NỮ MINH TINH NGÀY NÀO CŨNG MUỐN HUỶ HÔN VỚI ÔNG CHỦ!


Ông Đức Trí ngồi vào bàn ăn, lập tức bị món tôm kho tàu của Thanh Hà chiếm thiện cảm.

Tuy nhiên, ông vẫn chưa chịu bỏ cuộc dễ dàng.

Thật tâm ông chẳng cần con trai lấy hôn nhân ra để thương mại, nhưng cái quan trọng chính là ông cần xác định địa vị trong ngôi nhà này.
Đình Nguyên chẳng muốn thêm chuyện lôi thôi, vì thế bất ngờ bảo: “Thanh Hà đang có thai.

Cha đừng làm em ấy thêm xúc động.”
Tiếng bát đũa dừng lại.

Trong căn phòng chỉ còn nghe được tiếng quạt kêu lên tành tạch.

Giây sau, ông Đức Trí lẫn bà Thảo Chi đều mừng rỡ vô cùng, thậm chí còn kêu nhà bếp làm các món thanh đạm và súp bồi bổ để Thanh Hà mang về nhà.

Riêng cô vẫn còn đang ngơ ngác nhìn xuống bụng mình.

Cô có thai hồi nào thế?
Bà Thảo Chi liên tục gắp thức ăn vào bát của Thanh Hà: “Con ốm quá.

Đình Nguyên chẳng chăm con lên chút ký nào cả.”
Thanh Hà chớp chớp mắt.

Từ lúc sống chung với Đình Nguyên, cô lên gần năm kí lô.

Da thịt cũng nảy nở ra không ít.

Thế là chưa chăm kỹ sao?
Đình Nguyên gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận: “Mẹ nói đúng.

Con vẫn thấy em ấy khó lên ký.


Chắc do đã quen nếp sống lúc trước nên khó mà bồi bổ được.”
Thanh Hà quay sang nhìn Đình Nguyên.

Thấy anh lo lắng rồi lấy miếng cá không dính xương cho cô thì cô càng hoang mang hơn.

Cô nhớ rõ bản thân chẳng chê bai món nào, thậm chí phải nói là người ăn tạp và cơ thể hấp thụ vô cùng tốt.

Cô tự tin vào mảng ấy.
Ăn cơm tối xong, bà Thảo Chi đánh tiếng cho cả hai về sớm để Thanh Hà có thể nghỉ ngơi sớm.

Ngồi trong xe, cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được: “Em có thai sao?”
“Không biết nhưng đó là ước mơ của anh thôi.” Đình Nguyên đã nhịn cười từ ban nãy vì vẻ mặt ngây ngốc của Thanh Hà.
“Vậy sao anh lại nói với mọi người là em có thai?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Để cha anh không cần phải cằn nhằn thêm.

Chưa kể nếu không có thì chúng ta có thể biến nó thành sự thật mà.” Anh lợi dụng đèn đỏ, lập tức tháo đai an toàn và vươn người qua bên phía cô chỉ để lấy một lần hôn môi: “Anh đã chuẩn bị cho việc có một cô công chúa nhỏ giống em rồi.”
Thanh Hà ngượng ngùng nhưng cũng không phản đối: “Vậy nếu là con trai thì sao?”
“Trai hay gái thì nếu giống em, anh đều thích.” Anh xoa nhẹ mặt cô, khẽ thầm thì.
—-----------------------------
Thanh Hà nghe lục đục ở bên ngoài thì mơ màng tỉnh dậy.

Đêm qua Đình Nguyên chẳng chịu dừng lại một giây nào cứ như muốn đem tất cả tinh hoa bơm thẳng vào hang động ướt át của cô.

Dù đã được anh giúp rửa qua nhưng sáng nay bụng vẫn cảm thấy khá chướng.
Thanh Hà khoác lên chiếc áo ngủ mỏng rồi bước ra ngoài.

Nào ngờ người tới lại là bà Thảo Chi.

Vừa nhìn thấy bộ dáng của cô, bà liền thẳng tay tát vào đầu của Đình Nguyên đang đứng ở bên cạnh: “Mày không biết kìm nén à thằng kia.

Mày có biết ba tháng đầu thì không được gần gũi nhau không?”
Đình Nguyên gãi gãi mũi.


Tất nhiên anh biết nhưng hiện thực là một điều khó nói.

Bây giờ anh chỉ có thể cố gắng cày cấy để việc này trở thành sự thật mà thôi.
“Con vào bên trong nghỉ ngơi thêm tí đi.

Để ngoài này mẹ chỉ Đình Nguyên vài chuyện.” Bà Thảo Chi đẩy Thanh Hà vào trong với dáng vẻ yêu chiều.
Thanh Hà ngại ngùng không thôi.

Dạo gần đây cô phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho bộ phim Huyết Ngải nên Đình Nguyên dần như không rời cô một giây nào.

Nhìn vào gương có thể dễ dàng thấy được các vết đỏ do anh gây ra khắp ngực khiến cô càng không có mặt mũi nào đi ra gặp mẹ chồng.
Đợi đến khi Thanh Hà bước ra ngoài một lần nữa, bà Thảo Chi và Đình Nguyên đang bận rộn ở trong bếp.

Cô mỉm cười, có lẽ lần cưới giả này đã đem lại cho cô một người chồng và nhà chồng tuyệt vời.

Đột nhiên có tiếng động phát ra trong phòng làm việc khiến cô nghi hoặc.
Thanh Hà bước lại gần, còn chưa kịp mở cửa thì đã thấy Đình Thi từ bên trong hấp tấp chạy ra.

Cô nhíu mày: “Cô làm gì trong đó?”
“Tôi chỉ đi tham quan nhà của anh tôi thôi.

Cô gắt gỏng cái gì?” Đình Thi nói xong thì đẩy mạnh vai của Thanh Hà ra.
Thanh Hà không muốn làm lớn chuyện, quyết định chốc nữa sẽ nói riêng với Đình Nguyên kiểm tra lại phòng làm việc.

Cô không muốn lại xảy ra tình trạng người trong nhà hại nhau vì cô biết tính nết của Đình Thi thế nào.

Có vẻ không ngoài sự dự đoán của cô, trong suốt bữa ăn, ả luôn nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm như thể đang mưu tính gì đó.
Bà Thảo Chi dặn dò cả hai thêm một số điều, còn yêu cầu họ chuyển đến căn nhà rộng hơn nhưng lập tức bị Đình Nguyên ngăn lại trước khi bà rút thẻ mua hẳn một căn khác.


“Hiện tại ngôi nhà này ổn rồi ạ.

Con với Thanh Hà cũng đã ở quen rồi.

Dời đi nơi khác lại phải trang trí và làm quen lại từ đầu nữa.”
“Đúng rồi thưa mẹ.

Con thấy căn nhà này quá tốt rồi.

Mẹ đừng lo lắng gì nữa.” Thanh Hà tiếp lời của Đình Nguyên.
“Được rồi, mẹ tôn trọng quyết định của hai đứa.

Nhưng dù sao mẹ sẽ giữ nguyên ý định.

Một căn nhà sẽ đứng dưới tên Thanh Hà.” Bà Thảo Chi phán quyết rồi đi ra khỏi nhà để lại Thanh Hà và Đình Nguyên chỉ có thể bất lực nhận lấy.
Thanh Hà ngồi xuống ghế, có chút lo lắng hỏi Đình Nguyên: “Nếu mẹ biết em không có thai thì phải làm sao đây?”
“Thì cứ bảo anh ép em nói thế.” Đình Nguyên cạ mũi mình vào mũi cô với vẻ cưng chiều.

Anh sẵn sàng đứng ra che chắn mọi giông bão này cho cô.
Lúc này, điện thoại của cả hai bất ngờ reo lên.

Thanh Hà nhìn thấy người gọi đến là quản lý Hoạ Mi nên nhanh chóng bắt máy: “Em nghe.”
Hoạ Mi lên tiếng với giọng nói khá gấp gáp: “Hiện tại em đang ở đâu? Có ai ở bên cạnh không?”
Thanh Hà trả lời: “Em đang ở nhà thôi ạ.”
Hoạ Mi dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu nói ra lí do vì sao cô ấy lại gọi điện vào lúc này: “Chị đã cho người âm thầm điều tra.

Mô hình cây lẫn đất hôm đó đều có người đã cố tình đụng qua.

Vì thế nó…”
“Nó không phải là sự cố.” Thanh Hà lên tiếng, sau đó thở dài một hơi.

Cô đã dự đoán trước được điều này, vì thế có vẻ không mấy ngạc nhiên: “Em biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Thanh Hà trầm tư trong giây lát, vẫn chưa đoán được ai có thể ra tay tàn ác với cô đến mức muốn cô đi chết đến thế.

Lúc này, bên Đình Nguyên cũng không mấy đơn giản.

Anh day day trán, ánh mắt đen tối không có chút tia sáng nào.

“Sao thế anh?” Thanh Hà đi lại gần, nhẹ nhàng vuốt bắp tay anh như xoa dịu.
“Tôi sẽ gọi lại sau.” Anh nói vào điện thoại rồi cúp.

Sau đó, anh khẽ thở dài: “Chuyện hợp đồng hôn nhân của chúng ta bị lộ ra bên ngoài.

Không biết ai đã biết nó mà đăng lên đi kèm cả bản hợp đồng.”
“Chẳng phải bản hợp đồng anh giữ sao?” Cô vô cùng ngạc nhiên: “Vậy chuyện đó có ảnh hưởng gì đến công việc của anh không?”
Đình Nguyên thoáng đau lòng.

Anh biết nếu chuyện này bị lộ thì người nhận sự ảnh hưởng tiêu cực nhiều nhất chính là Thanh Hà chứ không phải anh.

Vậy mà cô chỉ lo lắng cho một mình anh chứ không nhận ra bản thân sẽ bị dư luận chỉ trích.
“Làm sao đây? Anh cảm thấy càng lúc càng yêu em.” Anh bày tỏ, không ngừng hôn lên mái tóc mượt mà của cô.
“Giờ này mà anh còn nói thế à?” Cô đánh nhẹ lên ngực anh chỉ trích.
Vốn Đình Nguyên không muốn Thanh Hà lên mạng và đọc các lời không hay nhưng cô vẫn muốn xem thử bài báo đó nói gì.

Cô chẳng quan tâm ai nói gì vì dù sao đó là sự thật.

Cô và anh đến với nhau bởi bản hợp đồng.

Chưa kể đến tập chương trình ‘Vợ chồng son’ của hai người cũng vừa mới được phát sóng và đang được chú ý rất nhiều.

Lần này chả khác nào đưa ra bằng chứng họ diễn trò hề suốt khoảng thời gian qua.
Thanh Hà nhìn góc bàn trong tấm hình, sau đó nhanh chóng đi vào phòng làm việc khiến Đình Nguyên phải chạy theo sau.

Cô đảo ánh mắt, tới khi nhận ra thì hộp tủ để các đồ quan trọng của anh đã bị ai đó lục tung lên.

Cô bật cười tức giận.

Đình Thi quả thật không ngoài sự dự đoán của cô.
“Em biết ai đã đăng chúng lên.” Thanh Hà lên tiếng, nếu ả thích chơi thì cô chơi tới cùng với ả.
Đêm đó, ngay lúc cư dân mạng bùng nổ vì bản hợp đồng hôn nhân giữa cặp đôi đang được rất nhiều người để ý thì một dòng trạng thái vừa xuất hiện trên tường nhà của Thanh Hà lẫn Đình Nguyên.

Bức hình đi kèm giấy chứng nhận đã kết hôn cùng bản hợp đồng hôn nhân lần nữa xuất hiện nhưng ngày tháng đã được thay đổi.
“Anh ấy bảo đã lộ rồi nên bắt tôi ký một bản hợp đồng khác với thời hạn cuối đời.”.


Bình luận

Truyện đang đọc