NỮ NGỖ TÁC HỌA CỐT

Bị Kỷ Vân Thư gợi lên dục vọng mạnh mẽ, Kỷ Mộ Thanh tiến đến gần nàng, trong bất tri bất giác, đã bị Kỷ Vân Thư đưa tới bên cạnh đình.

Vừa vặn đình này có cấu trúc tám cạnh, bốn phía bị bao vây xen kẽ với bốn phía được mở rộng. Vị trí hai người đang đứng vừa lúc chính là một mặt mở rộng, không có vật nào yểm hộ, chỉ cần hơi sơ ý một chút, sẽ dễ dàng bị rơi vào trong nước!

"Rốt cuộc nó ở đâu? Ngươi chỉ ta xem, rốt cuộc đó là thứ gì?"

"Thứ kia thật là đẹp mắt, nếu như vớt nó lên, ta tin rằng tỷ tỷ nhất định sẽ rất thích."

"Ta không nhìn thấy nó!"

Kỷ Mộ Thanh có chút sốt ruột, ra sức nhìn xung quanh, ngay cả mũi chân cũng đã nhón lên.

Điểm này, ngay từ nhỏ nàng ta đều không hề thay đổi!

Bất cứ nơi nào có sự gì mới mẻ, hoặc một vài tin đồn mới, nàng ta đều thích tìm hiểu về nó hoàn toàn triệt để!

Ngay cả tay săn ảnh hàng đầu trong thế giới hiện đại, Trác Vĩ, cũng phải thừa nhận thất bại bởi nàng ta!

Đúng là bởi vì Kỷ Mộ Thanh "tìm hiểu" quá nghiêm túc, căn bản không nhìn thấy nơi khoé miệng của Kỷ Vân Thư, dần dần gợi lên nụ cười quỷ quyệt.

Kỷ Vân Thư lặng lẽ lui ra phía sau một bước, quay đầu lại nhìn Kỷ Linh Chi, nhỏ con kia, cũng đang cố gắng nhìn trên mặt nước!

Nhìn đi, nhìn đi, hãy nhìn bằng cả hai mắt.

Đợi lát nữa sẽ cho ngươi nhìn kỹ hơn một chút!

"Linh Chi, để ta bế ngươi lên, cao hơn một chút, ngươi liền có thể thấy được." Kỷ Vân Thư nói rất dịu dàng.

Tròng mắt Kỷ Linh Chi xoay chuyển, thật ra nàng ta cũng rất tò mò, mặc dù mang vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn đồng ý.

"Vậy ngươi ôm ta cẩn thận một chút, nếu như khiến ta ngã xuống, ta nhất định sẽ nói cho tổ mẫu biết."

"Ân."

Kỷ Linh Chi giơ hai tay lên, duỗi về phía nàng, quay đầu sang một bên, vẻ mặt giống như chủ tử!

Mắt thấy Kỷ Vân Thư cong lưng đang chuẩn bị ôm nàng ta, nào biết đâu rằng, tay của Kỷ Vân Thư thay vì ôm vào trên eo nhỏ, lại đặt trên vai nhỏ gầy của nàng ta, dùng sức nhấn một cái.

Đồng thời cùng với động tác này, Kỷ Vân Thư nhanh chóng di chuyển hai chân, nghiêng người qua một bên.

Cũng ngay khi Kỷ Linh Chi bị nàng đè bả vai, nàng ta dùng sức chống lại, thân mình nho nhỏ, nhào về phía sau lưng Kỷ Mộ Thanh, hai tay cao quá đỉnh đầu, tình cờ đâm sầm về phía sau lưng Kỷ Mộ Thanh.

"A!"

Tõm tõm —

Chỉ thấy cả người Kỷ Mộ Thanh ngã vào trong nước, áo choàng gấm màu xanh trên người, nhẹ nhàng nổi trên mặt nước.

Hình ảnh kia, thật sự khá đẹp!

"Cứu mạng! Cứu......" Kỷ Mộ Thanh giãy giụa trong nước, khí chất cao quý, đã không còn nữa.

Kỷ Linh Chi sợ hãi, hai tay còn đang cứng đờ ở trong không khí, hoảng loạn đến nỗi không biết nên làm gì.

Trong khi đó, Vệ Dịch vẫn luôn ở phía sau yên lặng không nói gì, cũng chạy nhanh tới đây, nhìn người bập bềnh trong nước hắn cũng rất hoảng loạn, bất đắc dĩ, hắn là vịt trên cạn!

"Thư nhi, tỷ tỷ bị rớt trong nước, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vệ Dịch thực sự lo lắng.

Chúng ta phải làm sao bây giờ? Không làm gì cả!

Kỷ Vân Thư không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn, giờ khắc này, thật ra nàng ước gì Kỷ Mộ Thanh chết đuối!

Nhưng lần này, nàng không chỉ muốn giáo huấn Kỷ Mộ Thanh, chủ yếu, vẫn là Kỷ Linh Chi.

"Người tới, người mau tới, mau tới cứu... cứu đại tỷ tỷ ta, người mau tới......" Kỷ Linh Chi nôn nóng dậm chân tại chỗ, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, siết tay nhỏ thành nắm đấm, chuẩn bị đánh về phía nàng, ngoài miệng ồn ào: "Đều là do ngươi, vì sao ngươi......"

Tuy nhiên, nắm tay đã bị Kỷ Vân Thư chộp vào trong lòng bàn tay, ngay sau đó, một cánh tay khác giơ lên, hung hăng đánh vào trên khuôn mặt nhỏ của Kỷ Linh Chi.

"Ngươi vì sao lại đẩy đại tỷ tỷ xuống nước? Không ai quản ngươi, ngươi quả thực càng ngày càng khó quản giáo."

A, thủ thuật này, dùng rất tốt.

Trên mặt Kỷ Linh Chi bị ăn một cái tát, bị đánh đến nỗi ngốc lăng!

Cặp mắt vô tội đột nhiên phóng đại, quên luôn cả đại tỷ tỷ yêu quý của mình, lúc này còn ở trong hồ uống nước với mồi câu cá.

Vệ Dịch cũng bị hành động vừa rồi của Kỷ Vân Thư dọa cho sợ hãi, không dám lên tiếng.

"Cứu mạng, cứu...... ta, cứu......" Kỷ Mộ Thanh còn đang giãy giụa trong nước.

Mắt thấy Kỷ Mộ Thanh sẽ phải chìm xuống, trong khi hạ nhân Kỷ gia gần đó cũng đều thấy được, đang chạy về phía bên này.

Thấy thế, Kỷ Vân Thư buông Kỷ Linh Chi, xoay người một cái, nhảy vào trong nước.

Nhưng, nàng cũng là một con vịt trên cạn!

Sau khi rơi vào trong nước, không thể nổi lên.

Lúc này trong nước, Kỷ Vân Thư và Kỷ Mộ Thanh, cùng nhau giãy giụa.

Vệ Dịch bất chấp tất cả, khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư sắp chết đuối, hô to một tiếng: "Thư nhi đừng sợ, ta tới cứu ngươi."

Tõm tõm —

Ngay sau Kỷ Vân Thư, hắn cũng nhảy vào trong nước.

Ba con vịt trên cạn, đây không phải đang tìm đường chết hay sao?

Trong khi đó Kỷ Mộ Thanh đã bắt đầu chìm xuống, chỉ nhìn thấy một đôi tay đang chơi vơi ở trên mặt nước.

May mắn thay, hạ nhân Kỷ gia đã đuổi kịp tới, bảy tám người nhanh chóng xuống nước cứu người.

Sau một chút nỗ lực, rốt cuộc vớt được cả ba người lên.

Vệ Dịch không có trở ngại gì!

Sắc mặt Kỷ Vân Thư trắng bệch, chỗ miệng vết thương phía sau lưng, dường như lại bị nứt ra do nước mùa đông lạnh lẽo, đau đến nỗi cả người nàng đều đang run rẩy!

Đối với Kỷ Mộ Thanh, khi được vớt lên cũng đã hôn mê!

"Đại tiểu thư? Đại tiểu thư, ngài hãy tỉnh dậy đi." Bọn hạ nhân bắt đầu gọi.

"Tránh ra." Kỷ Vân Thư đẩy những người kia ra một bên, chịu đựng đau đớn phía sau lưng, ngồi quỳ ở bên cạnh Kỷ Mộ Thanh, hai tay ấn ở trên ngực nàng ta, cố gắng giúp nàng ta hô hấp.

Cuối cùng, Kỷ Mộ Thanh cũng sặc ra nước trong miệng, tỉnh lại.

Không chết là tốt!

.....Edit: Emily Ton....

Chuyện này, tất nhiên đã truyền tới bên tai Kỷ Thư Hàn và Kỷ lão phu nhân.

Kỷ Mộ Thanh được đưa về sân của mình, trong khi mọi người trên dưới Kỷ gia cũng đã tới đây, còn bao gồm cả Vệ lão gia, Vệ phu nhân và Vệ Dịch.

Đại phu chuẩn trị cho Kỷ Mộ Thanh một lần, không có trở ngại gì, sau đó kê một phương thuốc chống cảm lạnh trước khi rời đi.

Kỷ Thư Hàn nhìn thấy nữ nhi không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Mộ Thanh, ngươi vì sao lại đột nhiên rớt vào trong nước?"

"Ta......"

Nàng ta còn chưa dứt lời, Kỷ Linh Chi đã nhảy ra, chỉ vào Kỷ Vân Thư giờ phút này vẫn đang ướt đẫm: "Cha! Là Tam tỷ tỷ đẩy Đại tỷ tỷ. Là nàng ấy."

Sắc mặt Kỷ Vân Thư tái nhợt, giọng nói không còn khí lực, đau khổ nói: "Linh Chi, sao ngươi có thể nói như vậy? Mới vừa rồi, rõ ràng chính ngươi đã đẩy tỷ tỷ."

"Là do ngươi đẩy ta, ta mới đụng phải Đại tỷ tỷ. Là ngươi! Ngươi còn tát ta một cái."

Nói xong, Kỷ Linh Chi lại chui vào trong lòng ngực Kỷ lão phu nhân: "Tổ mẫu, ngài nhất định phải tin tưởng ta."

Lúc này, Vệ Dịch đã lên tiếng, tức giận bất bình chỉ vào Kỷ Linh Chi: "Không phải Thư nhi đẩy. Ta đã thấy, chính ngươi đã đẩy. Vì thế nên Thư nhi mới đánh ngươi. Hơn nữa, Thư nhi còn nhảy xuống nước cứu người, ta đều nhìn thấy."

Vệ phu nhân thấy quần áo nhi tử mình đều ướt dầm dề, cực kỳ lo lắng, nghiêm túc hỏi hắn: "Dịch nhi, ngươi thật sự nhìn thấy Linh Chi đẩy nàng ấy sao?"

"Ân, ta tận mắt nhìn thấy. Nương, ta không nói dối."

Hài tử ngoan!

Kỷ Linh Chi quả thực cực kỳ ủy khuất, rúc ở trong lòng ngực Kỷ lão phu nhân, gần như phát khóc.

Kỷ Thư Hàn nhăn mày lại, quay qua hỏi Kỷ Mộ Thanh: "Mộ Thanh, thật sự là Linh Chi đã đẩy ngươi sao?"

"Cha, ta...... ta không nhìn thấy gì." Giọng điệu của Kỷ Mộ Thanh hơi nhẹ. Thật ra, chính là đang muốn che chở cho Kỷ Linh Chi.

Xoay người, Kỷ Thư Hàn lại hỏi mấy hạ nhân: "Các ngươi biết chuyện xảy ra như thế nào sao?"

Một tên gia đinh nói: "Không nhìn thấy được là do ai đẩy, lúc ấy khi chúng ta đuổi qua, chỉ nhìn thấy Tam tiểu thư nhảy vào trong nước cứu người, ngay sau đó, Vệ công tử cũng nhảy xuống theo."

Không biết bơi còn nhảy xuống cứu người, thật sự là muội muội tốt!

Đúng ngay lúc này, Kỷ Vân Thư rốt cuộc đứng không vững, cả người mềm nhũn ngã xuống, may mắn được Vệ Dịch kéo vào trong lòng ngực.

"Thư nhi." Vệ Dịch gọi nàng.

Vệ phu nhân cũng kinh hãi: "Sau lưng Vân Thư vẫn đang có thương tích, lại còn nhảy xuống nước cứu người, miệng vết thương nhất định càng thêm nghiêm trọng."

Con dâu, ngươi đừng xảy ra chuyện gì!

Bình luận

Truyện đang đọc