với cô mà nói, là cực kì dịu dàng.

“Vâng, Sâm học trưởng.” Thẩm Vũ Âm nhẹ nhàng đáp lời, sau đó liếc qua Trình Vũ, trong mắt không giấu được một phần vui vẻ, có điều, khi nhớ lại cũng chỉ là giễu cợt mà thôi.

Thật đúng là một người kỳ quái.

Bình luận

Truyện đang đọc