NỮ NGỖ TÁC HỌA CỐT

Vệ Dịch gọi từng tiếng "Thư nhi", khiến Vệ phu nhân mặt mày hớn hở.

Nhi tử nhà mình, chưa từng gặp qua một cô nương lại xúc động như vậy.

Đúng vậy, chính là xúc động!

Vệ lão gia lên tiếng ngăn lại: "Tốt tốt, Dịch nhi, đừng khiến Vân Thư sợ hãi."

Vệ Dịch không nghe, tiếp tục lôi kéo ống tay áo Kỷ Vân Thư, vừa bắt đầu lắc lắc, vừa nói: "Thư nhi, Thư nhi, tên thật dễ nghe, ta chỉ thích gọi ngươi là Thư nhi."

Chút lay động này, khiến Kỷ Vân Thư đột nhiên giơ tay lên đè bả vai mình lại, nhíu chặt lông mày.

Có chút hơi đau.

Nhìn thấy nàng đột nhiên như vậy, Vệ Dịch trở nên kinh ngạc: "Thư nhi, có chuyện gì với ngươi vậy?"

Vệ phu nhân một bên cũng khẩn trương, nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải vừa rồi Dịch nhi khiến ngươi đau hay không?" Dứt lời, nghiêm túc bắt đầu trách cứ Vệ Dịch: "Tiểu tử ngươi, vừa rồi có phải lôi kéo tay Vân Thư, dùng sức quá mạnh, khiến nàng đau hay không?"

Vệ Dịch cực kỳ vô tội, vội vàng xua tay: "Không phải, ta rất nhẹ tay, thật sự rất nhẹ tay."

"Không liên quan tới Vệ công tử, là thân thể Vân Thư không tốt, có thể do thời tiết quá lạnh, bệnh phát nên hơi đau." Kỷ Vân Thư nói.

Kỷ Vân Thư nhíu mày xuống, cắn môi, vẻ mặt chịu đựng cơn đau, thân mình cũng hơi rung lên, hai chân nho nhỏ không có sức lảo đảo về phía sau hai bước.

Điều này khiến mọi người kinh sợ!

"Vân Thư, có chuyện gì với ngươi vậy?" Kỷ lão phu nhân hỏi.

"Tổ mẫu, Vân Thư...... không có việc gì." Kỷ Vân Thư trả lời rất cẩn thận, cơ thể càng co rụt lại.

Kỷ lão phu nhân nói tiếp: "Thời tiết rất lạnh, ngươi cần phải chú ý nhiều hơn, mặc thêm quần áo nhiều hơn, giữ cho thân mình ấm áp và giữ gìn sức khỏe, chớ nên sinh bệnh. Ta và cha ngươi, đã thương lượng vớ Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu, chờ qua tháng giêng, ngày bảy tháng ba, đúng là ngày lành tháng tốt."

Ý ngoài lời, mồng 7 tháng 3, chính là ngày cưới của nàng!

Mắt thấy nàng đứng không vững, nhưng Kỷ lão phu nhân để ý tới, lại là hôn sự của nàng.

Kỷ Vân Thư gật đầu: "Vâng, hết thảy đều nghe theo tổ mẫu và cha."

Kỷ lão phu nhân và Kỷ Thư Hàn không quan tâm tới bệnh của nàng, nhưng Vệ phu nhân lại khác!

Đây chính là con dâu tương lai của bà!

Sự lo lắng trên mặt càng ngày càng đậm, Vệ phu nhân tiến lên cầm tay Kỷ Vân Thư tay: "Vân Thư, cần phải chăm sóc thân mình thật tốt mới được, đợi lát nữa sau khi ta hồi phủ, sẽ cho người đưa chút đồ bổ cùng với vải dệt qua đây, ngươi hãy bồi bổ thân mình thật tốt, cũng làm thêm mấy bộ quần áo, đừng suy nghĩ quá sức."

"Tạ Vệ bá mẫu."

Kỷ Vân Thư cúi đầu, uốn gối hành lễ.

Ngay sau động tác này của Kỷ Vân Thư, Vệ phu nhân bỗng nhiên nhìn thấy phía sau lưng nàng một mảng vết máu được thấm qua áo.

"Điều này......" Vệ phu nhân kinh ngạc, nhanh chóng vòng đến phía sau Kỷ Vân Thư, kinh hô: "Vân Thư, phía sau lưng ngươi vì sao...... vì sao lại chảy máu?"

Phía sau lưng Kỷ Vân Thư, máu tươi nhiễm đỏ cả áo, bởi vì nàng mặc một thân quần áo màu vàng nhạt thanh nhã, máu chảy thấm ở phía trên, cực kỳ bắt mắt, cực kỳ chói mắt!

Hay là, vết thương đã nứt ra rồi?

Nhưng, Kỷ Vân Thư đã dùng dược liệu Bạch Vân Trường, vết thương sau lưng nàng gần như đã khôi phục.

Vì sao lại chảy máu lần nữa?

Vệ Dịch vừa nhìn thấy, khóe mắt co giật, lông mày đều nhăn lại, không biết phải làm sao để giúp, dậm dậm chân tại chỗ, lo lắng: "Thư nhi...... có phải vừa rồi ta...... vừa rồi ta thật sự khiến ngươi đau hay không? Ta không phải cố ý, ngươi không cần tức giận, ngươi còn đau nữa không? Ngươi đánh ta đi, là ta không tốt."

Có cảm giác muốn khóc!

Kỷ Vân Thư lắc đầu: "Không phải Vệ công tử ngươi sai, phía sau lưng Vân Thư chỉ bị thương một chút, không có gì đáng ngại."

"Bị thương một chút?" Vệ lão gia cau mày, đứng dậy đi qua, sắc mặt nghiêm túc.

"Ngươi hãy nói xem, phía sau lưng vì sao lại bị thương? Vì sao lại nghiêm trọng như vậy? Là ai đã

biến ngươi thành như vậy hay sao? Ngươi nói ra, ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo."

"Vệ bá phụ, ta......"

"Ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần nói ra, tuy ngươi vẫn chưa tiến vào cửa Vệ gia ta, nhưng ta đã xem ngươi giống như con dâu, là nữ nhi của ta."

Thật sự khiến người cảm động!

Nhưng đồng thời với những lời nói này của Vệ lão gia, sắc mặt Kỷ Thư Hàn trở nên cực kỳ khó coi, một bàn tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt thành quyền.

Kỷ Vân Thư nâng hai tròng mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Kỷ Thư Hàn, mím môi, nhỏ giọng trả lời Vệ lão gia, nói.

"Là Vân Thư chính mình không hiểu chuyện, chọc giận cha, gia quy nghiêm ngặt. Vì ta phạm phải sai lần, nên cha đã dùng roi giáo huấn ta, như vậy rất xứng đáng."

Giọng điện mềm mại nhỏ nhẹ, nghe ra chính là đang che chở cho hành động của cha mình, nhưng thực ra, chính là đang ngầm cáo trạng!

Thông minh!

Trong chớp mắt, mấy cặp mắt sáng lên cùng đồng loạt rơi xuống trên người Kỷ Thư Hàn.

Trong mắt Vệ phu nhân và Vệ lão gia bắt đầu nhóm lửa, kiềm chế.

"Kỷ lão gia, đây chính là sự thật?" Giọng điệu của Vệ lão gia hơi nặng nề, không hề khách khí.

Ngay cả con dâu ta ngươi cũng dám đánh, ngươi gác mặt mũi ta ở nơi nào?

Sắc mặt Kỷ Thư Hàn không tốt, trừng mắt liếc nhìn Kỷ Vân Thư một cái, ngược lại xấu hổ cười: "Tiểu nữ không hiểu chuyện, khiến người trong phủ bị thương, lúc này ta mới......"

Lời còn nói chưa dứt, Vệ Dịch đã đứng thẳng người, tiến lên ngắt lời: "Ngài nói bậy, Thư nhi sẽ không đả thương người! Nàng ấy còn dạy ta viết chữ, đưa khăn tay cho ta. Mặc dù nàng từng hù dọa ta, nhưng nàng không hề giết ta. Ngài nói bậy, Thư nhi sẽ không đả thương người."

Liều mạng lắc đầu, muốn chứng minh những gì mình nói đều sự thật!

Những lời này, người khác nghe được đều không thể hiểu được, viết chữ cái gì? Khăn tay cái gì? Giết người hay không giết người cái gì?

Cái gì cũng không có nghĩa!

Vệ phu nhân kéo Vệ Dịch lại, nói: "Ngươi đừng nói lời vô nghĩa nữa, ngươi nhìn xem Vân Thư, đều đã đứng không vững, ngươi nhanh chóng đưa nàng quay về trong viện đi, cẩn thận chiếu cố nàng."

Nhi tử, nương tạm thời chỉ có thể giúp ngươi được đến đây. Tiếp theo, tự ngươi phải tự nỗ lực!

"Nga." Vệ Dịch gật đầu, đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, thật cẩn thận đỡ lấy tay nàng: "Thư nhi, ta đưa ngươi trở về được không? Ngươi về giường nghỉ ngơi thật tốt, sau đó uống chút dược, như thế sẽ tốt hơn. Khi ta bị bệnh cũng làm những điều này."

Kỷ Vân Thư "Ân" một tiếng, đặt tay ở trên cổ tay Vệ Dịch, khó khăn hành lễ, lúc này mới để Vệ Dịch nâng mình lên, chậm rãi rời khỏi sảnh ngoài!

.....Edit: Emily Ton....

Đám người vừa đi, Vệ lão gia thở dài một tiếng chán nản, trên trán, được khắc lên một ký tự "川".

Hắn nhìn Kỷ Thư Hàn, nói: "Kỷ lão gia, ngươi quả là khắc nghiệt! Cho dù nói như thế nào, dù Vân Thư khiến người bị thương, ngươi cũng không thể dùng roi đánh nàng thành ra như vậy! Tốt xấu, nàng cũng là một nữ nhi, sao có thể chịu được roi quất."

Khóe miệng Kỷ Thư Hàn co giật, không biết nên trả lời như thế nào.

Trong lòng Vệ phu nhân tức giận cũng đang bùng cháy, hừ một tiếng: "Đúng vậy, Kỷ lão gia, ngươi cũng đừng quên, Vân Thư sớm muộn gì đều đã là người Vệ phủ ta, ngươi không nhìn mặt Phật thì cũng phải nhìn mặt tăng (nhà sư). Mặc dù Vân Thư là thứ xuất, nhưng Vệ gia chúng ta không ngại chút nào. Thay vào đó, Kỷ lão gia và Kỷ lão phu nhân, hãy tỏ ra khoan dung nhiều hơn một chút."

Nói như thế nào, giống như Kỷ Vân Thư chính là thân nữ nhi Vệ gia.

Những lời Vệ phu nhân nói, hàm nghĩa thật sự sâu xa, thật sự cao siêu.

Kỷ Thư Hàn đành phải nhanh chóng giải thích: "Vân thư cũng là nữ nhi ta, đánh vào thân hài tử, lòng ta cũng đau đớn không kém, nhưng bởi vì lúc đó không hiểu rõ toàn bộ tình huống."

Vì sao lại không hiểu rõ?

Rõ ràng đều là những lời vô nghĩa, không thể tự giải thích được!

Bình luận

Truyện đang đọc