NỮ MINH TINH NGÀY NÀO CŨNG MUỐN HUỶ HÔN VỚI ÔNG CHỦ!


Thanh Hà nhìn Đình Nguyên đang liên lạc với Gia Uy thì chỉ biết thở dài.

Hình như từ trước đến giờ, cô không thể qua mặt anh bất cứ điều gì.
Năm ấy, Thanh Hà thường xuyên gộp ba bữa lại làm một, hoặc sẽ bỏ bớt bữa sáng để nhường đồ ăn cho gia đình và tránh phung phí quá nhiều.

Đó cũng là lý do vì sao cơ thể của cô luôn gầy yếu chứ không phải nhờ vào chế độ tập luyện giữ dáng.
Đình Nguyên chưa từng hỏi điều này nhưng mỗi bữa sáng đều cố tình chuẩn bị dư ra một phần ăn rồi đưa nó cho Thanh Hà.

Nhưng anh cũng không hề hay biết rằng đã có một chuyện cô giấu anh từ rất lâu và đến bây giờ có lẽ nó đang lặp lại.
Thanh Hà không dám nghĩ tới vấn đề đó có thể xảy ra.

Cô biết nếu cô quay về bên Đình Nguyên đồng nghĩa không thể thoát khỏi chuyện đó.

Và bây giờ nó còn kinh hoàng hơn trước.

Cô không muốn anh biết nguyên nhân sâu xa của nó, vì thế khẽ kéo tay áo của anh.

Đổi lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói có chút bực bội và gấp gáp nhưng ánh mắt trao cho cô vẫn dạt dào tình cảm không thể giấu.
“Em đã không sao rồi.

Chỉ là sự cố thôi.” Thanh Hà nhỏ giọng ngăn cản chuyện Đình Nguyên muốn tìm hiểu sâu xa hơn.
Đình Nguyên bỏ lại một câu cho Gia Uy rồi cúp máy.

Sau đó, anh xoa đầu Thanh Hà: “Nếu nó là sự cố, anh sẽ yêu cầu bên Công Huỳnh làm việc tỉ mỉ và tránh sai sót cho những dự án sau này.

Còn nếu là người làm…”
Thanh Hà lắc đầu, cố gắng nở ra nụ cười an ủi: “Không đâu, chỉ là sự cố thôi anh.

Anh đừng lo lắng nữa nhé.”

Đình Nguyên ôm Thanh Hà vào lòng.

Trái tim siết chặt lại khi anh nhìn thấy đoạn phim ngắn đằng sau hậu trường của buổi chụp hình.

Khoảnh khắc cô vùi mình trong lớp đất đã khiến anh nói không ra hơi.

Anh cũng chỉ mong đó là sự cố, nếu không anh không chắc bản thân có thể kìm chế được sự tàn nhẫn trong người.
“Em nghỉ ngơi chút đi.

Buổi tối chúng ta phải về nhà chính một chuyến.” Đình Nguyên dẫn Thanh Hà vào phòng nghỉ ngơi, cẩn thận đắp chăn cho cô.
“Sao vậy anh?” Thanh Hà ngạc nhiên hỏi lại.
“Cha anh về.” Anh đáp.
Thanh Hà gật gù, muốn hỏi thêm nhưng những sự mệt mỏi và kinh hoàng của ngày hôm nay đã rút hết sức lực của cô.

Mí mắt từ từ hạ xuống.
Cha của Đình Nguyên là ông Lưu Đức Trí, cũng là một doanh nhân thành đạt được nhiều người trong giới tôn trọng.

Ông đi lên bằng hai bàn tay trắng.

Đằng sau lưng ông, bà Thảo Chi luôn hết lòng giúp đỡ và ủng hộ.

Cứ tưởng họ là đôi vợ chồng khiến ai cũng ngưỡng mộ, nhưng một cú sốc đã đến vào lúc anh học cấp ba.

Ông Đức trí có con riêng bên ngoài và kém hơn anh chỉ vài tuổi.
Bà Thảo Chi suy sụp tinh thần, rồi trở nên trầm lặng hơn.

Bà không nghe bất cứ câu từ nào từ chồng của mình nữa, và chỉ tập trung cho tương lai sau này của Đình Nguyên.

Cả hai người dần xa cách nhau dù họ biết chẳng ai hết yêu.


Đây cũng là lý do khiến anh muốn nổi loạn để tống đi hết những cảm xúc tiêu cực ít người hiểu tới.

Nhưng anh lại không ngờ tới Thanh Hà từ từ từ trở thành mầm sống bén rễ trong lòng anh.
Sau khi Thanh Hà tỉnh dậy, Đình Nguyên đã chuẩn bị tất cả cho cô từ khăn tắm đến quần áo.

Cô mơ màng đi vào nhà tắm, cho tới khi bàn tay ai kia thắt lại chiếc nơ trên váy của cô thì cô mới mường tượng đến việc bản thân không khác gì cô con gái nhỏ được mẹ chăm sóc kỹ càng.
Hai người tiến thẳng đến nhà chính.

Thanh Hà chưa từng gặp qua ông Đức Trí, nhưng cô có thể cảm nhận được không khí trong nhà đã khác trước.

Hình như có chút căng thẳng hơn bình thường khiến cô cũng nuốt khan vài cái.
Tất cả người hầu đều hơi cúi thấp đầu.

Ở phòng khách, bà Thảo Chi chỉ ngồi yên ở một chỗ và nhấp ngụm trà vô cùng từ tốn như thể đống quà trước mặt chẳng có nghĩa lý gì với bà.

Ông Đức Trí thở dài một hơi.

Bao nhiêu năm qua, ông với bà luôn ở trạng thái lạnh nhạt cho dù ông cố hâm nóng nó đến cỡ nào.

Riêng Đình Thi chẳng quan tâm mấy về tình trạng này.

Ả đang bận săm soi đống trang sức mà cha mình mua về.

Ngay khi ả muốn đụng tới thì đã bị cái liếc mắt sắt lạnh của ông làm cho sợ hãi mà rụt tay lại.
Thanh Hà nhìn cảnh tượng này mà không khỏi ngạc nhiên.


Vốn dĩ Đình Thi là con gái riêng của ông Đức Trí nhưng có vẻ ả không hề nhận được sự yêu thương đến từ ông một chút nào.

Điều này thật hả hê!
“Cha, mẹ! Con mới về.” Đình Nguyên gật đầu chào hỏi rồi dẫn Thanh Hà ngồi xuống ghế.
Ông Đức Trí hơi ngồi thẳng lại, bắt đầu bày ra dáng vẻ cha chồng khó tính: “Con kết hôn vì sao lại không nói cho cha mẹ biết? Hôn nhân là chuyện cả đời.

Đâu phải con thích là có thể làm loạn như thế.”
Đình Thi âm thầm cười đắc ý.

Mấy ngày nay, ả không ngừng thổi gió bên tai ông Đức Trí về việc môn đăng hộ đối và tính cách lỗ m ãng của Thanh Hà.

Bây giờ, ông chính là người duy nhất có thể khiến cho cuộc hôn nhân này tan rã nhanh chóng nhất có thể.

Ả không tìm lầm người.
Đình Nguyên sa sầm mặt.

Từ lúc nhận định tình cảm với Thanh Hà, anh đã bật chế độ bao che hết cỡ với người mình yêu.

Vì thế khi nghe ông Đức Trí có ý phản đối, anh âm thầm vuốt v e bắp tay của Thanh Hà để cô không cần phải lo lắng việc này.
“Tôi biết và tôi đã chấp nhận rồi.” Đột nhiên bà Thảo Chi lên tiếng, sẵn tiện đẩy dĩa nho về phía Thanh Hà như thể bà đã xem cô là người trong nhà.
Tâm của Đình Nguyên thoáng cái đã bình lặng trở lại.

Thật ra từ trước đến nay bà Thảo Chi chưa từng ép buộc anh điều gì.

Bà cho anh thỏa sức lựa chọn nhưng bà sẽ tạo ra một số tình huống thử thách xem anh có lòng kiên trì hay không.

Nhưng nếu có người khác nghi ngờ sự lựa chọn của anh thì bà sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ anh.

Ngày ấy Thanh Hà nhanh chóng ôm tiền đi mất cũng khiến bà ngơ ngác không thôi.

Tuy nhiên, bà không sỉ nhục gì cô vì bà biết tiền chính là thứ cần thiết nhất trong cuộc sống này.

Đổi lại, bà cười thẳng vào mặt con trai vì trị giá của anh chỉ là năm mươi triệu không hơn không kém.
Ông Đức Trí nghe vợ nói thế thì uy lực giảm hẳn đi một nửa.


Tuy nhiên, ông vẫn khá ngoan cố: “Hôn nhân còn phải dựa theo cha mẹ.

Chưa kể con là một chủ tịch lớn nên cũng cần phải tìm kiếm các đối tượng xứng đáng.”
Bà Thảo Chi bật cười một tiếng: “Thế nào là xứng đáng? Tôi cũng nghe lời cha mẹ rồi cuối cùng thì sao?”
Sức chiến đấu của ông Đức Trí cuối cùng bị triệt hạ một cách thảm hại.

Thanh Hà lén nhìn Đình Nguyên một cái rồi quyết định không nên để không khí căng thẳng hơn nữa.

Cô nhờ quản gia đem một ít đồ vào.
“Mẹ, cái này là một ít trái cây kèm với bộ mỹ phẩm chuyên dụng cho da nhạy cảm.

Con đã tìm hiểu qua và thấy nó rất hợp với mẹ đó ạ.” Thanh Hà đưa quà đến tận tay bà Thảo Chi, thậm chí còn bảo rằng nữ diễn viên lớn tuổi có làn da đẹp cũng đang dùng nó khiến bà thích thú không ít, thích hơn nhiều đống đồ lấp la lấp lánh của tên chồng kia.
“Thưa cha, con nghe Đình Nguyên bảo rằng cha thích ăn tôm kho tàu nên con có làm một ít.

Mong sẽ hợp khẩu vị của cha.

Với lại, con xin biếu cha bàn cờ này ạ.” Thanh Hà chuyển hướng sang ông Đức Trí.
Ông Đức Trí vẫn còn hơi cứng rắn trong lòng, nhưng khi cầm lấy bàn cờ xem xét thì đã mềm lòng ngay.

Đây là bàn cờ do chính tay thần tượng của ông điêu khắc và có giá trị không nhỏ.

Ông chẳng quan tâm làm sao Thanh Hà có được nó, chỉ biết cô con dâu này đã lấy lòng được ông.
“Cha, Thanh Hà từng trong đội tuyển đánh cờ trường cấp ba của con đấy.” Đình Nguyên thêm thắt một chút.
“Vậy sao? Đi qua đây, đánh cờ với cha chút nào con dâu ngoan.” Ông Đức Trí cười khằng khặc, sau đó đi qua bàn cờ lớn trong nhà và bắt đầu nghiên cứu bàn cờ mới.
Cả nhà bốn người vui vẻ quây quần với nhau.

Riêng Đình Thi vẫn ngồi im một chỗ và siết chặt bàn tay đến mức móng đâm sâu vào da thịt.

Ả không biết vì sao Thanh Hà luôn dễ dàng lấy lòng người.

Nhưng ả sẽ không để mọi chuyện diễn ra êm xuôi như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc